"Mẹ kiếp!"
Franka theo bản năng thốt ra một câu chửi bậy quen thuộc, sau đó cô nâng tay phải lên, ngón trỏ hơi cong lại, lau mũi.
Ngay khi ngón tay cô chạm vào mũi, máu tươi lập tức chảy thành dòng khiến cho người ta chỉ nhìn thôi cũng phải kinh hãi.
Franka chợt hừ một tiếng.
Máu bên trong khoang mũi cô, trên ngón tay cô và trên mặt đất đồng thời bị một ngọn lửa màu đen cắn nuốt, rồi nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết.
Thấy Lumen nhìn mình, lúc này Franka đau đớn đến mức biểu cảm trên mặt hơi vặn vẹo mặc dù máu đã bị ngọn lửa cầm lại nhưng cô vẫn khăng khăng phải dạy bảo một câu: "Không được để cho máu của cậu lưu lại một nơi không biết tên như này, nếu không cậu có thể sẽ gặp phải nguy hiểm."
"Này, cô có ổn không?"
Dưới góc nhìn của Franka, cho dù là kinh nghiệm hay danh sách, cô đều cao hơn Charles, nhưng cô không nghĩ ra được tại sao cô lại bị ảnh hưởng mà đối phương lại không sao!
"Có lẽ tạm thời ổn rồi." Franka trả lời qua loa một câu.
Lumen hơi đăm chiêu một lúc sau đó nói ra phán đoán của mình: "Có lẽ bởi vì bóng đen vừa rồi chúng ta gặp phải là cô của trước kia, mà không phải là tôi của trước kia."
"Vậy tại sao cậu lại nhìn thấy tôi của trước kia, mà không phải là cậu của trước kia nhỉ?" Franka nghi ngờ hỏi Lumen.
Chẳng lẽ người này có cất giấu bí mật nào đó sao?
Lumen suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ không gian này có mối quan hệ mật thiết với con đường Vu nữ hơn."
"Cũng có thể..." Franka trầm tư suy nghĩ.
Vài giây sau, cô chỉ vào dấu chân và vết máu còn lưu lại trên mặt đất nói: "Chúng ta hãy đi theo dấu vết để xem tình hình hiện tại của những người đó như nào, liệu có thể dự báo trước tương lai của chúng ta hay không, cũng là để cho chúng ta có chuẩn bị trước."
Lumen dùng hành động để đáp lại, cậu đi theo dấu chân và vết máu dần bị chỗ sâu nhất trong bóng tối cắn nuốt.
Ánh sáng màu xanh lam pha lẫn chút vàng của đèn đất đèn lặng lẽ ngăn cản bóng tối nồng đậm đang cố lấp đầy không gian xung quanh.
Hai người càng đi thì càng cảm thấy sự dị thường rõ ràng hơn.
Lỗ mũi Lumen cũng bắt đầu nhỏ từng giọt máu ấm áp, mà bên trong tròng mắt, răng, trên da, vành tai của Franka đều rỉ ra thứ chất lỏng màu đỏ tươi.
Dựa vào ngọn lửa màu đen do Franka triệu hồi ra, hai người không để lại một giọt máu nào trên mặt đất.
Cuối cùng bọn họ cũng đi tới bên cạnh miệng giếng, nơi dấu chân của đội tải hàng và vết máu dần dày hơn rồi chợt đứt đoạn, biến mất.
Cho dù là ở đường hầm thông đến miệng giếng hay là ở các đường hầm thông đến khu vực khác đều không để lại dấu vết nào.
"Bọn họ lai biến mất rồi sao?" Franka hơi nhíu mày, lúc này trên mặt cô lại xuất hiện thêm vài vệt lửa màu đen.
Tuy cái lỗ mũi của Lumen bị ngọn lửa màu đen che kín nhưng cậu vẫn có thể hít thở, cậu cười nói: "Đây cũng có thể là kết cục của chúng ta, sau khi lượng máu mất đi đến mức độ nhất định, thân thể cũng dần bốc hơi."
"Tâm trạng của cậu vẫn tốt đấy chứ?" Franka liếc nhìn Lumen không có chút biểu hiện luống cuống cũng không tức giận chút nào, thử hỏi một câu.
Lumen bật cười nói: "Nếu không tốt thì phải làm sao? Cảm xúc tiêu cực quá mức sẽ ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của tôi."
"Có đôi khi, tôi cảm thấy cậu còn trưởng thành hơn so với tôi đấy." Franka cảm thán nói.
"Giờ cô mới phát hiện ra sao?" Lumen đương nhiên sẽ không nói cho đối phương biết vì sao mình lại bình tĩnh đến như vậy, một mặt, cậu cũng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, mặt khác, cậu cũng có chút tự tin.
So với tình trạng xảy ra ở làng Cordouan thì ít nhất nơi này còn chưa xuất hiện bất kỳ sức mạnh quá mức khủng bố nào!
Hơn nữa, cậu cũng không cần động não quá nhiều mà nghĩ ra vài phương án có thể thoát khỏi không gian này:
Một là mạo hiểm dùng 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' xem xét kỹ nhiều góc độ khác nhau của nơi này, để tìm lối ra;
Hai là dùng ngón tay của ngài K để xem có thể để liên lạc với ngài K ở bên ngoài thông qua nó hay không, sau đó mở một lối ra;
Ba là thử 'triệu hồi' tín sứ của tiểu thư Hella hoặc tiểu thư 'Ma thuật sư'.
Nếu thành công, điều đó đồng nghĩa với việc nơi này chưa hoàn toàn ngăn cách với linh giới, hai cô gái kia chắc chắn có biện pháp cưỡng ép kéo cậu và Franka ra ngoài.
Bốn là, sau khi cả ba phương pháp kia thất bại, cậu sẽ lập tế đàn để cầu nguyện 'Chúa tể thần bí phía trên sương mù xám', vị tồn tại vĩ đại kia khẳng định sẽ không bị không gian quỷ dị này hạn chế, Thần mà ngay cả tuần hoàn vận mệnh do Tà Thần mang tới cũng không thể ngăn cách được cái nhìn, thì huống chi là nơi này??
Thứ năm, nếu tồn tại vĩ đại kia không đáp lại, cậu cũng có thể bố trí nghi thức khẩn cầu 'ban ân', kích phát huy hiệu bụi gai màu đen trước ngực, khiến cho ô nhiễm của Tà thần bị phong ấn trong cơ thể gia tăng cấp bậc cho cậu, từ đó phá hỏng quy trình vận hành của không gian này, khiến cho nó xuất hiện lỗ hổng.
Khi cô có rất nhiều phương pháp chưa thử qua, khi cô tin tưởng rằng xác suất thoát khỏi không gian này rất lớn thì cô mới có thể bình tĩnh và trưởng thành giống như tôi, Lumen vừa lẩm bẩm một câu vừa cảm thấy khó hiểu.
Cậu cảm giác giống như mình đã quên mất một cái gì đó mà nhất thời không thể nghĩ ra được.
Franka lấy một hộp trang điểm màu vàng nhạt, mở ra, đặt trên mặt đất.
Thân thể của cô ta nhanh chóng biến mất, không thấy bóng dáng, mà bên trong mặt gương trang điểm chỉ lớn bằng bàn tay kia lập tức loe lóe sáng, phản chiếu ra bóng dáng Franka trong đó.
Thật sự quá giỏi. Lumen chứng kiến cảnh này thì không khỏi cảm thán một câu.
Franka ở trong gương nhìn trái nhìn phải một lúc, vài giây sau, bóng dáng của cô lại biến mất.
Thân thể của cô lại một lần nữa giống như vẽ tranh, xuất hiện trước mắt Lumen, cô lắc đầu nói: "Không thể ra bằng gương được."
Không đợi Lumen phản ứng lại, 'Vu nữ' này nhanh chóng thử vài phương pháp khác nhau, nhưng đều thất bại.
Cuối cùng, cô sờ lên mặt gương trang điểm, sử dụng linh tính của mình để hỏi
- ở một nơi như thế này, cô tạm thời không dám thi triển 'Ma kính bói toán', sợ có cái gì đó nguy hiểm lại đáng sợ liên hệ với mặt gương.
"Cách rời khỏi nơi này... Cách rời khỏi nơi này." Franka dùng ngôn ngữ cổ Hermes lặp lại vài lần câu bói toán này, mặt kính nhanh chóng trở nên tối đen như thể chìm vào sâu vào bóng tối ở đáy hồ nước.
Bên trên mặt kính chợt lấp lánh gợn sóng, và nhanh chóng phản chiếu ra bóng của một người.
Chính là Lumen đang đội một chiếc mũ tròn rộng vành, mặc áo sơ mi trắng, khoác một chiếc áo vest màu nâu rám nắng và mặc quần dài màu nâm sậm, với ngọn lửa màu đen lặng lẽ cháy trong lỗ mũi.
"A." Franka xoay mạnh người lại, nhìn người đồng hành bên cạnh.
Cô nhíu mày nói: "Dùng mắt kính để tìm lối ra?"
Nó có thể sẽ rất nguy hiểm?
Xin chúc mừng, cuối cùng cô cũng tìm được phương pháp dễ nhất trong năm phương pháp mà tôi nghĩ đến - Lumen vừa nghĩ như vậy vừa nói: "Nơi đây đã không phải là lòng đất ngầm bên dưới Trier, dường như cũng không thật sự có mối liên hệ trực tiếp nào với di tích từ thời Kỷ đệ tứ. Chỉ cần bảo vệ tôi thật tốt, cho dù có nguy hiểm thì vẫn có thể chịu đựng được."
"Bảo vệ sao?" Flanak lặp lại từ này, sau đó cười nói: "Tôi rất giỏi việc này đấy!"
Tay phải của Franka chạm một cái, ngọn lửa màu đen đang che kín lỗ mũi của Lumen lập tức biến mất.
Vài giây sau, một giọt chất lỏng đỏ tươi chảy ra, và rơi thẳng xuống lòng bàn tay trắng nõn của Franka.
Sau đó, Franka lại triệu hồi một ngọn lửa màu đen mới che kín lỗ mũi Lumen lại.
Cảm giác bỏng nhẹ vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của 'Tăng lữ khất thực', Lumen hơi cảnh giác hỏi: "Nguyền rủa sao, cô lấy máu của tôi để làm gì?"
Franka cười hắc hắc nói: "Nếu tôi muốn giết cậu, việc gì tôi phải đợi đến lúc này? Tôi đang chế tạo một mặt gương thế thân cho cậu, có thể bảo vệ cậu khỏi nguy hiểm trong thời gian cậu đeo kính."
Nói xong, cô lấy một chiếc gương lớn bằng lòng bàn tay ra rồi bôi máu của Lumen lên mặt gương.
Trên người cô ta có nhiều gương vậy sao? Một trong những pháp thuật cốt lõi của Vu nữ là gương sao? Lumen nhìn dáng vẻ bận rộn của Franka, vừa hiểu ra một chút cũng vừa hâm mộ đối phương
Lúc này, Franka quay sang nói với cậu: "Cho tôi thêm hai sợi tóc nữa."
Lumen không do dự bứt lấy hai sợi tóc đưa cho đối phương.
Một ngọn lửa màu đen bùng lên trên tay Franka và nhanh chóng thiêu hai sợi tóc một đen một vàng kia thành tro.
Sau đó cô rắc tro lên mặt gương rồi dùng bàn tay có ngọn lửa màu đen kia vuốt ve bên ngoài mặt gương, miệng lẩm bẩm một câu chú ngữ nào đó.
Khi ngọn lửa màu đen đột nhiên chui vào trong mặt gương thì tất cả vết máu và tro bụi đều biến mất.
"Không được cách tôi quá ba thước." Franka cầm chiếc gương đã trở lại như bình thường, cảnh cáo nói.
Lumen gật đầu, lấy 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' trong túi ra.
Cậu lập tức đeo chíếc kính gọng vàng màu trà lên sống mũi, nhưng tay phải vẫn đặt bên huyệt thái dương, sẵn sàng lấy xuống bất cứ lúc nào.
Gần như cùng một lúc, Lumen thấy được vô số hình ảnh: Những khuôn mặt ẩn giấu trong bóng đêm, có tái nhợt, có dữ tợn, có đầy máu tươi;
Những bóng ma trôi lơ lửng trong không trung, những dải tóc đen thùi lui giống như được tạo thành hàng ngàn hàng vạn sợi tóc của con người từ các hướng khác nhau kéo đến;
Những bóng người uốn éo di chuyển, vô số đốm lân tinh bám trên vách tường đá, trong bóng tối khó có thể nhìn xuyên thấu được kia, giống như có một hồ nước dạng một cái hố trũng xuống chứa đầy nước, bên dưới mặt nước âm u cất giấu một khuôn mặt sưng tấy, tái nhợt vô cùng lớn đang trồi lên mặt nước đánh giá bên ngoài.
Có một luồng ánh sáng chợt lóe lên bên trong hang động.
Lumen lập tức có trực giác nhất định, cậu buộc đại não vốn đã choáng váng phải tập trung lực chú ý nhìn chăm chú vào hình ảnh ở rìa mảng tối kia.
Thứ ánh sáng kia nhanh chóng mở rộng, tràn ngập trong hang động, còn có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đèn của đường hầm bên ngoài chiếu vào.
Cách hang động càng ngày càng gần, Lumen phát hiện đây là cảnh tượng phản chiếu từ trong gương, hơn nữa ngoài mặt rất cứng rắn, khó có thể chạm tới được.
Mà chiếc gương kia lại chìm cuối đáy hồ tối đen như mực.
Đột nhiên, khuôn măt trương phù, tái nhợt kia phóng lớn trước mắt Lumen, che khuất tầm nhìn của cậu.
Tầm mắt của Lumen chợt tối sầm lại, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Trong lúc mơ hồ, cậu nhìn thấy máu thịt trên người mình đang cố gắng thoát khỏi bộ xương.
Tách!
Lumen nghe thấy tiếng vỡ vụn thanh thúy tràn vào trong não bộ.
Cậu vội vàng tháo 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' xuống, nôn khan một hồi lâu.
Đợi cậu điều chỉnh xong trạng thái cơ thể, Franka mới quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ?" Chiếc gương trong tay cô ta không biết từ lúc nào đã vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, rơi đầy trên mặt đất.
Lumen hít một hơi, nói: "Tạm thời không có vấn đề gì.
Cậu lập tức chỉ về một hướng, nói: "Ở đường hầm phía trước cách vị trí này khoảng một trăm mét có một cái hố lớn ngập nước, bên dưới có một cái gương phản chiếu ra một hang động, mà hang động kia có kết nối với một con đường có ánh sáng. Nhưng bên trong ao nước có một con quái vật vô cùng nguy hiểm, vừa nãy tôi suýt chút nữa chết khi nhìn vào mặt nó."
Franka nghe xong thì vừa khó hiểu vừa chán nản lẩm bẩm nói: "Mẹ kiếp, nơi này thật sự liên quan đến 'Vu nữ' sao?"