Xem "lá thư xin giúp đỡ" đã được phục hồi như cũ, Lumen lâm vào lặng lẽ một khoảng thời gian dài.
Tuy cái này không nhất định là đại biểu cho nội dung của lá thư, dù sao chỉ cần không quá để ý ngữ pháp, những từ này còn có thể xếp ra những câu khác, ví dụ như "Người xung quanh cần được trợ giúp nhanh một chút, chúng ta càng ngày càng kỳ quái" vân vân, nhưng vẫn làm cho cậu cảm giác được sự trầm trọng khó có thể diễn tả bằng lời, giống như bị cái gì đó đè ở trong lòng vậy.
Đổi lại là trước đây, cậu khả năng sẽ cho rằng người viết thư đang bày trò đùa, nhưng thôn Cordouan hiện tại, chuyện khác thường thật sự càng ngày càng nhiều, mà cái này mới chỉ là bộ phận bị cậu phát hiện.
"Không thể xem như không thấy cái gì cả, cũng không thể làm bộ như không có chuyện gì phát sinh...
"Chị có nói qua, một người tâm trí bình thường phải hiểu cách tránh né nguy hiểm, không thể sau khi phát hiện vách tường sắp sập mà vẫn đứng ở phía dưới nó..."
Lumen phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng có quyết đoán:
Phải nhanh chóng rời khỏi thôn Cordouan, đi cùng với chị!
Về phần dị thường nơi này, tự nhiên có người của chính phủ đến xử lý, thôn dân nơi này khẳng định cũng là từ bọn họ đến bảo hộ, bản thân Lumen vừa không có nghĩa vụ gánh vác trách nhiệm này, cũng khuyết thiếu năng lực tương ứng.
"Mặt khác, còn phải thăm dò đối với phế tích trong mơ nhanh hơn, tranh thủ trong khoảng thời gian ngắn có được lực lượng siêu phàm, lấy cái này ứng đối khả năng phát sinh ngoài ý muốn trong quá trình rời khỏi nơi này..." Lumen đầu óc càng thêm thanh tỉnh, trong lòng tràn đầy sự cấp bách.
Cậu sợ nhất là mình cùng chị còn chưa kịp rời khỏi Cordouan thôn, dị thường đã bạo phát, như vậy mà nói, cậu tối thiểu có thể làm là không liên lụy tới chị, mà điều kiện tiên quyết tương ứng là, cậu cần trở nên mạnh hơn không ít so với hiện tại.
Nghĩ đến đây, Lumen trả lại cuốn sách xanh của nhà mình vào chỗ cũ, mang theo tờ giấy viết những câu và từ vừa rồi, bước nhanh đi xuống thang lầu.
Cậu cố ý vòng đến bên cạnh bếp lò, quẳng tờ giấy vào trong lửa.
Ra cửa, Lumen đi thẳng đến Quán rượu cũ.
Cửa quán đang đóng, ông chủ kiêm người pha chế Morris Besne hẳn là đi tham gia lễ tang của Na Roca.
Bất quá, làm một nhà khách sạn kiêm chức, ban ngày không có khả năng khóa toàn bộ cửa, không cho khách ở ra vào.
Lumen vòng sang đường nhỏ, đẩy ra cửa sau quán rượu.
Đi vào thang lầu, cậu liếc nhìn đại sảnh một cái, không thấy một bóng người.
Thịch thịch thịch, Lumen lên lầu hai, đứng ở bên ngoài phòng cô gái thần bí kia.
Thấy trên tay nắm cửa không có treo tấm bảng "Đang nghỉ ngơi, xin đừng quấy rầy", Lumen hít vào một hơi lại thong thả thở ra, rồi cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ gõ cánh cửa gỗ.
Cộc, cộc, cộc...
Cậu gõ liên tục ba cái, nhưng bên trong không có động tĩnh gì truyền ra.
Cộc, cộc, cộc... Lumen tăng thêm độ mạnh gõ cửa, nhưng vẫn không ai đáp lại.
Cậu lại gõ vài cái, trong phòng một mảng yên tĩnh.
"Không ở đây?" Lumen nhíu mày, "Tới xem lễ tang Na Roca rồi?"
Cậu cũng không lãng phí thời gian, xuống lầu hai, rời quán rượu, đi thẳng đến nghĩa trang bên cạnh giáo đường.
Trên đường, cậu đi ngang qua nhà Na Roca.
Lúc này, đám người cáo biệt di thể ở ngoài cửa đã tán đi hết rồi, đều đến nghĩa trang chờ đợi.
Lumen xa xa liếc mắt nhìn một cái, vừa lúc thấy Pont Besne em trai của mục sư đi ra từ phòng trong.
"Cái này..." Cậu kinh ngạc, theo bản năng tiến vào kiến trúc ở bên cạnh, lui ra sau vật che chắn.
Thời điểm cử hành lễ tang, không phải không thể vào nhà, miễn cho ảnh hưởng chòm sao, mang may mắn đi sao?
Pont Besne đứng ở cửa nhà Na Roca, thấp giọng nói chuyện với một người nam trung niên tên Arnault Andre là con trai của lão phu nhân này vài câu.
Đợi cho Pont Besne rời khỏi, Arnault khóa cửa lớn, đi về phía nghĩa trang.
"Na Roca chết quả nhiên có chút cổ quái..." Lumen nhíu mày, không tiếng động tự nói.
Cậu hiện tại cảm thấy, Na Roca tử vong vị tất là do con cú mèo kia tạo thành, khả năng lớn hơn là có liên quan tới đám người âm thầm cổ quái mục sư kia.
Con cú mèo nọ có lẽ chỉ là tuần hoàn theo sứ mệnh bản thân, đến thôn Cordouan mang đi linh hồn người chết, sau đó dừng lại ở trên đường quan sát Lumen một chút.
Đương nhiên, Lumen còn có suy đoán càng kinh sợ hơn:
Đám người mục sư nói không chừng tồn tại liên hệ nào đó với con cú mèo nọ!
Bọn họ cổ quái, bọn họ âm thầm làm việc, ngọn nguồn ban đầu có lẽ chính là những gì mà vị Vu sư lúc trước lưu lại.
"Trước khi rời khỏi thôn Cordouan, có thể tìm cơ hội mang suy đoán của mình nói cho đám người Ryan, Leah, hy vọng bọn họ có thể mau chóng điều tra rõ chân tướng, nhanh chóng giải quyết vấn đề." Lumen thu hồi ánh mắt, vừa có chút suy nghĩ nói thầm ở trong lòng, vừa đi về phía giáo đường "Mặt Trời Vĩnh Hằng".
Trong toàn bộ lễ tang, Lumen nhìn như lặng lẽ, nghiêm túc, thực tế lại đang không ngừng quan sát mỗi một thôn dân, hy vọng từ trong vẻ mặt của bọn họ tìm được chỗ dị thường.
Thực đáng tiếc, cậu không hề có thu hoạch.
Bất quá, cậu cũng bởi vậy mà sinh ra một loại ảo giác nhất định:
Một bộ phận người trong thôn khả năng mang loại mặt nạ nào đó...
Mà cô gái thần bí cho cậu bài Tarot kia vẫn chưa thấy xuất hiện ở nghĩa trang... ...
Thời điểm chạng vạng, trong kiến trúc hai tầng có tầng ngầm.
"Bài em viết đâu?" Aurore liếc mắt nhìn em trai đi đến trước mặt một cái, thuận miệng nói, "Đưa chị nhìn xem."
Lumen vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Em có chuyện nói với chị."
Ánh mắt Aurore đảo qua khuôn mặt của cậu:
"Động vật hoang dại nào đó trong thôn lại câu đi bài của em rồi à?"
"Không phải." Lumen trầm giọng nói, "Em từ chỗ mấy người xứ khác kia nghe được một chuyện."
Aurore thu liễm nụ cười, gật đầu ý bảo tiếp tục.
Lumen bắt đầu từ đám người Ryan đang truy tra một phong thư xin giúp đỡ, nói cuốn sách xanh ở trong nhà dị thường, nói hoài nghi đối với phu nhân Pouaris, nói mình mượn được cuốn sách xanh của nhà Raymond, lấy trở lại được nội dung của lá thư xin giúp đỡ.
Cuối cùng, cậu đề nghị:
"Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi thôn, đến Darliege, không, Bigorre, ở một đoạn thời gian."
Aurore không có lập tức trả lời, trầm tư ước chừng mấy chục giây rồi mới nói:
"Cái này trước mắt quả thật là lựa chọn tốt nhất.
"Nhưng có một vấn đề, đồng thời khi người của chính phủ đang điều tra, chúng ta đột nhiên vội vàng rời khỏi Cordouan, sẽ dẫn đến bọn họ hoài nghi, bị bọn họ chặn lại điều tra hay không?
"Nếu chị không phải người phi phàm, cái này cũng không có gì, nhưng chị là người phi phàm hoang dã không được chính phủ tán thành, là loại sẽ bị bắt đưa đi tòa án tịnh hóa."
Lumen dù sao kinh nghiệm không đủ, lúc trước vẫn xem nhẹ vấn đề này, nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt.
Một lát sau cậu mới nói:
"Mạnh mẽ xông đi, sau đó trốn tới thành thị khác, hoặc là quốc gia khác?"
"Em có phải qua coi trọng chị không đó?" Aurore cười không nổi, "Theo chị quan sát, ba người xứ khác kia hẳn đều khá là lợi hại, nếu chỉ có một, chị có lẽ còn có thể ứng phó, nhưng bọn họ có ba người, hơn nữa, em làm sao biết ngoài thôn có mai phục đang chờ người hiềm nghi bị dọa sợ chủ động hiện thân, chạy trốn ra bên ngoài hay không?"
Lumen bị nói á khẩu không trả lời được.
Cậu không thể không thừa nhận, so với chị mình vẫn quá ngây ngô quá non nớt, thời khắc mấu chốt tư duy không đủ kín đáo.
"Em đó, vẫn quá lỗ mãng." Aurore nói, "Bất quá cũng là bình thường, người trẻ tuổi làm sao không vài phần nhuệ khí?"
Cô dừng một chút lại nói:
"Buổi sáng ngày mai, em đi tới chỗ quản lý hành chính, giúp chị gởi phong điện báo cho "Tiểu thuyết báo tuần", nội dung là hỏi salon tác gia trước đó đã đề cập sẽ cử hành vào lúc nào."
Aurore là tác gia chuyên mục "Tiểu thuyết báo tuần", rất được độc giả hoan nghênh.
—— Quản lý hành chính thôn Cordouan cùng mục sư đều nắm giữ một đài điện báo, phụ trách liên lạc khẩn cấp với bên ngoài, thôn dân bình thường muốn sử dụng cũng không phải là không thể, nhưng phải trả đủ đồng Fil.
Thấy Lumen lộ ra thần sắc khó hiểu, Aurore cười cười, giải thích đơn giản:
""Tiểu thuyết báo tuần" vẫn muốn mời chị đi Trier làm một ít hoạt động, chị vẫn cự tuyệt, bao gồm salon tác gia gần đây.
"Nếu chi chủ động hỏi tới chuyện này, vậy bọn họ khẳng định sẽ nhiệt tình mời chị đến đó, thậm chí còn có thể chi trả tiền vé xe lửa hơi nước qua lại.
"Như vậy, chúng ta rời đi sẽ là một chuyện thực bình thường, cho dù có bị âm thầm quan sát, cũng không đến mức bị xem thành người hiềm nghi.
"Đến lúc đó, chị có biện pháp giấu diếm bọn họ trong thời gian ngắn, chỉ cần hai chị em chúng ta thật sự không gặp sự kiện dị thường nào ô nhiễm, sẽ có xác suất rất lớn thuận lợi rời khỏi Cordouan."
"Tốt." Lumen nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.
Vài giây sau, cậu tò mò hỏi:
"Aurore, a, chị, người phi phàm chính là xưng hô đối với người có được lực lượng siêu phàm?"
"Đúng." Aurore không có nói nhiều.
Cô chợt chuyển cười nói:
"Em lại có thể nguyện ý vứt bỏ những người bạn này, trực tiếp rời khỏi Cordouan."
"Người khác sống hay chết đâu có liên quan gì tới em?" Lumen "a" một tiếng.
Trước mắt quan trọng nhất là cam đoan chị an toàn!
Aurore "chậc chậc" cười lên:
"Đến đến đến, lặp lại một lần lời nói vừa rồi, chị rất thích nghe.
"Trước đây em đã nói qua bao nhiêu lần những lời tương tự? Nhưng mỗi lần không phải lặng lẽ cung cấp trợ giúp, thì chính là làm bộ vô tình nhắc nhở bọn họ."
"Đó đều là chuyện nhỏ." Lumen biện giải một câu.
Hiện tại dị thường là sẽ uy hiếp đến chị.
"Được rồi được rồi." Aurore một bộ vẻ mặt không tranh chấp với trẻ nhỏ, "Nên chuẩn bị bữa tối rồi, hôm nay đến phiên em."
Lumen "ừm" một tiếng, đi về phía bếp lò... ...
Đêm đã muộn, trăng đỏ bị tầng mây che khuất.
Lumen rửa mặt xong, nằm lên trên giường.
Trên mặt cậu dần dần hiện ra sầu lo rõ ràng.
Aurore ứng đối không phải không tốt, nhưng Lumen lo lắng trong khoảng thời gian chờ đợi "Tiểu thuyết báo tuần" gửi điện trả lời, dị thường trong thôn sẽ bạo phát.
Vì thế, cậu vô cùng bức thiết muốn tăng lên thực lực của mình, mà thu hoạch lực lượng siêu phàm ở trong phế tích cảnh trong mơ là con đường mà hiện tại cậu dễ chạm tới nhất.
Làm cậu đáng tiếc là, hôm nay cả ngày cũng không có tìm được cô gái kia, không thể có được đề nghị tương ứng, chỉ có thể tự mình thử một chút trước.
Với cậu mà nói, tình thế đến trình độ như hiện nay, giống như tên đã lên cung, đã kéo lên rồi, phải bắn nó ra ngoài.
Không có do dự, Lumen thu liễm tâm thần, chậm rãi tiến vào trạng thái ngủ.