Sau khi đại khái nói về đặc điểm cùng tính lãnh địa của ác linh, cô gái được xưng là "Ma thuật sư" kia tiếp tục viết: "Tuy thực lực Susanna Matisse tương đương với danh sách 5, nhưng cậu muốn giải quyết cô ta cũng không phải không có cách, cậu có thể dùng cây dao nọ cho Charlie một nhát, mang vận mệnh 'gặp quỷ hồn trong Montsouris' trao đổi cho anh ta, chờ sau khi Susanna Matisse bị quỷ hồn trong Montsouris xử lý, cậu lại mang vận mệnh 'quỷ hồn trong Montsouris' đổi về, lần nữa tồn trữ ở trong do."
"Được rồi, ở trên là nói đùa, phương án này có rất nhiều sự không chắc, ít có khả năng thành công:
"Một, quỷ hồn trong Montsouris có thể chỉ giết người gặp phải nó;"
"Hai, cho dù quỷ hồn trong Montsouris xử lý Susanna Matisse, cậu cũng không có cách nào biết, cũng sẽ không thể đúng lúc mang vận mệnh đổi hồi, không ảnh hưởng đến Charlie; "
"Ba, Charlie hẳn không phải cô nhi, cha mẹ anh chị em khả năng vẫn còn sống, quỷ hồn trong Montsouris có thể giết người ở ngoài Trier hay không, trước mắt không ai biết; "
"Bốn, quỷ hồn trong Montsouris vị tất chân chính giết chết Susanna Matisse;"
"Năm, phải là bản thân Charlie thừa nhận, Susanna với anh ta mới có thể có quan hệ vợ chồng ở trên thần bí học."
"Tôi nói nhiều rồi, chủ yếu là nói cho cậu không cần nghĩ như vậy, cũng không cần làm như vậy, từ điểm cậu lấy Charlie làm 'con tin' có thể thấy được cậu có tương ứng khuynh hướng."
"Thật ra, cái này cũng là nguy cơ, cũng là cơ hội."
"Đối với cậu mà nói, biện pháp giải quyết tốt nhất là tìm ngài K xin giúp đỡ, xin ông ta hỗ trợ ứng đối với uy hiếp của Susanna Matisse."
"Nhớ kỹ, xin giúp đỡ là kéo gần quan hệ giữa người với người, biện pháp hữu hiệu để lấy được tín nhiệm của đối phương, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đối phương phải nguyện ý, lại có lực lượng tương ứng."
"Cậu có thể thể hiện ra tiềm chất của bản thân, để cho ngài K thấy có giá trị lợi dụng."
"Chúc cậu tất cả thuận lợi, chúc nhanh chóng được ngài K tín nhiệm bước đầu, trở thành một thành viên của tổ chức đó."
Lumen xem xong lá thư trong tay phản ứng đầu tiên là, cô "Ma thuật sư" thích nói linh tinh, mang đề tài kéo ra xa rồi lại kéo trở về, đồng thời tìm một lý do đường hoàng làm cớ, hơn nữa, cô ta luôn sẽ có một chút ý tưởng hoang đường, gần như là đùa giỡn, cái hình thành đối lập cực kỳ rõ ràng đối với sự đơn giản ngắn gọn của cô "Hella".
Loại phong cách viết thư này hẳn là thói quen của cô "Ma thuật sư", Lumen mím môi, ma sát linh tính, điểm hỏa lửa, thiêu hủy trang giấy trong tay. Sau khi xem xong hai phong thư, cậu cũng bỏ qua ý tưởng dùng "Thủy ngân đọa lạc" giải quyết chuyện Susanna Matisse, dù sao cậu cùng Susanna chỉ xuất hiện ở cùng một đoạn vận mệnh rất ngắn, không thể bóc vận mệnh này ra đơn giản giống như "gặp quỷ hồn trong Montsouris".
So sánh mà nói, tìm ngài K hỗ trợ quả thật là một biện pháp hữu hiệu mà Lumen hoàn toàn không nghĩ tới.
Cái này còn có thể nhanh chóng kéo gần quan hệ giữa cậu cùng ngài K, để hoàn thành nhiệm vụ của cô "Ma thuật sư".
Sau khi hơi suy tư, cân nhắc nên nói chuyện với ngài K như thế nào, thể hiện ra giá trị bản thân như thế nào, Lumen thay đồng phục công nhân màu lam xám tro, đội mũ lưỡi trai lam sậm gần với đen, rời phòng 207.
Đến lầu một, Lumen thấy Charlie mặc áo vải đay cùng quần màu đen, đang qua lại ở cửa lớn.
"Đang làm gì đó?" Cậu cười chào hỏi.
Charlie gượng ra nụ cười: "Charles, anh có thể cùng tôi đi hiệu cầm đồ một chút không? Tôi mời anh dùng bữa sáng cùng bữa trưa!"
Hiệu cầm đồ hay chính phủ còn gọi là công ty cầm cố.
"Đi hiệu cầm đồ?" Lumen tới gần Charlie, đè thấp giọng hỏi, "Không có gì chứ?"
Charlie nhìn thoáng qua trái phải, cay đắng cười nói: "Bọn họ nói với tôi lần này không có vấn đề, ác linh Susanna kia đã bị tịnh hóa.
"Mặc kệ đến cùng là có vấn đề hay không, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, ha ha, những lời này là tôi nghe một vị khách trong quán bar nói, có phải rất có văn hóa hay không?
"Tóm lại, đối với người như chúng ta mà nói, một ngày không làm việc thì ý nghĩa đã đi tới bờ vực phá sản, không bao lâu khả năng sẽ lại thưởng thức hương vị của đói khát, tôi phải nhanh cầm cái vòng cổ kim cương kia đi, đổi lấy tiền mặt.
Có biết không? Chỉ có tiền mặt mới có thể làm cho người ta có cảm giác an toàn, đó không phải quần áo cùng trang sức có thể thay thế, thực vật cũng không thể!"
Nói đến đây, Charlie dần dần hưng phấn: "Bà Alice nói vòng cổ đó giá trị 1.500 đồng Fil, cầm đi hẳn lấy được 1.000 Fil.
"Ôi, thần ơi, tôi sống đến giờ còn chưa thấy qua được 1.000 đồng Fil đặt ở trước mặt, tôi cho dù trở thành trưởng phục vụ thì cũng phải vài năm, thậm chí mấy chục mới có khả năng gom được số tiền như vậy!
"Đến lúc đó, chúng ta đi quán cà phê phố White Coat ăn bữa trưa, tôi muốn một phần súp Duval, một phần thịt bò rượu vang muối thô, một phần thịt thăn nấu với táo!"
Ở quán White Swan không học được cái gì, chỉ học được tên đồ ăn? Lumen lẩm bẩm một câu, có chút suy nghĩ hỏi: "Anh muốn mời tôi bảo hộ cho anh?"
Charlie hắc hắc cười nói: "Số tiền lớn như vậy, một mình tôi cầm cũng sợ, Charles, cậu khả năng còn chưa có loại thể nghiệm này, thể nghiệm đi trên đường, hoài nghi mỗi người đều là trộm, đều muốn đến cướp của tôi.
"Thời điểm tôi cầm cái vòng cổ kia trở về cũng có loại cảm giác này, khẩn trương đến muốn ngất đi, có phải rất khó tưởng tượng không?"
"Đúng." Lumen cười hẳn lên, "Tôi hẳn chưa có dạng thể nghiệm này, hiện tại không có, tương lai cũng sẽ không có, bởi vì tôi sẽ chỉ làm cho người khác thấy tôi muốn cướp của người ta."
Ví dụ như Margot, vừa cống hiến hơn 1.000 đồng Fil, hầu như mua được cái vòng cổ kim cương kia!
Nụ cười của Charlie nháy mắt đông cứng lại. Cách vài giây, anh ta mới miễn cưỡng cười nói: "Cho nên tôi mới hy vọng anh đi cùng với tôi tới hiệu cầm đồ."
Anh ta vừa rồi thật sự hoài nghi con đường kiếm tiền của Charles, người hàng xóm này rõ ràng có năng lực có đầu não, nhưng vẫn không vội đi tìm công việc, mỗi ngày đi dạo nơi nơi, một bộ dáng không thiếu tiền, nhưng anh ta lại ở "Khách sạn Kim Kê" mà không phải "White Swan" .
Nghĩ đến Charles cải trang luật sư trà trộn vào cục cảnh sát cung cấp cho mình tin tức quan trọng, nghĩ đến đối phương giúp mình còn sống ở dưới Susanna Matisse uy hiếp, Charlie lại thấy như vậy không có gì lạ.
Charles cho dù thật sự là tội phạm trộm, cướp, lừa đảo, vậy cũng là tội phạm trộm, cướp, lừa đảo đã mạo hiểm giúp đỡ mình!
Lumen hài lòng với vẻ mặt bị dọa của Charlie, cười hỏi: "Tính đến hiệu cầm đồ nào?"
"Tôi nghe nói khu đài thiên văn có vài hiệu cầm đồ giá khá ổn." Charlie sớm có ý tưởng.
Lumen gật gật đầu: "Tôi cũng đang muốn đi khu đài thiên văn."
Cậu tính tìm Aosta Trull hỏi phương thức liên lạc ngài K.
Charlie rất vui mừng, chi 1 đồng Fil mời Lumen ăn bánh thịt nướng, một bánh bơ kem phối với rượu mơ chua, đương nhiên là tính cả phần của anh ta nữa.
Lumen thản nhiên tiếp nhận, không khách khí chút nào.
Đi ra phố Chaos, Charlie thấy Lumen thẳng đến trạm xe ngựa công cộng, hơi cảm thấy đau lòng đi theo.
Anh ta nhìn bốn phía, thấy không có ai, tò mò thấp giọng hỏi: "Tối hôm qua thấy nói cây dao kia gọi là 'cây dao nguyền rủa', người bị nó cắt trúng thật sự sẽ chết cả nhà à?"
Trước khi gặp Susanna Matisse, Charlie hoàn toàn không tin loại chuyện này, cho dù nghe nói, cũng xem như là chất liệu đề tài câu chuyện cùng diễn thuyết chém gió, nhưng hiện tại, anh ta hoài nghi Charles thật sự có được một cây vũ khí thần kỳ.
Lumen nghiêng đầu đi, mỉm cười nhìn Charlie: "Muốn thử một chút à?"
Charlie rùng mình một cái, cười xấu hổ nói: "Tôi tin."
"Phải không? Nhưng tối hôm qua tôi chỉ lừa gạt Susanna Matisse mà thôi, tôi là một người bình thường, không muốn chết như vậy!" Lumen cười nói, "Tôi biên câu chuyện 'cây dao nguyền rủa' nghe có quen tai không? Anh không nghe khi tên điên kia tỉnh táo có nói về truyền thuyết quỷ hồn trong Montsouris sao?"
Charlie ánh mắt dần dần trợn to, vẻ mặt ngạc nhiên.
Charles thật sự là biết gạt người mà, một người bình thường thế mà dựa vào lừa gạt đã lừa gạt được ác linh Susanna Matisse kia, để mình cùng anh ta đều còn sống!
Mình đi chém gió ở trong quán bar, ngẫu nhiên lừa gạt được vài người, hoàn toàn không cách nào so ánh với anh ta.
Lá gan lớn, có đầu óc, người như vậy khẳng định sẽ phát tài!
Thấy Charlie thật sự tin lời nói dối mà mình vừa mới biên ra, Lumen cố gắng khống chế để bản thân không cười ra tiếng.
Cậu nghiêm trang hỏi: "Cha với mẹ của anh còn sống không? Có anh chị em gì không?"
Charlie ngẩn ra một chút, giật thót nhảy một bước sang bên cạnh như một con thỏ, "Anh hỏi cái này làm gì?"
Chẳng lẽ thực sự có "cây dao nguyền", anh ta hiện tại là muốn biết mình còn người nhà nào?
Lumen nhất thời cười ha ha: "Anh sẽ không thực bị dọa chứ?
"Anh cũng quá dễ bị gạt quá đi?"
Nghĩ đến chuyện công cụ kiểm tra độ ngu ngốc kia, Charlie ảo não vỗ vỗ ót.
Anh ta cũng không phân rõ được câu nói của Charles câu nào là giả câu nào là thật.
Bất quá, sau khi bị gạt, anh ta càng thêm chắc chắc "cây dao nguyền rủa " là giả, cải biên từ truyền thuyết quỷ hồn trong Montsouris.
Charles thích dùng thứ này gạt người, giống như công cụ kiểm tra độ ngu ngốc vậy.
Ừm, câu chuyện "cây dao nguyền rủa" này rất hay, hiện tại nó thuộc về mình, buổi tối đến quán bar dùng nó dọa người!
Hai người ngồi xe ngựa công cộng đến khu đài thiên văn, Charlie hỏi đường vài lần, cuối cùng tìm được hiệu cầm đồ tên là "Cửa hàng cầm đồ Phil".
Đây là một tòa nhà cao bảy tầng màu trắng, có hoa văn, vòm cuốn, phù điêu, cửa sổ lớn cùng không ít thứ khác.
Ở chỗ cửa lớn, phía trên "Cửa hàng cầm đồ Phil" có khắc ba từ, "Tự do, bình đẳng, bác ái "
Tự do cầm cố các loại vật phẩm, đối xử bình đẳng với mỗi một người đi cầm cố, yêu bất cứ cơ hội đè thấp giá nào? Lumen nhịn không được lẩm bẩm một câu.
Một hiệu cầm đồ thế mà mang khẩu hiệu chính trị cộng hòa khắc ở trên cửa, đây là chuyện buồn cười cỡ nào!
Trong đại sảnh hiệu cầm đồ có mấy quầy, phía trước đặt từng hàng ghế dài.
Lúc này, có mấy chục người đang ngồi ở nơi đó, chờ nhân viên giám định xong giá trị vật phẩm, gọi tới số của mình.
Charlie quen thuộc tìm được một quầy trống, đưa vòng cổ kim cương vào, thu được một tờ giấy viết tên vật phẩm chờ giám định cùng dãy số tương ứng.
Qua một hồi, quầy cầm đồ phụ trách biên lai hô lên dãy số của Charlie.
Charlie tràn đầy chờ mong đi qua, lại như mất linh hồn quay về.
"Sao vậy?" Lumen đang lật xem báo chí đặt ở trong đại sảnh nghi hoặc hỏi.
Charlie vừa mờ mịt vừa mất mát nói: "Cái vòng cổ kia, cái vòng cổ kia là giả, chỉ trị giá 12 đồng Fil."