Dưới ánh trăng đỏ rực xuyên thấu qua rèm cửa tràn vào trong phòng, Ludwig mặc một bộ đồ ngủ hai mảnh, khoác áo khoác ngắn, giống như một chiếc đồng hồ không có cảm xúc, nói toàn bộ kiến thức và ký ức mà mình hấp thụ được từ các cơ quan nội tạng và bộ não cháy xém quá nửa của lão già mặc áo choàng đen kia: "Chỉ có bộ não là của hắn, hắn tên là Primpino."
"Bởi vì tuổi già, thân thể càng ngày càng yếu nên hắn bắt đầu tiếp xúc với thần bí học, vô tình bị 'Mẫu Thân Vĩ Đại' chú ý đến, nắm được rất nhiều kiến thức bí ẩn, trở thành người phi phàm..."
Nghe đến đó, Lumen nửa cười nhạo nửa sợ hãi thầm lẩm bẩm hai câu: Được 'Mẫu Thân Vĩ Đại' chú ý đến mà không mang thai sao?
Liệu tồn tại mà ông phục tùng có thật sự là 'Mẫu Thân Vĩ Đại' không vậy?"
Ludwig tiếp tục nói: "Không xác định được Primpino bắt đầu mất nội tạng từ khi nào, tôi chưa hấp thụ được ký ức và kiến thức liên quan."
"Tương tự như vậy cũng không rõ thời điểm trở thành sản phẩm luyện chế cơ thể con người."
"Quan điểm của hắn là: 'Con người từng là đứa con được 'Mẫu Thân Vĩ Đại' yêu thương và tự hào nhất, tất cả đám người ngu dốt, già cả, nhỏ yếu đều là do rời xa mẫu thân, bị ô nhiễm bởi hiện thực."
"Chỉ có cách để cho đứa con của 'Mẫu Thân Vĩ Đại' buông xuống thế giới này, con người mới có thể được cứu rỗi, tiến vào thế giới bỉ ngạn, biến trở lại dáng vẻ ban đầu."
"Đến lúc đó, 'Mẫu Thân Vĩ Đại' cũng trở lại thế giới hiện thực mà bà ấy từng thống trị."
Dùng đại từ nhân xưng 'bà ấy' để chỉ 'Mẫu Thân Vĩ Đại' mà không phải là 'hắn'... Điều này chứng tỏ trong mắt của Primpino, mang thai vẫn là chuyện của phụ nữ, cho nên mẫu thân tất nhiên là 'bà ấy'... Trạng thái này hoàn toàn không giống với Hội tiệc đêm... Lumen nhìn Ludwig, gật đầu khen ngợi.
Ludwig kể lại những nỗ lực và một số năng lực của Primpino bằng giọng điệu không nhanh không chậm: "Đứa con của thần linh sinh ra cần phải có cơ thể riêng, một cơ thể được tạo thành từ cơ quan nội tạng của nhiều người khác nhau..."
"Nhưng đây không phải là toàn bộ nghi thức buông xuống, còn thiết một phần quan trọng..."
"Primpino có năng lực tự phục hồi cực kỳ mạnh, đây là kết quả của luyện chế cơ thể con người, hắn có thể miễn nhiễm với rất nhiều năng lực phi phàm..."
"Hắn có thể khống chế con người gián tiếp bị ô nhiễm bổ đứa con của thần linh hoặc là người phi phàm của con đường được chỉ định từng tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân đặc biệt, phạm vi trong vòng một trăm thước, cần ở trạng thái không tỉnh táo..."
Nghe đến đây, Lumen chợt liên tưởng đến danh sách 7 'Quỷ hút máu' trên con đường 'Dược sư': Dạng người phi phàm này đều có năng lực tự phục hồi cực mạnh, cũng có thể chế tạo ra 'Người hầu máu' giống như con rối của bản thân!
Lumen không ngắt lời Ludwig mà kiên nhẫn chờ hắn nói tiếp: "Hắn rất giỏi giải phẫu, lại có thể chữa bệnh cho người khác, nắm được một loại nghi thức có thể khiến cho một người sống sót một thời gian cho dù không có đủ nội tạng."
"Hắn có thể dung hợp với cây cối và các sản phẩm được làm từ gỗ, trốn bên trong, dùng lớp vỏ cứng bê ngoài để tránh bị tra ra."
"Hắn có thể thúc đẩy sự sinh trưởng và sinh sản của sinh vật sống, không giới hạn bao gồm chuột, bọ, rệp, nấm và các loại thực vật khác, nhưng cần phải tiêu hao lực sinh mệnh của chính mình, lực sinh mệnh của hắn có thể được bổ sung thông qua nghi thức đứa con của thần linh buông xuống không thành công, cứ sau chín lần thực hiện nghi thức thì cần đổi một bộ nội tạng khác..."
"Hắn còn có thể nguyền rủa người khác, có thể triệu hồi sinh vật tà ác, có thể sử dụng một vài tà thuật để thiêu đốt sinh mệnh..."
Đợi Ludwig nói xong, Lumen mới phát hiện ra năng lực phi phàm của Primpyno tương đối hỗn tạp, có một số trạng thái của 'Quỷ hút máu' lại thể hiện đặc tính nhất định của danh sách 'Bác sĩ', 'Đại địa' trên con đường 'Người trồng trọt', đồng thời còn nắm giữ một vài 'Tà thuật' có thể thực hiện thông qua lực sinh mệnh.
"Nó giống như được tổng hợp từ ba con đường 'Dược sư', 'Người trồng trọt' và 'Tà thuật sư' nhưng không phải là toàn bộ... Còn có loại sức mạnh ban ân như vậy sao? 'Mẫu Thân Vĩ Đại' quả nhiên là tồn tại trên đỉnh của ba con đường này..." Lumen suy nghĩ một lúc lâu rồi nắm tay Ludwig, dắt ra khỏi phòng.
Cậu nói với Lugano đứng canh ở cửa: "Anh đi gọi linh mục ở phòng cầu nguyện tới đây, nói cho hắn biết tất cả những gì anh biết."
Sau khi dặn dò xong, Lumen trầm ngâm một lúc rồi bổ sung thêm: "Tìm thuyền trưởng trước rồi tìm linh mục."
"Được." Lugano theo bản năng đáp ứng, sau đó mới hỏi dò,"Vậy ngài thì sao?"
"Tôi đương nhiên trở về đi ngủ, nếu bọn họ muốn gặp tôi thì có thể chờ đến sáng mai." Lumen phất tay, dắt Ludwig, đi dọc hành lang tối tăm, trở về phòng của mình.
Một mình tôi chịu trách nhiệm sao? Lugano nhịn không được lẩm bẩm một câu.
Hắn phát hiện chỉ còn một mình mình đứng trước cửa của căn phòng rải rác đầy nội tạng thì chợt rùng mình một cái, vội vàng đi về phía phòng thuyền trưởng.
Mười phút sau, trong phòng của lão già mặc áo choàng đen.
Vị linh mục kia tên là Monserrate và thuyền trưởng Pedro vừa kiểm tra hiện trường vừa nghe Lugano thuật lại chi tiết những gì mình vừa gặp phải.
Lugano khá lo lắng khi nói với hai vị này rằng, mình là người phi phàm, là 'Bác sĩ' trên con đường 'Người trồng trọt', bởi vì vô tình thể hiện năng lực khám bệnh cho mọi người cực kỳ xuất sắc, nên buổi tối Ennio đã tìm gặp, sau đó, đến đêm khuya, hắn rời khỏi chỗ ngủ trong trạng thái mộng du, đến nơi này, thiếu chút nữa bị lấy mất nội tạng, may mắn được chủ thuê giải cứu.
Toàn bộ quá trình, Lugano chỉ giấu chuyện Ludwig uống máu, còn lại, hắn kể tất cả những gì mà hắn biết.
Thuyền trưởng Pedro có bộ râu màu nâu được cắt tỉa rất đẹp mắt nừa đùa nửa thật lẩm bẩm: "Có khi nào là chủ thuê của anh giết chết hành khách trong căn phòng này, cố ý ném nội tạng của hắn khắp nơi, sau đó bịa ra một câu chuyện Vu sư tà ác như vậy để lừa chúng tôi không?"
Hả... Lugano nhất thời cứng họng không biết trả lời thế nào.
Đúng là không thể loại trừ khả năng này!
Linh mục Monserrate mặc trang phục giáo sĩ màu nâu, có khuôn mặt sạch sẽ, lắc đầu, nói: "Kiểm tra tình trạng thân thể của Ennio sẽ biết câu chuyện này là thật hay giả."
"Tôi biết mà." Thuyền trưởng Pedro vuốt râu, nhìn về phía Lugano, nói: "Chủ thuê của anh tên là gì?"
"Louis Berry." Lugano thành thật trả lời.
"Louis Berry..." Ánh mắt của Pedro lập tức cứng lại,"Là nhà thám hiểm lớn Louis Berry săn giết 'Vu sư ma quỷ' sao?"
Monserrate cũng mở to mắt: "Có phải là nhà thám hiểm lớn Louis Berry đã hợp tác với giáo hội ở cảng Santa, âm thầm ngăn cản thế lực tà ác phá hoại nghi thức cầu biển không?"
Chuyện này... Danh tiếng của ông chủ vang dội đến vậy sao? Giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần' nói cho tất cả nhân viên thần chức biết Louis Berry là đối tác thân thiện sao? Chà, con thuyền này xuất phát từ cảng Santa, linh mục trên thuyền chắc chắn là nhóm đầu tiên biết thông tin này... Lugano từng nghĩ tới điểm này nhưng không ngờ tên tuổi của chủ thuê nhà mình lại có tác dụng như vậy.
Hắn không do dự đáp lại: "Đúng vậy, là nhà thám hiểm lớn Louis Berry."
Lugano vừa dứt lời thì cả con thuyền đột nhiên bỉ quẳng lên đỉnh của một con sóng cao mấy chục thước.
Mà hiện tại trời quang mây tạnh, không có mây đen, sấm sét, gió to mưa lớn.
Sau vài lần nhảy lên xuống giữa những con sóng lớn tối đen, chiếc thuyền hơi nước này nhẹ nhàng đáp xuống mặt biển, moi thứ xung quanh cũng trở lại bình thường.
Thuyền trưởng Pedro nhìn căn phòng hỗn loạn và cửa sổ vẫn còn bọt nước chảy xuôi xuống, trầm giọng hỏi Lugano: "Đây là sức mạnh của chủ thuê của anh sao?"
"Tôi nghe nói, tôi nay có người biểu diễn ảo thuật tạo sóng biển ở quán bar, đó là sóng biển thật sự sao?"
"Đúng vậy." Tuy Lugano cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn vẫn quy cảnh tượng tự nhiên vừa rồi là do sức mạnh của chủ thuê nhà mình chế tạo ra.
Ngay sau đó, hắn bổ sung thêm một câu: "Cậu ấy đang chào hỏi các vị."
Thuyền trưởng Pedro và linh mục Monserrate nhất thời im lặng.
Mấy chục giây sau, Pedro mới hỏi linh mục Monserrate có dáng vẻ không đến ba mươi tuổi: "Giáo hội có thông tin gì về loại giải phẫu và nghi thức này không?"
Monserrate liếc mắt nhìn Lugano một cái, cũng không yêu cầu hắn tránh mặt.
Vị linh mục này suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: "Có một đám tín ngưỡng Mẫu Thần bị lầm đường lạc lối, bọn họ tin rằng thế giới sa ngã, con người thoái hóa đều là hậu quả đáng buồn của việc xa rời mẫu thân."
"Bọn họ cố gắng dùng tất cả phương thức để cho cái gọi là đứa con của thần linh buông xuống thế giới hiện thực, và triệu hồi mẫu thân trở lại thông qua đứa con của thần linh."
"Chúng tôi gọi bọn chúng là 'Học phái Thần hàng'."
Lugano không quá tin tưởng mà đặt câu hỏi: "Chỉ cần dùng nội tạng của người thường mà có thể khiến cho đứa con của thần linh buông xuống sao?"
Hắn không rõ cụ thể giải phẫu và nghi thức kia là như thế nào, nhưng đại khái có thể đoán được nội tạng chính là tài liệu chính.
Monserrate liếc nhìn những cơ quan nôi tạng của con người còn sót lại trong phòng, nói bằng giọng nặng nề: "Đứa con của thần linh là con của mẫu thân, con người cũng là con của mẫu thân."
Điều này có nghĩa là, về bản chất, không phân cao thấp nên vẫn có thể dùng làm tài liệu, dùng số lượng để bù vào chỗ thiếu hụt sao? Lugano phần nào hiểu được hàm nghĩa thật sự trong câu nói của linh mục.
Thật ra có rất nhiều nghi thức liên quan đến tế máu có thể giải thích theo cách này.
Linh mục Monserrate không giải thích thêm mà chuyển sang nói với Lugano: "Anh hãy nói với chủ thuê của anh, chuyện tiếp theo sẽ do chúng tôi xử lý, để cậu ấy không cần phải lo lắng nữa."
"Được." Lugano không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm sau, Lumen tỉnh dậy đúng giờ, phát hiện mình đã không còn 'Sức mạnh của biển cả', cũng không thể sử dụng quyền hạn 'Tổng đốc đại dương' được nữa.
Cậu tiếc nuối uống một ngụm bia nhạt, bắt đầu viết thư cho cô 'Ma thuật sư', thuật lại vấn đề Học phái Thần hàng và cái gọi là đứa con của thần linh sinh ra ở Linh giới.
Không lâu sau, tín sứ 'Con rối' mang thư hồi âm đến: "Tôi không xác định được 'Học phái Thần hàng' là vấn đề của cậu hay là vấn đề của Lugano."
"Cái gọi là đứa con của thần linh đã sinh ra ở Linh giới, chỉ là được tuyên truyền bằng miệng, hiểu chưa? Giống như thánh điển của giáo hội 'Kẻ Khờ', nghe cũng được nhưng không cần quá đặt nặng nó."
"Đương nhiên, quả thật cũng tồn tại loại chuyện tương tự như vậy, hơn nữa nó còn đang hình thành và phát triển. Thật ra cái này cũng có chút liên quan đến cậu, bởi vì ngọn nguồn ban đầu chính là cái nôi rỗng ở làng Cordouan, đứa con 'Bị mất' của phu nhân Pouaris."
"Ngoài ra, qua kết quả nhận được từ nhiều khía cạnh thì có thể kết luận, vị 'Dạ phu nhân' kia không hề chết ở trong kỷ đệ tứ Trier, thậm chí bà ta đã gặp được hoặc đạt được một thứ gì đó, khiến cho việc đứa con của thần linh phát triển thêm một bước nữa.
"Ngoại trừ bà ta, Voisin Sanson của tổ chức 'Tội nhân' cũng đã thoát khỏi kỷ đệ tứ Trier, không rõ nguyên nhân, cũng không biết hắn đã gặp được cái gì..."
Voisin Sanson vẫn còn sống sao? Ngay khi đọc được câu này, Lumen hơi sững người rồi chợt mỉm cười.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ của cậu bị
"Ai?" Lumen biết bên ngoài là Lugano, nhưng vẫn thuận miệng hỏi một câu.
Lugano đứng bên ngoài cửa gỗ, đáp lại bằng giọng hoảng sợ: "Tôi."
"Tôi lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc!"