Chương 45: Nhà hát nhỏ

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 25-08-2023 08:22:02

Lumen nghe Aosta giải thích xong thì không khỏi cảm thấy buồn cười nói: "Đây là cái quy định kỳ quái gì vậy?" Nhớ lại những trò như dắt rùa đi dạo, bắc cầu giữa những vì sao, cầm nến đi thăm hầm mộ và chạy theo gió, cậu lại cảm thấy thế này không là gì cả. Có lẽ người dân Trier thích những loại trải nghiệm không giống bình thường. Nhìn đám người đeo kính đơn tròng lần lượt tới vũ trưỡng, Lumen thuận miệng hỏi: "Nếu khách mới tới không biết quy định này thì phải làm sao?" Aosta chỉ chỉ về phía cuối phố cổ: "Ở đó có cửa hàng bán kính đơn tròng và âu phục ngắn đấy." "Tôi nghi ngờ cửa hàng đó cũng do chủ của vũ trường Different mở." Không cần nghi ngờ gì nữa, Lumen lẩm bẩm một câu. Cậu thậm chí còn cho rằng Timmons đặt ra quy định vào vũ trường Different là để kiếm lợi nhuận từ việc bán kính đơn tròng và âu phục ngắn. Đương nhiên, điều này cũng là để nhắm vào nhóm dân Trier thích theo đuổi phong cách mới lạ. "Vũ trường này đã mở bao nhiêu năm rồi?" Lumen hất cằm chỉ về phía vũ trường Different ở phía đối diện. "Khoảng hơn hai mươi năm, lúc tôi mới tới Trier thì nó đã có ở đây từ lâu rồi, nghe nói vũ trường này mở ở thời điểm vũ trường bắt đầu phổ biến ở Trier." Aosta nhìn về phía quảng trường Luyện ngục: "Còn chuyện gì khác không? Tôi phải quay trở lại lòng đất rồi." Hắn một lòng muốn kiếm tiền, nên cực kỳ sợ bỏ lỡ những người muốn tìm hắn để xem bói toán và xin 'giúp đỡ'. Lumen nghiêng đầu, chăm chú nhìn hắn một hồi lâu. Cái nhìn này khiến đáy lòng Aosta muốn nhảy dựng lên, giống như bị dã thú nhìn chằm chằm vậy. "Sao vậy?" Hắn theo bản năng cười hỏi lại. Lumen thu hồi tầm mắt, lơ đãng nói: "Hai ngày nay, anh cẩn thận một chút." "Cái gì?" vẻ mặt của Aosta vừa khó hiểu vừa hoảng sợ. Charles không nên uy hiếp mình mới đúng chứ? Mình và cậu ta vừa mới hợp tác thật vui vẻ, cậu ta còn ủy thác cho mình tìm nguyên liệu giúp cậu ta mà! Lumen mỉm cười: "Ý trên mặt chữ, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến tôi." "Đúng rồi, thu thập tin tức về thủy quái giúp tôi, càng chi tiết càng tốt, thù lao giống như đã thỏa thuận từ trước." Ý của cậu ta là gì vậy, chẳng lẽ mấy ngày tới mình có thể gặp phải xui xẻo, sẽ bị người đánh sao? Aosta thử giải mã ý tứ thật sự mà Lumen muốn biểu đạt. Cùng lúc đó, hắn cảm thấy phong cách và ngữ điệu trong câu nói vừa rồi của đối phương rất quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nhớ được mình đã từng nghe ở đâu. Trên đường trở lại quảng trường Luyện ngục, Aosta quyết định thử làm bói toán cho chính mình, xem có phải mình thực sự sắp gặp xui xẻo hay không. Là 'Người kỳ bí', xác suất thành công và độ chính xác của phép bói toán của hắn tương đối cao hơn nhiều so với người bình thường. Lúc này, Aosta chợt hiểu ra, nghĩ kỹ lại lúc đó tại sao hắn lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Đây chẳng phải là phong cách và ngữ điệu mà hắn thường hay dùng để nói chuyện với 'khách hàng' hay sao? Lumen đứng trước tòa nhà cổ kính ở phía đối diện, phân vân không biết mình có nên đi mua một bộ âu phục ngắn và một chiếc kính đơn tròng rồi trà trộn vào vũ trường Different để quan sát tình hình nơi này, thu thập được càng nhiều tin tức càng tốt không. "Nếu Timmos thực sự là người của tổ chức thần bí nào đó, lại là bạn của ủy viên cảnh vụ, thì việc bắt cóc hắn ta vì mấy chục nghìn đồng Fil là hành động không sáng suốt nhất, việc này sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ chính của mình, nếu như vậy, tiền mua âu phục ngắn và kính mắt đơn tròng chẳng phải lãng phí hay sao? Những thứ này cũng không hề rẻ." Từ trước đến nay, lúc có việc cần tiêu tiền, Lumen cũng chưa từng tiếc tiền, dù sao ở Trier này cũng có rất nhiều 'người tốt', nhưng lúc không nên tiêu tiền, cậu vẫn nêu cao tinh thần tiết kiệm. Cân nhắc xong, cậu nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện một quán bar tên là 'Alone' hơi chếch ở phía đối diện vũ trường Different. "Tệp khách hàng của vũ trường và quán bar chồng chéo nhau khá nhiều, bọn họ chắc hẳn là đối thủ cạnh tranh của nhau." Nghĩ đến đây, trong đầu Lumen chợt nảy ra một ý tưởng. Người hiểu rõ một người nhất thường là kẻ thù của người đó, hiểu rõ một vũ trường nhất hơn phân nửa chính là đối thủ cạnh tranh của vũ trường đó! Cho dù lời nói và ngôn từ của bọn họ sẽ có chỗ phóng đại so với sự thật, nhưng cơ bản vẫn phản ánh một sự thật tương ứng ở một mức độ nào đó. Lumen xoay người, đi vào quán bar 'Alone'. Các tòa nhà trên phố cổ đều khá cũ kỹ, đa số đều được xây dựng từ thời đại của Russell với những ô cửa sổ nhỏ hẹp, cho dù là ban ngày, ánh sáng chiếu vào bên trong cũng khá kém, khiến cho bóng tối luôn chiếm giữ nơi này. Nương theo ánh sáng của một vài ngọn đèn khí than được treo trên tường, Lumen đi xuyên qua sảnh chính tối om chỉ có vài người khách đang ngồi, đi thẳng đến trước quầy bar và ngồi xuống. "Một ly Gin thêm đá." Lumen gỡ mũ lưỡi trai trên đầu xuống. Quầy bar ở tận bên trong cùng của quán bar, cũng là nơi ánh sáng kém nhất, người pha chế rượu cao gầy giống như bị bóng tối che phủ, chỉ để lộ dáng người mờ mờ. Với thị lực của Lumen cũng có thể miễn cưỡng nhìn thấy diện mạo của đối phương với mái tóc đen hơi xoăn, đôi mắt dường như có màu xanh lam, sống mũi không được cao thẳng cho lắm. Trong lúc đợi rượu Gin đưa ra, Lumen làm như vô tình cười nói: "Việc làm ăn ở chỗ các anh có vẻ không được tốt lắm nhỉ, tôi thấy vũ trường Different ở phía đối diện có rất nhiều khách đấy." Người pha chế rượu kẹp một miếng chanh vào miệng ly, thả rất nhiều đá viên vào trong ly rượu Gin và đẩy tới trước mặt Lumen. Hắn nhìn ra cửa, nói: "Công việc làm ăn của chúng tôi cũng không tệ, chỉ là hầu hết mọi người tới đây đều là chờ xem một biểu diễn kịch dưới tầng hầm." "Thế nào, có muốn xem hay không? Khách hàng mua rượu chỉ cần trả thêm 5 Rick là có thể xuống hầm, ừ, ly Gin của cậu giá 8 Rick." "Xem kịch sao?" Lumen không dấu nổi kinh ngạc. Tất cả các quán bar ở phố Chaos đều không có tiết mục này. Người pha chế rượu thở dài nói: "Phía đối diện có thể nhảy múa, có thể ca hát, có thể đánh bài, có thể chơi bi-da, dù sao chúng tôi cũng phải có điểm khác với bọn họ mới có thể thu hút được khách chứ." "Hiện tại rất nhiều quá bar, quán cà phê ở phương Bắc cũng có những nhà hát nhỏ". Lumen cũng không biết phải hình dung như thế nào đối với loại hình này, chỉ có thể cảm thán một câu: "Các quan bar cạnh tranh khốc liệt đến mức này sao?" Cậu lập tức lấy ra ba đồng bạc 20 Cope, có khắc bánh răng quanh viền đồng xu và một đồng tiền đồng 5 Cope đưa cho người pha chế rượu. Tổng cộng chỗ tiền này là 13 Rick, cũng chính là 65 Cope, là bao gồm cả tiền vé vào cửa xem vở kịch nhỏ kia. Người pha chế rượu lập tức chỉ vào lối cầu thang bên cạnh quầy bar, dẫn xuống bên dưới: "Cậu có thể xuống hầm bất cứ lúc nào, nhớ cầm theo rượu của cậu." Không cần đưa vé vào cửa sao? Lumen cũng không vội rời quầy bar mà cười nói: "Vũ trường Different ở phía đối diện có vẻ rất đặc sắc nhỉ?" "Là rất đặc sắc đấy." Người pha chế rượu nhỏ giọng nói: "Có phải cậu bị người ở đó lừa tiền không, cho nên mới luôn hỏi chuyện liên quan đến bọn chúng?" "Đúng vậy." Lumen thản nhiên gật đầu. Cậu căn bản cũng không muốn che dấu điều đó. Người pha chế rượu bật cười nói: "Ngày nào cũng có người bị lừa tìm đến nhưng không có ai thành công cả, tôi từng nhìn thấy Conde, ủy viên cảnh vụ của khu Đài thiên văn cũng mặc âu phục ngắn và đeo kính đơn tròng đi vào vũ trường đấy." Tên Timmons này quả thật không đơn giản, Lumen từ bỏ ý định đi đòi tiền ông chủ của vũ trường Different. Cậu cầm ly rượu Gin, rời khỏi quầy bar, bước xuống cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Còn chưa đi tới cánh cửa gỗ ở bên dưới, Lumen chợt nghe thấy người pha chế rượu ở bên trên gọi xuống: "Có khách tới!" Kẹt một tiếng, cánh cửa gỗ kia mở ra. Lumen thong thả bước xuống, cậu vừa đi vào vừa quan sát tình hình. Nơi này được cải tạo thành một cái nhà hát nhỏ, ở trong cùng là một cái sân khấu cao nửa người, hai ngọn đèn khí than treo ở trên nóc chính là nguồn sáng duy nhất ở đây. Ở những nơi ánh sáng yếu ớt hoặc ánh sáng không thể chạm tới, có kê một loạt ghế dựa được đặt khá thưa thớt. Lúc này, bên trong đã có khoảng hơn hai mươi vị khách đang ngồi xem biểu diễn kịch trên sân khấu. Không một ai trong số bọn họ nói chuyện, không khí im lặng đến mức thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng uống rượu vang lên, khiến cho căn hầm tối tăm này càng trở nên tĩnh mịch hơn. Lumen tìm một ghế dựa ở gần lối ra và ngồi xuống, hướng ánh mắt nhìn về phía sân khấu. Thứ đang biểu diễn trên sân khấu cũng không phải người thật mà là rối gỗ cao bằng nửa người trưởng thành. Tất cả bọn chúng chẳng phân biệt đều được sơn bằng ba màu vàng trắng hồng, cái miệng nhếch lên cao, nở một nụ cười thật lớn. Những sợi tơ điều khiển rối gỗ nhỏ đến mức Lumen gần như không nhìn thấy, bọn chúng hoặc nâng tay, hoặc há mồm, hoặc xoay người, hoặc chạy trốn, biểu diễn là những vở kịch khác nhau. Một giọng nam trầm thấp và một giọng nữ hơi bén nhọn không biết từ đâu luân phiên truyền tới, đọc những lời kịch khác nhau. Ánh đèn hơi vàng của khí than treo trên tường cùng với bóng tối bao phủ xung quanh khiến cho vở kịch được diễn bởi những con rối gỗ được sơn màu kia trở nên âm trầm hơn. Lumen theo bản năng sẽ không thích một nơi như vậy. Cậu lại không muốn lãng phí tiền vé vào cửa, nên quyết định ngồi xem cho đến khi vở kịch kết thúc. Suốt quá trình, xung quanh không có một âm thanh nào, khuôn mặt của những vị khách hoặc phản chiếu dưới ánh sáng hơi vàng vàng, hoặc ẩn trong bóng tối đều chuyên chú hơn so với Lumen nghĩ. Lumen uống ngụm rượu Gin cuối cùng, rồi rời khỏi nhà hát nhỏ chỉ có hai ngọn đen khí than treo trên tường. Lumen ngồi xe ngựa công cộng trở về khu chợ Candide, cậu ngồi dựa lưng bên cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn dòng người đi đường và những cửa hàng bên đường không ngừng chạy lui về phía sau, trong đầu tự hỏi: "Một là phải tìm cách lấy được thịt của thủy quái, tập hợp đủ tất cả nguyên liệu chuẩn bị cho 'Thuật tiên đoán', hai là phải làm một việc gì đó để tăng mức độ uy tín ở băng Savoy, tranh thủ trở thành một thủ lĩnh thực sự càng nhanh càng tốt." Trong lúc suy nghĩ, tầm mắt của Lumen chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Kẻ đó là Wilson, Wilson của băng Gai độc với áo sơ mi trắng mặc bên trong vest đen, khuôn mặt hung dữ và mái tóc nâu hơi xoăn. Wilson đang dẫn theo hai tên côn đi đi xuyên qua đại lộ Market, rẽ vào một con hẻm nhỏ bên cạnh, bước chân của hắn vững vàng, thân thể cũng rất bình thường. "Hắn bị mình ném thành như vậy mà vẫn không có việc gì sao?" Lumen không khỏi ngạc nhiên. Phải biết rằng, lần đó cậu ném hắn từ trên tầng bốn xuống đất! Năng lực khôi phục này là gì? Ngay cả gián cũng không thể làm được như hắn! Lumen nhanh chóng đưa ra một suy đoán: "Có thể băng Gai độc có người có năng lực trị liệu siêu phàm?" "Là 'Bác sĩ' con đường 'Người trồng trọt' sao?" Nghĩ đến đây, Lumen đột nhiên nhớ tới một chuyện, trong giấc mơ kia của hắn, phu nhân Pouaris có năng lực chữa khỏi thương thế của người khác chỉ trong nháy mắt! Cho dù những cảnh trong mơ có thể sẽ bị phóng đại hoặc là vặn vẹo nhưng con đường không bình thường mà phu nhân Pouaris đang đi kia quả thật bao gồm cả lĩnh vực sinh mệnh. Cùng với nghi ngờ lúc trước Louis Lund cũng từng xuất hiện ở đại lộ Market. Liệu thế lực phía sau băng Gai độc có liên quan gì với phu nhân Pouaris tín ngưỡng vị Tà thần kia? Nghĩ đến đây, khóe miệng Lumen cong lên một chút.