Trong số dân chúng Trier đứng vây xem, có người tò mò, hỏi người bên cạnh xem đây là chuyện gì, có người lại hứng phấn, tiếp tục xem trò vui. Điều này khiến cho Lumen căn bản không thể phân biệt được ai đang thưởng thức thành quả của trò chơi khăm của mình, ai chỉ đơn thuần đến đây xem để tìm kiếm cảm giác vui vẻ.
Đây là phong tục của người Trier. Lumen cảm thấy nếu đổi lại là 'Bác sĩ tâm lý' ở danh sách cao và rất lợi hại như tiểu thư Susie, thì cũng khó mà xác định được ai là ngọn nguồn từ trong đám người vây xem vô cùng ồn ào với đủ tiếng cười nhạo, tiếng hò hét đề nghị dẫn đến sai phương hướng tìm kiếm, ai là người đang tận tình phát huy thân phận là người đi đường trong bầu không khí như thế này.
Tuy cậu đã sớm đoạn được tình huống này, nhưng vẫn không nhin được cảm thán một tiếng:
"Đúng là người Trier."
Khó trách đám người 'Ngày cá tháng tư' lại thích tụ hội riêng ở nơi này như vậy, quả thực không khác gì cá gặp nước.
Lumen quyết định từ bỏ việc quan sát mà lựa chọn ngẫu nhiên một người đàn ông trung niên đang cầm một chiếc bánh mì lúa mạnh đen thấm máu tươi của phạm nhân tử hình còn lưu trên mặt đất, đợi đến khi đối phương rời khỏi khu vực xử bắn đi về hướng lối ra của hệ thống pháp trường Roya, cậu mới lặng lẽ đi theo phía sau.
Sau khi rẽ vào một con hẻm nhỏ vắng người không có chướng ngại vật trên đường phố, Lumen mới đi vòng lên phía trước vài bước, chặn người đàn ông trung niên mặc một bộ quần áo cũ nát bằng vải đay kia.
Cậu nâng bàn tay trái quấn kín băng gạc lên, dùng dáng vẻ của thành viên băng đảng xã hội đen thường đối xử với dân chúng bình thường để hỏi:
"Thứ mày lấy là cái gì?"
Người đàn ông trung niên có mái tóc màu đen cắt ngắn, khuôn mặt gầy yếu kia sợ hãi, lắp bắp nói:
"Là, là bánh mì dính máu của phạm nhân tử hình."
"Thứ này có thể sử dụng làm cái gì?" Lumen xử sự giống như một tên côn đồ xã hội đen đi ngang qua, tò mò hỏi.
Người đàn ông trung niên kia lộ rõ vẻ sợ hãi:
"Có thể, có thể chữa khỏi bệnh."
"Ai nói cho mày biết nó có thể chữa khỏi bệnh?" Đây mới là trọng điểm mà Lumen muốn hỏi.
Người đàn ông trung niên kia khó hiểu đáp lại:
"Tôi nghe tên Guillaume ở phố bên cạnh nói, hắn nói con của một nhân viên tạp vụ trong nhà hắn đã khỏi bệnh nhờ vào việc ăn bánh mì dính máu người này."
Con của nhân viên tạp vụ của hàng xóm ở phố bên cạnh... Lumen cảm thấy không khác gì lời đồn, muốn tìm được ngọn nguồn quả thật không hề dễ dàng.
Cậu nhìn chiếc bánh mì dính máu trong tay người đàn ông trung niên kia, tỏ ra hơi trầm ngâm, hỏi:
"Trong nhà mày cũng có người bị bệnh sao?"
"Đúng vậy." Người đàn ông trung niên kia nháy mắt suy sụp.
Hắn đau đớn nhìn bánh mì dính máu người trong tay, đáy mắt lại có tràn ngập hy vọng.
Lumen im lặng mấy giây rồi nói:
"Bác sĩ nói thế nào?"
"Người đàn ông trung niên cúi gằm mặt, nhìn bánh mì dính máu người nói:
"Ông ấy nói không thể trị khỏi, mà tôi cũng không có tiền để giữ..."
Lumen không tiếp tục hỏi cụ thể nữa, mà im lặng nghiêng người để mặc cho người đàn ông trung niên này cầm chiếc bánh mì dính máu người đi vòng qua một đống chướng ngại vật trên đường phố ở bên cạnh, xuyên qua con hẻm nhỏ yên lặng này.
Cậu chậm rãi quay trở lại hệ thống pháp trường Roya, phát hiện 'chợ' vẫn chưa giải tán, khá nhiều người nhân cơ hội này đi ăn cơm, tham quan, ca hát, khiêu vũ, căn bản giống như một buổi tụ hội đơn giản.
Lumen đứng lui sau một gốc cây bên cạnh quảng trường đất nện kia, ngồi trong bóng râm, lặng lẽ nhìn chằm chằm từng người đi tới đi lui.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, 'cái chợ' tự phát bên trong pháp trường dần trở lại dáng vẻ quạnh quẽ đúng nghĩa, mà mặt trời đã lặn tới điểm chân trời và mặt đất giao nhau, khung cảnh xung quanh trở nên mờ tối.
Lumen ẩn trong bóng tối, quan sát từng người dân, từng người bán hàng rong rời đi, nhưng vẫn không phát hiện ra mục tiêu đáng khả nghi nào.
Khi màn đêm thật sự buông xuống, hệ thống pháp trường Roya đã không còn một bóng người, chỉ còn chút ánh sáng ửng đỏ từ trên trời chiếu xuống, Lumen chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, cậu nhìn thấy một bóng đen nhảy qua hàng rào chắn bên cạnh, động tác nhanh nhẹn xâm nhập vào pháp trường.
Lumen dừng động tác, lui người ẩn sâu vào trong bóng cây.
Bóng đen kia có vóc dáng cao gầy, đội mũ dạ, hắn đi thẳng đến khu vực mà ban ngày vừa có phạm nhân tử hình bị bắn chết, rồi ngồi xổm xuống, vươn hai tay, đào phần bùn đất nhuộm máu tươi.
"Người này cũng tin máu tươi của phạm nhân tử hình có thể dùng để chữa khỏi bệnh hay sao? Động tác này, tốc độ này, có vẻ đây là người phi phàm..."
Lumen lặng lẽ nhìn chăm chú bóng đen đang bận rộn kia.
Không lâu sau, bóng đen cao gầy đội mũ dạ kia ôm một đống bùn đất nhuộm máu tươi lên.
Hắn không lập tức rời khỏi pháp trường Roya mà đi ngược lại vào trong sân trong, đi tới trước giá treo cổ.
Bóng đen này lại chôn bùn đất nhiễm máu xuống phía dưới giá treo cổ, lợi dụng ánh trăng đỏ ửng để quan sát những loại thực vật sinh trưởng ở nơi đó, giống như đang tìm kiếm cái gì đó. ...
Bên trong quán cà phê Red House với cái mái nhà hình nấm màu đỏ rực rỡ, tại thị trấn Chaillot.
Franka có mái tóc màu đen đôi mắt nâu, mặc bộ trang phục đi săn đang ngồi dùng bữa tối với beefsteak sốt vang đỏ rắc muối tiêu thô, khoai tây chiên, trứng ốp la và vài miếng thịt chân giò hun khói, súp đặc.
Buổi chiều hôm nay, cô đã trò chuyện thật vui vẻ với vài người phụ nữ và cảm giác được sự khát khao, dục vọng lưu chuyển trong ánh mắt của bọn họ.
Đồng thời, cô cũng cảm nhận được có người đang âm thầm quan sát mình, cho nên mới ở lại tới tối.
Đợi Franka sắp dùng xong bũa tối, thì người phụ nữ kia đi từ lầu hai xuống.
Người kia đúng là 'Ma nữ' lần trước theo dõi Franka, hôm nay mái tóc màu đỏ cam của cô ta được thả tự nhiên, chảy xuống như thác nước, trên người mặc áo sơ mi trắng kiểu nam tính, quần màu nâu rám nắng, chân đi giày ngắn màu nâu, tôn lên dáng người hoàn mỹ, ngoại hình xinh đẹp mà sạch sẽ, khí chất thanh thuần mà mang theo cảm giác hoang dã.
Người phụ nữ bị nghi ngờ là thành viên của giáo phái ma nữ kia không do dự đi thẳng về phía Franka, kéo ghế dựa, ngồi xuống vị trí đối diện cô.
Franka cố ý dùng ánh mắt của đàn ông để đánh giá dung mạo và dáng người của 'Ma nữ' này, cô cười cười nhìn đối phương ngồi xuống, chờ đối phương mở miệng.
"Tại sao cô lại đến nơi này?" 'Ma nữ' có mái tóc màu vàng cam kia quan sát Franka và nói.
Franka mỉm cười nói:
"Rượu Chaillot là loại rượu vang mà tôi thích nhất, phong cảnh và bầu không khí ở nơi này cũng rất tuyệt."
Thấy 'Ma nữ' có mái tóc màu đỏ cảm kia tỏ vẻ không tin, Franka cười cười bổ sung một câu:
"Hơn nữa, tôi nghe nói..."
Cô hạ thấp giọng, ngữ khí ám muội nói:
"Nơi này có bữa tiệc sung sướng dành cho phụ nữ."
Ánh mắt của 'Ma nữ' có mái tóc màu đỏ cam nhất thời trở nên trống rỗng:
"Cô nghe ai nói?"
Franka nhìn thẳng vào khuôn mặt của 'Ma nữ' ngồi đối diện, cố ý nói:
"Lúc trước tôi có gặp một tên cuồng tình dục, hắn định đánh lén tôi nhưng đã bị tôi giải quyết, hắn nói hắn là thành viên ngoại môn của một tổ chức tên là 'Hội Phúc lành', mà thành viên trung tâm của tổ chức này là những người phụ nữ thích người cùng giới, đang tìm cách tiếp xúc với người tham dự bữa tiệc sung sướng dành cho phụ nữ ở quán cà phê Red House, với ý định muốn phát triển bọn họ gia nhập hội."
Franka không xác định được giáo phái ma nữ có hợp tác với 'Hội Phúc lành' hay không, dù sao việc các tổ chức tín ngưỡng Tà thần liên hợp ở mức độ nhất định là không phải không có khả năng, giống như việc dưới tay Hugues Artois có rất nhiều tín đồ của các vị Tà thần khác nhau, cho nên, cô mới 'Thẳng thắn' hết sức có thể để quan sát phản ứng của người đối diện.
Trong quá trình nói chuyện này, cô cũng đã chuẩn bị cho một cuộc tấn công bất ngờ.
Vẻ mặt của 'Ma nữ' có mái tóc màu đỏ cam kia chợt thay đổi, rõ ràng nghiêm túc hơn một chút.
Sự thù địch và phòng bị ẩn trong ánh mắt của cô ta giảm bớt đi một chút nhưng không hề che dấu sự bài xích của mình.
Chà, đây là coi tất cả người tham dự bữa tiệc sung sướng dành cho phụ nữ đều trở thành tình nhân của mình, không muốn tôi, người có thể từng bị đàn ông nhúng chàm sao? Franka vô thức bắt chước theo giọng điệu của Lumen, thầm chế nhạo một câu trong lòng.
Cô bước đầu đã xác định được trước kia đối phương chưa từng nghe nói về 'Hội Phúc lành', nhưng có thể nhận ra một vài dấu hiệu nào đó.
'Ma nữ' đối diện đang hồi tưởng lại, giống như đang tìm kiếm vấn đề có thể liên quan.
Hơn mười giây sau, cô ta theo bản năng vén mấy sợi tóc màu đỏ cam chảy xuống bên tai, cảnh giác hỏi:
"Cô đến điều tra 'Hội Phúc lành' hay là muốn tham dự bữa tiệc sung sướng dành cho phụ nữ hả?"
Franka mỉm cười, nụ cười của cô thu hút những vị khách xung quanh, khiến họ vô thức hướng ánh nhìn về phía cô, trên mặt lộ vẻ kinh diễm.
"Cả hai." Franka nhìn thẳng vào mắt của vị 'Ma nữ' có mái tóc màu đỏ cam, nói: "Để mà so sánh thì tôi càng hy vọng tham gia bữa tiệc sung sướng dành cho phụ nữ hơn, những người như chúng ta làm sao có thể kháng cự được sự hấp dẫn của phái nữ chứ, cô nói có phải hay không?"
Cô nói thẳng luôn mình đã phát hiện ra đối phương là 'Ma nữ', hơn nữa còn nghi ngờ đối phương chuyển biến từ 'Thích khách' là đàn ông.
Đồng thời, Franka cũng ám chỉ mình vốn dĩ cũng là đàn ông, tránh việc đối phương đột nhiên ra tay.
Phản ứng của 'Ma nữ' mặc một thân trang phục của đàn ông rõ ràng có phần kháng cự nhưng lại bị dung mạo và khí chất của Franka hấp dẫn, cô ta im lặng không trả lời.
Franka hơi nghiêng người về phía trước, dùng giọng điệu của đàn ông hỏi:
"Tôi nên xưng hô với cô như thế nào đây, thưa quý cô?"
'Ma nữ' kia do dự một lát rồi ủ rũ đáp lại:
"Brown Solon, còn cô?"
Solon... Lại là một thành viên của gia tộc Solon à? Franka bỗng nhiên nhớ đến gần đây Lumen đang thực hiện nhiệm vụ của 'Hội Chữ Thập Máu Và Sắt' là tiếp xúc với người của gia tộc Solon.
Cô không che giấu danh tính thật của mình, mỉm cười nói:
"Franka Roland."
Brown Solon thầm thở hắt ra một hơi, nói:
"Chúng tôi rất coi trọng sự an toàn và tính riêng tư của mỗi người, không thể để cho người có vấn đề gia nhập được, nếu cô thật sự khát vọng như vậy thì phải chấp nhận cuộc thẩm tra của chúng tôi."
"Franka không để ý, chỉ tập trung thưởng thức cúc áo sơ mi của mình, cô cười cười hỏi ngược lại:
"Như vậy, cuộc thẩm tra sẽ bắt đầu ở đâu?"...
Hệ thống pháp trường Roya, khu Nhà giam.
Dưới ánh trăng đỏ ửng, bóng người cao gầy đội mũ dạ kia đào được mấy cây cỏ dại trên nền đất ngay dưới giá treo cổ.
Bộ rễ của chỗ cỏ dại này đỏ như máu tươi, dưới ánh trăng đỏ ửng, trông nó càng yêu dị hơn.
Bóng người cao gầy kia có sống mũi rất thẳng, làn da hơi trắng bạch, tóc đen để dài được chải vuốt gọn gàng, tròng mắt màu đỏ hiếm thấy, khuôn mặt anh tuấn mang theo sự âm hiểm.
Bóng người cao gầy mặc sơ mi trắng, đeo nơ đỏ, khoác áo vest màu đen vui sướng nhìn mấy cây cỏ dại quái dị trong tay, hắn chuẩn bị đứng dậy, rời khỏi pháp trường.
Ngay sau đó, bên tai hắn chợt vang lên một giọng đàn ông tò mò:
"Mày lấy cái gì vậy?"
Bóng người cao gầy đang ngồi ngay dưới giá treo cổ nghe vậy thì ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện phía trước không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng người đứng thẳng, nhìn từ trên cao nhìn xuống mình.
Người nọ có mái tóc màu vàng, đôi mắt xanh lam như hồ nước, mặc áo sơ mi trắng đơn giản phối với áo gi lê màu đen, thoạt nhìn khá trẻ tuổi, nhanh nhẹn.
Vì sao đối phương lại có thể đánh lừa cảm quan của mình để tới gần mình? Mình không ngửi thấy mùi gì, cũng không hề phát hiện ra động tĩnh nào cả! Bóng người cao gầy kia vừa kinh ngạc lại sợ hãi.