Lumen không rõ Gardner Martin dựa vào cái gì để xác định Vermont Solon vẫn chưa hoàn toàn chết, nhưng thấy đối phương cũng không có ý định giải thích, cho nên cậu đành từ bỏ việc tiếp tục truy hỏi.
Hiện tại cậu chỉ quan tâm đến một vấn đề:
"Vậy nhiệm vụ của tôi xem như đã kết thúc rồi đúng không?"
Rất hiển nhiên, kết hợp hai chuyện bá tước Puifer rất thích làm đầu tượng sáp giống hệt bạn bè mà hắn quen biết và kẻ tấn công mình là một pho tượng sáp hình người, Lumen tin chắc rằng mình đã bị đối phương nghi ngờ, nếu tiếp tục tiếp xúc với hắn, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
Gardner Martin chậm rãi lắc đầu:
"Không, vẫn tiếp tục."
Hắn cầm xì gà, đứng lên, ung dung đi vài bước về phía cửa sổ sát đất, nói:
"Việc cậu lựa chọn sau Puifer nhưng lại trở thành vua chắc chắn sẽ khiến hắn nghi ngờ thân phận của cậu, nhưng hắn lại càng muốn tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân thực sự dẫn đến chuyện này, cuộc tấn công của tượng sáp ngay sau đó cũng chủ yếu là vì việc này."
"Cho nên, hắn có thể vẫn sẽ mời cậu, dùng các cách khác nhau để thử cậu, ép cậu nói ra bí mật mà mình che dấu, đối với chúng ta mà nói thì đây chính là một cơ hội để xác nhận trạng thái thật sự của Vermont Solon, vị tổ tiên của gia tộc Solon kia.
"Mà cũng nhờ chuyện này, chúng ta có thể nắm được nguyên dẫn khiến cho một gia tộc từng vô cùng cường đại lại bước lên con đường dần suy tàn, điều này có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với con đường 'Thợ săn', trước mắt cũng là nhiệm vụ chính của chúng ta.
"Nói một cách đơn giản chính là, hiện tại gia tộc Solon giống như tòa lâu đài Red Swan, đã nhiều năm không được tu sửa, nhưng lại cất dấu rất nhiều bí mật đủ để khiến cho những kẻ dám rình mò phải kinh sợ, việc chúng ta phải làm là thăm dò sơ hở ở hàng phòng ngự bao quanh tòa lâu đài này, xác định xem nhứng bí mật này có thể mang lại mối nguy hiểm trí mạng cho chúng ta hay không, sau đó tìm cơ hội phá vòng bảo vệ, né tránh cạm bẫy, đi lấy kho báu."
"Yên tâm đi, lần sau Puifer có mời, tôi cũng sẽ cho người âm thầm bảo vệ cậu, mức độ mạo hiểm mà cậu cần phải gánh vác cũng không quá lớn."
Lumen suy nghĩ một chút rồi nói:
"Trưởng quan, lúc trước anh nói nhiệm vụ chính của chúng ta là tìm được lối vào thực sự dẫn đến kỷ đệ tứ Trier mà."
Nhiệm vụ chính mà cứ nói đổi là đổi là thế nào chứ?
Gardner Martin hút một hơi xì gà, mỉm cười:
"Bản thân hai chuyện này tồn tại mối liên hệ nhất định, phục vụ cho cùng một mục đích, nhưng hiện tại cậu tạm thời không cần biết."
Là mục đích gì? Nói cách khác, trước mắt nhiệm vụ trọng tâm của 'Hội Chữ Thập Máu Và Sắt' là thăm dò lòng đất, tìm kiếm lối vào thực sự dẫn đến kỷ đệ tứ Trier, và điều tra nguyên nhẫn dẫn đến sụ suy tàn của gia tộc Solon trong hai ba trăm năm qua, nghĩ cách để ngoạm được miếng thịt béo từ chỗ bọn họ sao?
Dựa theo cách giải thích của ngài K thì một trong những nguyên nhân khiến cho gia tộc Solon suy tàn là cứ liên tục cách một khoảng thời gian lại có một thành viên quan trọng của gia tộc bị chết hoặc phát điên...
Mình và Gardner Martin chủ yếu phụ trách điều tra gia tộc Solon, còn người giám sát Olsen và các thành viên khác phụ trách thăm dò lòng đất sao? Lumen bắt đầu hiểu tương đối rõ về kế hoạch sắp tới của 'Hội Chữ Thập Máu Và Sắt'.
Mà đây cũng là nhiệm vụ chính của cậu.
Đương nhiên, cậu chỉ biết làm cái gì, chứ không rõ vì sao phải làm như vậy.
"Vâng, thưa trưởng quan." Lumen không nói thêm mà lập tức đáp ứng.
Cậu có một loại dự cảm, đây sẽ là cơ hội để cậu tiêu hóa hoàn toàn ma dược 'Kẻ phóng hỏa', tiến thêm một bước trên con đường 'Thợ săn'.
Phải biết rằng, nếu dựa vào cách nói của cô 'Ma thuật sư' thì gia tộc Solon đã từng có một Thiên sứ cường đại trên con đường 'Thợ săn'.
Gardner Martin không hỏi rốt cuộc Puifer đã hiến cho 'Nhà vua' bao nhiêu vàng, mà ra hiệu cho Lumen có thể rời đi, chờ đợi lời mời tiếp theo của vị bá tước hữu danh vô thực kia.
Lúc đi xuyên qua sảnh lớn đã được sửa chữa, Lumen thấy quản gia Faustino cũng là thành viên chính thức của 'Hội Chữ Thập Máu Và Sắt' dẫn một người mặc áo choàng màu đen đi vào.
Người nọ có vóc người trung bình, cao không đến một thước bảy mươi lăm, quần áo mặc bên ngoài khá rộng, và được che rất kín, khiến cho người ta không thể nhìn thấy rõ dáng người và khuôn mặt cụ thể của hắn.
Lumen chỉ có thể dựa theo tư thế đi đường, chiều cao thân thể và khoảng cách của bước chân để đoán đây là một người đàn ông.
Faustino gật đầu với Lumen, xem như chào hỏi, sau đó vội vàng dẫn người thần bí đi qua sảnh lẫn, vào phòng làm việc của Gardner Martin.
Đó là ai? Đêm khuya đến đây để bàn bạc chuyện gì? Lumen thu hồi tầm mắt, vừa suy nghĩ vừa rời khỏi số 11 phố Fountain.
Tại khách sạn Kim Kê, phố Chaos, khu chợ.
Lúc lên đến lầu hai, Lumen đột nhiên giậm bước chân mạnh hơn, phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc.
Cậu chậm rãi đi trở về phòn 207, châm đèn đất đèn lên, xoay lưng ghế bành, ngồi xuống, mỉm cười nhìn chằm chằm cánh cửa phòng khép hờ.
Ước chừng khoảng hai ba mươi giây sau, có tiếng bước chân rất nhỏ từ hướng phòng 201 truyền đến.
Tiếng bước chân kia ban đầu hơi do dự, sau đó lại kiên định bước nhanh đến trước cửa phòng 207, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
"Mời vào." Lumen khẽ nâng cằm lên, nói.
Người tới quả nhiên là Laurent, lúc này trên người hắn mặc một chiếc sơ mi bằng vải đay và quần dài màu đen, hoàn toàn khác biệt với mỗi lần hắn chính thức đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Laurent nhìn Lumen, nói:
"Ngài Charles Dubois, tôi muốn mượn ngài 500 đồng Fil."
Lumen hơi sững người lại một chút, cậu đúng là không đoán được bước diến biến này.
Ban đầu cậu chỉ cho rằng mục đích của người này là muốn cầu xin mình đừng vạch trần thân phận thật sự của mình.
Ai ngờ, hắn lại chạy đến để vay tiền!
"Tại sao lại phải cần 500 đồng Fil?" Sắc mặt của Lumen không hề thay đổi.
Giọng nói của Laurent hơi hạ xuống môt chút:
"Tôi sắp trở thành một trong những phó tổng biên tập của tòa soạn báo 'Người Trier nhỏ bé', tuy đó chỉ là một vị trí nhỏ bé, nhưng chung quy vẫn không thể tiếp tục ở nơi này, tôi chắc chắn sẽ phải theo thông lệ mời đồng nghiệp đến nhà, bắt đầu tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với bọn họ.
"Cho nên, tôi muốn mượn ngài 500 đồng Fil để chuyển đến một khu nhà trọ tốt hơn ở khu Đường tưởng niệm hoặc khu Đài thiên văn, tôi sẽ đưa mẹ tôi qua đó sống, tranh thủ khoảng thời gian này dạy cho bà ấy cách tổ chức một bữa tiệc loại nhỏ.
"Đợi tôi nhận được tiền lương, tôi sẽ trả nợ cho ngài theo từng kỳ, ngài cảm thấy lãi suất bao nhiêu là hợp lý?"
Hắn không chỉ là đến vay tiền để củng cố cho công việc của hắn mà còn chủ động dâng nhược điểm cho mình nằm giữa, nhận tiện cho mình một chút lợi ích, để cho mình không phá hoại chuyện tốt của hắn sao...
Lumen phân tích như vậy, lại càng đánh giá cao tên Laurent này hơn một chút, cậu đăm chiêu suy nghĩ rồi khẽ gật đầu, nói:
"Tôi không cần tiền lãi, anh ở tòa soạn báo 'Người Trier bé nhỏ' chắc chắn có thể biết được một vài tin tức hay quảng cáo đáng quan tâm hoặc khiến kẻ khác kinh ngạc, tôi hy vọng anh có thể sắp xếp lại, định kỳ đưa cho tôi một bản."
Lumen vừa nói vừa lấy túi tiền ra, đếm nắm tờ tiền mặt trị giá mỗi tờ 100 đồng Fil:
"Trả trong năm nay là được."
Laurent âm thầm thở phào một hơi, nói:
"Không thành vấn đề."
Sau khi kẻ đầu cơ này viết xong giấy mượn tiền và rời khỏi phòng 207, Lumen mới lấy từ trong túi áo ra năm thỏi vàng ròng nặng trịnh mà bá tước Puifer tự tay dâng lên.
Cộng cả khoản tiền này thì hiện tại cậu đã có số vàng trị giá 75. 000 đồng Fil, đồng thời còn có khoảng 2. 000 đồng Fil chưa đổi thành vàng và kinh phí hoạt động vẫn chưa sử dụng đến còn khoảng 4. 000 đồng Fil.
"Không lâu nữa mình có thể hoàn thành khế ước với 'Khôi giáp u ảnh', và tiếp tục triệu hồi nó một lần nữa..."
Lumen thưởng thức vàng thòi một lúc rồi thả cặp công văn đựng găng tay 'Tra tấn' trở lại ghế bành, đi tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường, chờ đợi cơn ác mộng chắc chắn sẽ đến kia.
Trong lúc mê man, Lumen lại một lần nữa thấy lâu đài Red Swan với mặt tường ngoài màu vàng xưa cũ nhuốm vết máu đã khô.
Cậu bước vào trong trạng thái mơ hồ, đi đến phòng khách lớn, nơi tổ chức trò chơi King Cake kia.
Tiểu thư Eloise, họa sĩ Malen, Cornell, tổng biên tập của tờ báo 'Người Trier nhỏ bé' và những vị khách thường xuyên tham dự bữa tiệc của bá tước Puifer đều ngồi ở khu vực sô pha, giống như đang chờ đợi Lumen giá lâm.
Mà Laurent và bạn gái tạm thời của mấy vị khách khác lại không có mặt ở đây.
Điều này khiến cho nơi này trông giống như một bữa tiệc salon khác hoặc là ở quá khứ.
Lumen đi từng bước tới gần khu vực sô pha, bá tước Puifer và những người khác lần lượt đứng dậy, cung kính hành lễ.
"Chào buổi chiều, thưa đức vua." Bọn họ đồng thanh chào hỏi.
Lumen gần như theo bản năng lạnh lùng quét mắt liếc nhìn bọn họ một cái:
"Hử?"
Đám người bá tước Puifer sợ run lên một giây, rồi nói:
"Hoàng đế bệ hạ!"
Lumen khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha đơn, nhìn những vị khách kia quay người ngồi xuống xung quanh mình.
Bọn họ trò chuyện không ngừng nghỉ với đủ loại đề tài khác nhau nhưng lại rất mơ hồ.
Đột nhiên, tiểu thuyết gia Arnold nâng tay phải lên, bắt đầu cào cấu lên mặt mình.
Toạc một tiếng, hắn xé một miếng da xuống để cho máu thịt vẫn còn mấp máy bên trong và vô số mạch máu đã biến thành màu đen hiện ra bên ngoài.
Gần như cùng lúc đó, đám người họa sĩ Malen hoặc là cầm dao ăn tự đâm vào trái tim mình hoặc là lao vào xắn xé cổ của người bên cạnh.
Trong giây lát đó, cả phòng khách trở nên khát máu một cách dị thường, khắp nơi đều là cảnh tượng khiến cho người ta sợ hãi.
Suy nghĩ trong đầu Lumen vừa chuyển thì trước mắt lập tức biến hóa.
Cậu thấy một cỗ quan tài đặt ở giữa sảnh lớn khác nằm trong tòa lâu đài này, xung quanh có vô số ngọn nến màu trắng đã được thắp sáng.
Cỗ quan tài kia được đúc bằng đồng thau, mặt ngoài loang lổ vết rỉ sét, không biết được đặt ở đây bao nhiêu năm.
Trong lòng Lumen nổi lên một loại cảm xúc bi thương và bất lực giống như mất người thân, mất chỗ dựa vững chắc, cậu chậm rãi duỗi tay phải ra, muốn vuốt ve cỗ quan tài bằng đồng thau kia.
Đúng lúc này, nắp quan tài két một tiếng dịch chuyển mở sang bên cạnh, để lộ một khe hở sâu thẳm.
Một bàn tay đỏ sậm với những mạch máu gần như đã chuyển sang màu đen đột nhiên vươn ra ngoài, trong lòng bàn tay nắm một quả tim đã khô héo tới cực điểm nhưng vẫn rỉ ra chút máu.
Quả tim kia vẫn còn đang nhẹ nhàng co bóp giãn nở, nhỏ đến mức khó có thể nhận ra.
Sau khi nhìn thấy quả tim khô héo này, suy nghĩ của Lumen nhanh chóng trở nên hỗn loạn, nhuốm cảm xúc điên cuồng nhất định.
Lòng bàn tay phải hơi nóng lên, đột nhiên cậu tỉnh lại.
Cậu tuyệt nhiên không hề cảm thấy kinh ngạc hay kích động khi gặp phải cơn ác mộng này, mà vừa cố gắng xoa dịu nhịp tim vừa nhớ lại chi tiết cơn ác mộng.
Một lúc sau, Lumen chợt nhíu mày.
Ở trong cảnh tượng thứ nhất, hầu hết người tham dự trò chơi King Cake cuối cùng đều phát điên, bọn họ hoặc tự hại chính mình, hoặc giết hại người khác, nhưng có ba ngoại lệ, tính đến khi cảnh tượng thay đổi thì vẫn còn là người bình thường.
Một là Lumen, hai là bá tước Puifer.
Còn một người nữa mà Lumen không ngờ tới chính là:
Tiểu thư Eloise!
Cô ta không hề dịu dàng câu nệ như vẻ bên ngoài, cũng có bí mật riêng của mình... Lumen thầm cười một tiếng.
Đối với chi tiết quan tài bằng đồng thau, thi thể người chết và trái tim khô héo trong cảnh tượng thứ hai có ý nghĩa như thế nào, cậu hoàn toàn không thể giải đọc được, chỉ có thể đoán có lẽ chúng có liên quan đến bí mật của gia tộc Solon.
Cũng giống như lần trước, đêm nay Lumen lại mơ thấy mấy cơn ác mộng, những mức độ rõ ràng và chi tiết của mỗi giấc mộng đều dần giảm bớt.
Gần đến hừng đông thì cơn ác mộng hoàn toàn biến mất.
Sau khi rời giường, thừa dịp trí nhớ vẫn còn rõ ràng, Lumen nhanh chóng viết những điều này ra giấy, gấp lại gửi cho cô 'Ma thuật sư'.