Albus Medici... Lumen vừa thầm lặp lại cái tên này trong lòng vừa nhìn về phía thành viên của 'Hội Chữ Thập Máu Và Sắt' kia, tỏ vẻ hơi kinh ngạc khi hắn đột nhiên xuất hiện với danh tính đầy đủ.
Trong các cuộc tụ hội do Gardner Martin triệu tập, Albus chưa từng nói mình họ gì mà Gardner Martin cũng không có ý định giới thiệu, hiện tại, đối phương lại công khai tên đầy đủ với Puifer Solon.
Đây là dùng sự chân thực để ngụy trang sao? Lúc ánh mắt của Lumen đảo qua khuôn mặt Albus, cậu phát hiện thời điểm bá tước Puifer nói ra họ 'Medici', Albus hoàn toàn không che dấu vẻ mặt giễu cợt, giống như đang cười nhạo thành viên của gia tộc Solon này.
"Charles Dubois." Lumen vươn tay phải ra, lịch sự giới thiệu danh tính của mình.
Albus tùy tiện vươn tay ra bắt lấy tay cậu, trong ánh mắt rõ ràng mang theo ý cười.
Hắn nói:
"Tôi có nghe nói về cậu, một nhà tài trợ nghệ thuật rất hào phóng."
Thành viên của 'Hội Chữ Thập Máu Và Sắt' này nhấn mạnh lời nói ở hai chữ 'Hào phóng'.
"Nói vậy chủ yếu vẫn phải cảm ơn nhà tài trợ của tôi rồi." Lumen nói một câu hai nghĩa.
Lời này rơi vào tai của các vị khách khác, 'nhà tài trợ' mà cậu nói là cha của cậu, một gia tộc giàu có, mà Albus là thành viên của 'Hội Chữ Thập Máu Và Sắt', tự nhiên hiểu rất rõ ý nghĩa thật sự trong lời nói của cậu.
Sau khi hàn huyên mấy câu với Lumen, Puifer Solo dẫn hắn đi vào khu vực sô pha.
Người được mời tham dự tụ hội lần này không nhiều lắm nhưng đều là những gương mặt quen thuộc, có Eloise, em họ của Puifer, tác giả Arnold, họa sĩ Malen, nhà phê bình Ernst, nhà thơ Elite.
Đợi mọi người trò chuyện vui vẻ, uống hồng trà ăn điểm tâm một lúc, bá tước Puifer nhìn quanh một vòng, cười đề nghị:
"Các vị, hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò mạo hiểm, các vị thấy thế nào?"
"Mạo hiểm?" Albus ngẩng đầu liếc mắt nhìn trần nhà, hơi chế nhạo hỏi ngược lại một câu: "Mạo hiểm trong phòng ngủ sao?"
Ý của hắn là lâu đài cổ Red Swan tuy không nhỏ, dưới thời kỳ cường thịnh cũng có thể chứa được dòng chính của cả một gia tộc và mấy trăm binh sĩ nhưng không phù hợp để biến thành khu vực mạo hiểm, chung quy không thể để mọi người đi khám phá từng phòng ngủ:
Một trò mạo hiểm mang hương vị Trier sao?
Lời trêu đùa khiến cho tất cả mọi người đều cười sung sướng, Puifer Solon ho nhẹ một tiếng, nói:
"Có lẽ các vị không biết, bên dưới nền lâu đài Red Swan cũng có một khu vực ngầm khổng lồ dưới lòng đất."
"Nó được xây dựng từ niên đại trước, vai trò ban đầu của nó được cân nhắc sử dụng trong thời chiến, nếu sức chứa của hầm không đủ lớn và không có lối sơ tán vào thời điểm mấu chốt thì hiển nhiên là không đủ tiêu chuẩn rồi."
"Trong suốt mấy trăm năm qua, mỗi một thế hệ tổ tiên của tôi đều sửa chữa hoặc xây dựng thêm một phần sâu vào trong lòng đất, khiến cho nơi đó càng ngày càng giống mê cung, càng ngày càng giống nơi sản sinh ra những câu chuyện khủng khiếp, cho dù tôi là người được sinh ra và lớn lên ở tại lâu đài Red Swan này thì hiểu biết của tôi cũng chỉ giới hạn ở những khu vực được sử dụng thường xuyên.
"Mục tiêu lần này của chúng ta là thâm nhập vào mê trong lòng đất bên dưới tòa lâu đài này, tìm mũ miện bá tước nằm trong bộ sưu tập tiền xu của một trong những vị tổ tiên của tôi, đặt ở một căn phòng nào đó. Nó được khảm rất nhiều ruby, các vị chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra nó.
"Người tìm được mũ miện bá tước kia chính là vua của ngày hôm nay."
Xâm nhập vào mê cung trong lòng đất sao? Một cảnh tượng bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Lumen:
Những người có mặt trong lâu đài Red Swan không ngừng tự làm hại mình, hại người khác.
Tiếng kêu thảm thiết không rõ phát từ đâu.
Vô số ngọn nến màu trắng đặt xung quanh một cỗ quan tài bằng đồng xanh.
Một bàn tay có mạch máu đỏ thẫm đến mức gần như màu đen đột nhiên vươn ra.
Một quả tim khô kiệt đã biến thành màu đen, rỉ ra chút dịch máu.
Những sự vật sau tựa như được cất giấu trong một gian phòng nào đó trong lòng đất.
Trong chốc lát, Lumen đã hiểu rõ:
Thử thách của Puifer Solon lúc này mới thật sự bắt đầu!
Cậu khống chế không để mình đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, không tìm kiếm xem Gardner Martin có thể ẩn náu ở chỗ nào, mà chyển ánh mắt nhìn về phía Albus Medici.
Thành viên của 'Hội Chữ Thập Máu Và Sắt' này 'chậc chậc' cười nói:
"Nghe có vẻ rất thú vị đấy, đây là trò chơi dành cho người dũng cảm!"
Hắn giống như lo sợ người khác phản đối tham gia trò mạo hiểm này, mà lớn tiếng nói một câu chặn trước sau:
"Ai không muốn tham gia đều là kẻ nhát gan!"
Bá tước Puifer cũng thuận nước đẩy thuyền bổ sung một câu:
"Yên tâm đi, nếu các vị bị lạc, không tìm thấy đường cũ để quay trở về thì lập tức rung chuông, sẽ có người hầu tới tìm các vị, dẫn các vị ra khỏi lòng đất."
"Không thành vấn đề." Tác giả thấp lùn béo ục ịch Arnold cười nhạo nói,"Thật ra tôi lại rất mong chờ xem chuyện gì có thể xảy ra đấy, tôi sẽ dùng tư liệu sống đó biến thành tuyệt tác để đời."
"Ví dụ như, 'Ngày cuối cùng của Arnold' chẳng hạn?" Lumen giễu cợt.
Cậu đã tham gia rất nhiều buổi tụ hội của tổ chức nghệ thuật 'Mèo đen' và biết tác gia Arnold, nhà thơ Elite là dạng người có thể trêu chọc và trào phúng, bọn họ hoàn toàn không vì thế mà nổi giận ── cấm kỵ của người trước là không được ca ngợi tác giả khác trước mặt hắn, người sau chỉ bị vấn đề hiện thực và hiện trạng xã hội Intis chọc giận.
Arnold uống một ngụm hồng trà, lầu bầu nói:
"Đám lão già ở học viện văn học Intis sẽ rất thích đề tài này đấy."
Thấy không ai phản đối, bá tước Puifer đứng thẳng lưng, nói với toàn bộ khách có mặt ở đây:
"Chúng ta sẽ chia thành hai nhóm mạo hiểm, trên đường có thể hoạt động một mình."
"Một tổ do tôi dẫn đầu, tổ còn lại sẽ đi theo Charles, đây là người đã từng làm vua trong ba tháng qua. Ai muốn đi cùng tổ với Charles thì giơ tay nào."
"Tôi!" Người đầu tiên giơ tay lại là Albus Medici. Lumen còn tưởng rằng hắn sẽ đi theo sát Puifer Solon để hoàn thành nhiệm vụ của 'Hội Chữ Thập Máu Và Sắt'.
Bá tước Puifer lại không tỏ ra bất ngờ trước việc này, tựa như đây chính là diễn biến mà hắn mong chờ.
Cái nhấc tay thứ hai là Eloise, em họ của chủ nhân tòa lâu đài.
Eloise có mái tóc dài màu nâu đỏ, đôi chân mày mềm mại cùng màu, đôi mắt hơi nâu sáng ngời, khuôn mặt vẫn mang theo nét trẻ con, cười nói với Lumen:
"Những lần trước tôi đều đóng vai trò là bạn gái của ngài Charles, lần này cũng không muốn ngoại lệ."
Lumen liếc nhìn cô ta một cái, mỉm cười gật đầu.
Trong nhận thức của cậu, vị tiểu thư chưa đến hai mươi tuổi này không hề dịu dàng, dè dặt, ngây thơ thuần lương như vẻ bể ngoài của cô ta.
Cậu từng mơ một giấc mơ, mơ thấy hầu hết người tham gia trò chơi King cake đều phát điên, tự làm hại mình hoặc giết hại người khác, trong đó chỉ có ba người là ngoại lệ, gồm có bản thân Lumen, Puifer Solon và vị tiểu thư Eloise này!
Một vị tiểu thư đang cất giấu bí mật như vậy lại có thể lựa chọn đi theo mình để tham gia trò mạo hiểm 'Mê cung trong lòng đất' khiến cho Lumen không thể không hoài nghi dụng ý thật sự của cô ta.
Cái nhấc tay thứ ba là nhà thơ Elite.
Hắn cầm tẩu hút thuốc lá làm bằng gỗ đào, nói một lý do vô cùng đơn giản!
"Cậu ấy là nhà tài trợ của tôi!"
Còn lại tác giả Arnold, họa sĩ Malen và nhà phê bình Ernst chỉ có thể đi cùng tổ Puifer Solon.
Bọn họ lập tức đi ra khỏi phòng khách lớn, đi tới trước một pho tượng được trang bị đầy đủ áo giáp, đi xuống lối cầu thang hẹp chỉ đủ cho hai người đi song song cạnh nhau ở bên cạnh.
Hai bên vách tường của cầu thang màu xám trắng, loang lổ và xám xịt, không ngừng dẫn xuống dưới theo hình xoắn ốc, xung quanh càng ngày càng yên tĩnh.
Đại khái đi khoảng ba tầng lầu, nhóm người Lumen mới đi đến trước cửa vào của 'Mê cung trong lòng đất'.
Nơi này có rất nhiều đèn treo tường, một số được nối với ống dẫn khí than, một số lại có tạo hình cổ điển và được thắp sáng bằng nến, soi sáng cả năm lối hành lang.
Lumen ngẩng đầu nhìn trần nhà, phát hiện bề mặt trần bằng đá màu đen tựa như đang ngủ say trong bóng tối kia có khe nứt rõ ràng, mặt ngoài bong ra từng mảng.
"Chúng tôi chọn lối này." Puifer gỡ một chiếc đèn đất đèn treo trên tường xuống, dẫn thành viên nhóm mình đi về phía hành lang ở cuối tay trái.
Sau khi chuẩn bị xong đèn đất đèn, Lumen cũng không suy nghĩ nhiều, đơn giản làm theo bản năng đi thẳng về lối hành lang trước mặt.
Cậu cảm thấy trong dạng tình huống như thế này, càng cẩn thận tìm đường thì ngược lại càng dễ sai mục tiêu, dựa vào tính chất tụ hợp của đặc tính phi phàm và hơi thở của 'Hoàng đế máu', chọn bừa một cái lại càng có hy vọng gặp được một vài sự vật có giá trị hơn.
"Lý do lựa chọn là gì?" Vẻ mặt của Albus Medici luôn khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.
Lumen cũng không để ý, đáp lại:
"Tôi tin vào sự sắp đặt của vận mệnh."
"Tôi thích lý do này." Eloise khẽ cười phụ họa một câu.
Nhà thơ Elite rút tẩu thuốc lá làm bằng gỗ anh đào ra khỏi miệng, nói:
"Tôi cũng tin nhưng với điều kiện là vận mệnh ưu ái tôi."
Bốn người đi dọc theo lối hành lang, thấy xung quanh là những gian phòng dường như dùng để cất giữ đồ.
Không lâu sau, bọn họ đến trước một sảnh lớn hơi u ám, ở nơi này có ba cánh cửa lớn để lựa chọn.
Trên mỗi cánh cửa lớn có một từ đơn được viết bằng ngôn ngữ cổ Fossack:
"Hy vọng","Tử vong","Điên cuồng".
Ngay từ đầu Lumen đã từ bỏ việc dùng đến suy nghĩ, ánh mắt cũng không thèm liếc hai cái, mà đi thăng đến trước 'Cửa điên cuồng', đẩy nó ra.
Phía sau cánh cửa là một màu tối đen, khi ánh sáng của chiếc đèn đất đèn chiếu vào bên trong, bọn họ lần lượt nhìn thấy từng pho tượng sáp sống động như thật.
Những pho tượng này có nam cả nữ, quần áo hoặc bình thường phổ thông hoặc xinh đẹp hoa lệ, nhưng nét mặt đều khắc họa vẻ đau đớn dị thường.
"Trình độ điêu khắc không tệ đấy." Albus nâng tay phải lên, khinh thường vỗ vỗ vào khuôn mặt của pho tượng ở ngay cửa.
Eloise nghiêng đầu liếc hắn một cái.
"Mẹ anh không dạy anh lịch sự là gì sao?"
Albus đột nhiên cười thành tiếng:
"Tôi không có mẹ."
Eloise nhất thời á khẩu không trả lời được, cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Nhà thơ Elite ở phía sau bọn họ lại tán thưởng, lẩm bẩm nói:
"Trước kia có kẻ bịa đặt rằng tôi ngoại tình với một quả phụ, tôi liền âm thầm rải tin đồn rằng, tôi lừa gạt tình cảm của con gái một nghị viên, nghi ngờ từng mưu sát một thương nhân, có liên quan đến tin đồn bánh nướng nhân thịt người, hàng xóm xung quanh luôn mất tích thần bí.
"Chỉ cần tôi không cần thanh danh, còn chủ động phá hỏng thanh danh của chính mình, thì không ai có thể lấy danh nghĩa đạo đức để chỉ trỏ tôi."
Không hổ là nhà thơ, Lumen âm thầm khen ngợi một câu. Cậu cầm đèn đấy đèn, dẫn đầu đi vào căn phòng đầy tượng sáp này, mục tiêu là cửa ra ở cuối phòng.
Trong ánh sáng hơi vàng chiếu từ đèn đất đèn, những pho tượng sáp này giống như có thêm sinh mệnh, lặng lẽ nhìn theo mấy người Lumen, tạo thành một loại cảm giác âm trầm quỷ dị.
Lumen nhớ lại lần bị tượng sáp tấn công, cảm giác mỗi pho tượng sáp ở nơi này đều có thể đột nhiên sống lại, đánh về phía nhóm người mình.
Trong sự tĩnh lặng khó có thể diễn tả bằng lời, Albus Medici đánh vỡ bầu không khí quỷ dị.
Hắn nói chuyện với Eloise bằng giọng điệu thoải mái:
"Cô là em họ bên ngoại của Puifer, chắc hẳn cũng không phải họ Solon, đúng không?"
"Đúng vậy." Eloise thản nhiên thừa nhận.
Albus thuận miệng hỏi:
"Cô thuộc gia tộc nào?"
Eloise nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Albus Medici một cái, sau đó lại nhìn Lumen đi ở phía trước, mặt mang theo ý cười, đáp lại:
"Tên đầy đủ của tôi là:
"Eloise Einhorn."