Nhìn linh mục Monseratte đang tạo dáng bế trẻ con trong căn phòng tràn ngập ánh trăng đỏ rực, người nhẹ nhàng đung đưa nhưng bên trong vòng tay lại không có vật gì, da đầu Lugano nhất thời tê rần, hơi lạnh buốt chạy từ xương sống lên đỉnh đầu.
Hắn đang ôm trẻ con sao?
Một đứa trẻ vô hình?
Đây là thứ gọi là đứa con của thần sao?
Những liên tưởng tương ứng khiến hàm răng của hắn tê buốt, Lugano vờ như đi nhầm phòng, cố gắng khép cửa phòng lại, lặng lẽ rời khỏi trước khi bị chủ nhân của căn phòng phát hiện ra.
Ngay lúc này, giọng nói của linh mục Monseratte vang lên bên tai hắn: "Con đến để cầu nguyện sao?"
Ánh mắt của Lugano co lại, giống như mèo hoang xù lông, xoay người chạy như điên về phía cầu thang.
Lúc này, hắn chỉ có thể nghĩ đến vị chủ thuê cường đại của mình!
Nhưng trước mắt hắn lại là một mảng bóng tối, căn bản không thấy cầu thang dẫn lên lầu được làm bằng gỗ đâu cả.
Trong bóng tối, những nhánh cỏ dại với bông cỏ kết no đủ hơi sẫm mầu lặng lẽ đung đưa.
Thân thở Lugano lập tức cứng đờ, không biết nếu mình chạy vào trong bóng tối này thì sẽ xảy ra chuyện gì.
"Vì sao con lại muốn chạy trốn?" Cỏ dại tách ra, bóng dáng linh mục Monseratte ôm đứa trẻ vô hình xuất hiện trước mắt Lugano, sau lưng hắn là một gốc cây sồi khổng lồ gần như hư ảo.
Phần thân dưới của cây sồi gần với cỏ dại mọc đầy u cây, hình thành biểu tượng thánh huy sinh mệnh vừa cực kỳ đơn sơ lại hơi tà dị.
Nhìn linh mục Monseratte mặc trang phục giáo sĩ màu nâu đứng cách mình không đến ba thước, Lugano nuốt nước bọt, theo bản năng viện một lý do không hề có tính thuyết phục: "Quá muộn rồi, tôi khuông muốn quấy rầy anh."
Hai tay của linh mục Monseratte vẫn ôm lại với nhau, mỉm cười, nói: "Con nhìn thấy gì rồi?"
Lông tơ trên cổ Lugano dựng cả lên, sống lưng thấm mồ hôi lạnh.
Hắn run rẩy chỉ vào vòng tay trống rỗng của linh mục Monseratte, gian nan nói: "Vì sao anh phải làm như vậy?"
Linh mục Monseratte trả lời đầy ẩn ý: "Chúng ta đều là con của mẫu thân."
Lugano nào dám hỏi nhiều, không ngừng gật đầu: "Đúng đúng đúng, chúng ta đều là con của mẫu thân."
Linh mục Monseratte không cho hắn cơ hội lừa gạt, cố ý bổ sung một câu: "Đứa con của 'Mẫu Thân Vĩ Đại'."
'Mẫu Thân Vĩ Đại'... Tuy Lugano cũng đã đoán ra được đáp án này nhưng khi thực sự nghe thấy từ chính miệng đối phương nói ra, trái tim của hắn vẫn thiếu chút nữa ngừng đập, đầu óc trống rỗng.
Thấy linh mục Monseratte đã tự nói rõ, Lugano không hỏi cũng phải hỏi: "Anh, chẳng phải anh là tín đồ của Đại Địa Mẫu Thần sao?"
Linh mục Monseratte hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi khi phản bội giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần', vẫn nở nụ cười ấm áp, nói: "Đại Địa Mẫu Thần' là một khía cạnh, là hình chiếu của 'Mẫu Thân Vĩ Đại', bà ấy dùng thân phận này để nhìn chằm chằm những chỗ đi ngược lại, chú ý tới chúng ta, những đứa con rời khỏi vòng ôm của mẫu thân."
Ừng ực... Lugano theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, hắn không biết phải phản bác linh mục Monseratte như thế nào.
Hắn vừa gia nhập giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần' được một ngày, mới chỉ nghe giảng đạo hai lần, nào có kiến thức thần bí học thâm sâu để bác bỏ tà thuyết dị đoan này.
Đương nhiên, hắn cũng có thể trực tiếp phủ định, dù sao cách nói của Monseratte vừa nghe đã thấy cực kỳ tà dị nếu được giải thích bởi một vị linh mục, với thế lực và tài nguyên của giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần', nếu bọn họ muốn thứ gọi là đứa con của thần kia đã sớm được sinh ra ở thế giới hiện thực, cũng để cho 'Mẫu Thân Vĩ Đại' quay trở về từ lâu rồi, nhưng sự thật đều không phải như vậy.
Nhưng cảnh tượng trước mắt và áp lực vô hình khiến cho Lugano không thể không ngậm miệng lại, căn bản không dám phản bác.
Nếu hoàn toàn chọc giận linh mục Monseratte thì phải làm sao bây giờ? Linh mục Monseratte tiếp tục nói: "Toàn bộ sinh vật trên thế giới này đều là đứa con của 'Mẫu Thân Vĩ Đại', một số do chính bà ấy thai nghén, sinh hạ, một số lại do hậu duệ của thần sinh sản, một số trực tiếp biến thành từ máu thịt của 'Mẫu Thân Vĩ Đại', tôi và anh đều thuộc trường hợp sau, chúng ta có mối liên hệ chặt chẽ với 'Mẫu Thân Vĩ Đại'!"
Tôi là do mẹ tôi sinh ra, không phải là máu thịt của 'Mẫu Thân Vĩ Đại' biến thành... Lugano theo bản năng thầm phản bác một câu, nhưng ngoài mặt lại cười gượng một cái khó nhìn hơn cả khóc, nói: "Chẳng lẽ anh không biết tín đồ của 'Mẫu Thân Vĩ Đại' rất tà dị, rất khủng bố sao?"
Linh mục Monseratte mỉm cười, nói: "Không cần lo lắng về sự trở về của 'Mẫu Thân Vĩ Đại', nào có mẫu thân nào hận thù đứa con của mình?"
"Có lẽ anh không biết, ở bên ngoài thế giới của chúng ta còn có rất nhiều thế giới, sinh linh ở những nơi đó đều phát triển khỏe mạnh, không ngừng sinh sôi dưới ánh nhìn chăm chú của 'Mẫu Thân Vĩ Đại', chưa từng nghe nói có giống loài hay chủng người nào bị tuyệt chủng cả, số lượng ngược lại càng ngày càng nhiều."
"Hơn nữa, đó là 'Mẫu Thân Vĩ Đại' đã cho chúng ta sinh mệnh, nếu bà ấy thật sự muốn lấy lại sinh mệnh đã ban cho chúng ta thì đó cũng là quyền của bà ấy, chúng ta nên toàn tâm toàn ý phối hợp."
Phối hợp nhà anh ấy, mẹ kiếp! Lugano không bị mê hoặc, đột nhiên rút khẩu súng lục giấu trong người ra, pằng pằng, bắn hai phát về phía linh mục Monseratte.
Hắn không kiểm tra xem phát súng kia có trúng hay không mà vội vàng quay người, chạy như điên về phía rìa bóng tối phủ đầy cỏ dài màu đen kia.
Tuy không biết chỗ sâu trong bóng tối kia sẽ dẫn tới nơi nào, có lẽ cũng ẩn giấu mối nguy hiểm lớn hơn, nhưng nếu cứ tiếp tục ở lại chỗ này thì lại càng nguy hiểm!
Oe!
Đột nhiên, bên tai Lugano vang lên tiếng trẻ con khóc gần như hư ảo.
Nó giống hệt mấy lần trước mà hắn nghe thấy.
Vẻ mặt của Lugano nháy mắt cứng đờ, dưới chân nhanh chóng chậm lại.
Ánh mắt của hắn dần trống rỗng, thân thể lại quay trở về, từng bước chạy chậm về phía linh mục Monseratte đang ôm đứa trẻ vô hình trong vòng tay, đi về phía cây sồi khổng lồ hư ảo kia.
"Đó là mẫu thân của chúng ta..."
"Mẫu thân cho chúng ta sinh mệnh..."
"Bà ấy sẵn lòng đón nhận mỗi một kẻ biết sám hối, mỗi một đứa con quay trở về nhà..."
"Nếu bà ấy muốn lấy lại sinh mệnh đã ban cho chúng ta, vậy hãy để bà ấy lấy lại, bà ấy cho, bà ấy có quyền lấy lại..."
Những lời nói vô cùng mơ hồ lại tựa như gần trong gang tấc của linh mục Monseratte khiến cho Lugano dần sinh ra một sự chấp nhận mãnh liệt từ đáy lòng: Đúng vậy, đó là mẫu thân của tôi...
Bà ấy sao có thể làm hại tôi được?
Bà ấy cho, bà ấy có quyền lấy lại...
Lugano càng chạy càng nhanh, chạy tới vị trí song song với linh mục Monseratte.
Ngay sau đó, hắn cảm giác được sự ấm áp và an tâm, đó là cái ôm ấp áp của mẫu thân.
Dần dần, hắn có một loại cảm giác ướt át khó có thể diễn tả bằng lời, tựa như con mèo nhỏ được mèo mẹ âu yếu liếm láp.
Thật là thoải mái... Lugano nhắm hờ hai mắt.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy bài đồng dao mà mẹ mình thích hát nhất.
Nó đến từ phía sau lưng hắn.
Vì sao mẹ lại ở phía sau lưng mà không phải trước mặt mình? Lugano mơ hồ nghĩ.
Hắn chợt nghe thấy tiếng mẹ mình hét lớn ở phía sau lưng: "Đừng tới đó!"
"Đừng đi về phía trước!"
"Nguy hiểm!"
Đừng tới đó... Đừng đi về phía trước... Nguy hiểm... Lugano đột nhiên giật mình, ánh mắt trống rỗng mờ mịt khôi phục lại một chút ánh sáng nhất định.
Hắn thấy vị trí mà mình đang đứng, thấy cây sồi khổng lồ hư ảo kia, thấy những cánh hoa thịt ướt át, ấm áp, vặn vẹo mọc ra từ trên thân cây sồi, mà hơn nửa thân thể hắn đã bị cánh hoa thịt kia bấu chặt, từng chút kéo vào bên trong.
Đây chính là cái ôm ấm áp của mẫu thân mà hắn vừa cảm nhận được.
Đồng tử mắt của Lugano phóng đại, hơi lạnh phả thẳng lên đỉnh đầu, tóc gáy dựng đứng.
Hai tay hắn chống lên cánh hoa thịt nhơ nhớp đầy thứ chất lỏng sền sệt, dùng sức đẩy mạnh, cả người nhanh chóng lùi ra bên ngoài.
Linh mục Monseratte đang ôm đứa trẻ vô hình chợt xuất hiện bên cạnh Lugano, dịu dàng cười nói: "Trở về đi, trở về trong lòng mẫu thân đi, quay trở lại dáng vẻ ban đầu của chúng ta."
Lugano càng nghe càng tuyệt vọng.
Hắn muốn chiến đấu với vị linh mục này, nhưng đáng buồn thay, hắn lại phát hiện ra sau khi ăn hai loại ma dược là 'Người trồng trọt' và 'Bác sĩ', ngoại trừ việc sức lực rất lớn, thông thạo cách sử dụng nông cụ và dao phẫu thuật ra, còn lại hắn không có năng lực phi phàm nào có thể trực tiếp dùng trong chiến đấu, cho dù là dự đoán thời tiết, phân biệt và giao mầm, hay là 'Điều trị bệnh hiểm nghèo', 'Điều trị vết thương', 'Khâu vá linh hồn', 'Mang lại sinh mệnh' và năng lực giải phẫu xuất sắc, cũng không có cách nào dùng để chiến đấu.
– Trước đó, Lugano chủ yếu dựa vào kỹ năng bắn súng, chiến đấu võ thuật học được khi còn là thợ săn tiền thưởng phối hợp với sức mạnh của 'Người trồng trọt' và vũ khí nóng để chiến đấu.
Nhưng mặc kệ thế nào, nếu lúc này nếu không chống cự, có nghĩa là phải chết, Lugano cũng từng thử giết người, hắn mang theo nỗi sợ hãi thật lớn, giơ súng bắn về phía linh mục Monseratte, đồng thời rút một con dao giải phẫu sắc bén ra. ...
Bên trong gian phòng nằm ở khoang thuyền hạng nhất.
Dưới ánh đèn dầu hỏa treo trên tường, Lumen đang đọc giáo trình tiếng Dutan, thì chợt nghe thấy tiếng đập cửa.
Cậu nghi hoặc đứng dậy, đi ra mở cửa phòng, thấy là Ludwig.
Ludwig mặc bộ đồ ngủ sọc xám trắng, trông không khác gì một đứa trẻ, nghiêm túc nói: "Lugano gặp chuyện ngoài ý muốn rồi, chú nhanh đi cứu hắn."
Chuyện ngoài ý muốn? Lumen nhướng mày.
Sau khi biết Lugano vẫn có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc, cậu đã âm thầm tăng cường giám sát và chú ý tới người hầu này, bao gồm cả vừa rồi.
Nhưng chẳng phải Lugano đã tới phòng cầu nguyện của giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần' rồi sao?"
Ở đó cũng có thể gặp chuyện ngoài ý muốn sao?
Ludwig tiếp tục nói: "Sau khi hắn đi vào phòng cầu nguyện, tôi không có cách nào cảm ứng được mùi vị của hắn."
"Mùi vị gì?" Lumen mơ hồ đoán được điểm gì đó, thuận miệng hỏi.
Ludwig không biết câu này có vấn đề gì, trả lời: "Mùi vị của thức ăn."
Lumen hoạt động cổ và cổ tay, nhìn Ludwig, trầm ngâm suy nghĩ rồi hỏi: "Nhóc cố ý cảm ứng mùi vị của hắn à."
Khuôn mặt phúng phính trẻ con của Ludwig mang theo biểu cảm khó hiểu như muốn nói 'Chuyện này có gì mà kỳ quái chứ': "Nếu hắn chết, chú lại đi làm việc, thì ai đi kiếm thức ăn cho tôi đây?"
"Cũng đúng." Lumen bật cười thành tiếng. ...
Trong bóng tối mọc đầy cỏ dại màu đen, dao phẫu thuật của Lugano đâm về phía linh mục Monseratte nhưng lại chỉ đấm trúng không khí!
Oe!
Tiếng trẻ con khóc kia lại vang lên, Lugano thoáng hoảng hốt, suýt chút nữa mất năng lực khống chế bản thân.
Monseratte ôm đứa trẻ vô hình, xuất hiện ở trên cây sồi khổng lồ hư ảo, cười nói với Lugano: "Đừng kháng cự nữa, chúng ta đến từ mẫu thân, cũng sẽ trở về với mẫu thân."
Vị linh mục có mặt mày sạch sẽ, nụ cười ấm áp này vừa dứt lời thì tiếng đập cửa thùng thùng thùng đột nhiên vang lên, quanh quẩn trong bóng tối dường không có giới hạn này, quanh quẩn trong vùng cỏ dại trổ đầy bông.
Nghe thấy tiếng đập cửa, Lugano sinh ra một ý nghĩ khó hiểu: Lúc này còn gõ cửa sao, lịch sự vậy sao...