Chương 31: Bức tranh

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 25-08-2023 08:12:12

"Nghe qua cũng sàng sàng như những gì Charlie gặp phải, khác nhau duy nhất là, đây là nữ, Charlie là nam" nghi ngờ sinh vật quái dị Susanna Matisse không chọn giới tính, hoặc là, có giới tính, nhưng giới tính nam là một sinh vật quái dị khác? "Xác suất lớn hơn là khả năng sau, bởi vì ba người bị hại trấn Ernest đều là nữ, không có nam " Ừm, ba nữ nọ còn tồn tại một cái khác với Charlie, họ hoặc sáng hoặc tối đều không có bồ bịch, mà Charlie thì sau khi khẩn cầu Susanna Matisse không bao lâu đã thành tình nhân bà Alice. Nếu không có chuyện này, Charlie có thể giống như ba người bị hại kia, cuối cùng vì quá mức phóng túng mà kiệt sức chết? "Bà Alice trở thành vật hi sinh thế cho hắn, hoặc là, đây chỉ là một cái bắt đầu?" Lumen từ chuyện người đàn ông bôi mặt kia liên tưởng đến rất nhiều, có phỏng đoán nhất định. Cậu hiện tại chỉ hy vọng chính quyền có thể coi trọng án này, không có hoàn toàn quên mất Susanna Matisse. Về phần chính quyền sẽ có thể bởi phong thư xin giúp đỡ kia mà hoài nghi trong những bạn bè bên cạnh Charlie ẩn giấu người phi phàm hay không, Lumen thật ra không quá lo lắng —— thời điểm cậu viết thư đã cố ý sao chép tin tức cùng tình huống bản thân Charlie, thậm chí phạm vào chút sai lầm nho nhỏ ở trong những chi tiết không bắt mắt, cứ như vậy, người viết thư giả xem qua càng như người có thâm cừu đại hận cùng Susanna Matisse, truy tung cô ta đã lâu, muốn mượn chuyện Charlie dẫn chính quyền giúp mình trả thù, cho nên, mới càng để ý tới vấn đề Susanna Matisse, khuyết thiếu đủ hiểu biết đối với Charlie. Sau khi người tham dự tụ hội trao đổi một lúc về án kỳ quái ở trấn Ernest, người phục vụ của ngài K mang lên thứ gì đó được che bằng mảnh vải đen. Một người phục vụ khác bắt đầu giới thiệu "Đây là một bức họa, đến từ bạn của một người tham dự. Bản thân anh ta cũng là người phi phàm, đã chết đi một cách kỳ quái ở hai tháng trước, mà trước khi anh ta qua đời đã vẽ bức họa này." Lúc này, người phục vụ cầm bức họa kéo đi miếng vải đen ở mặt ngoài, để lộ ra vật để lại của người phi phàm kia. Đó là một bức tranh, mặt trên dùng các loại sắc thái diễm lệ đậm đặc vẽ ra cảnh tượng kỳ quái giống như ảo giác: Có cỏ dại màu xanh lục mọc tận trời, có Mặt trời màu vàng giấu ở trong giếng, có dòng sông máu từ trên cao trút xuống, có bóng người màu đen tụ cùng một chỗ giống như đang khiêu vũ, có từng đám mây màu trắng lộ ra hình đầu lâu. Chỉ nhìn bức họa này mấy giây, Lumen đã có cảm giác đầu váng mắt hoa. Theo thư cùng nhật kí chủ nhân bức họa lưu lại biểu hiện, bức họa này rất có khả năng ẩn chứa chân thật nào đó, chỉ hướng bản chất thế giới cùng ngọn nguồn chân thật của thần bí học. "Cái này cũng khả năng cất giấu nguyên nhân chân chính làm cho hắn tử vong kỳ quái. Nếu có người tham dự nào muốn nghiên cứu, giá có thể thương lượng." Thứ này cũng muốn bán lấy tiền? Tặng cho mình cũng không lấy! Lumen lẩm bẩm một câu, thu hồi tầm mắt. Lumen chỉ cảm thấy hứng thú đối với đặc tính phi phàm thật sự như phối phương ma dược, vật phẩm thần kỳ, vũ khí phi phàm hoặc tri thức thần bí học có giá trị sử dụng. Thực hiển nhiên, tuyệt đại bộ phận người tham dự tụ hội cũng không muốn bỏ tiền mua một bức họa không rõ ràng không biết cất giấu bí mật gì như vậy, cuối cùng, người phục vụ của ngài K thu nó lại, một lần nữa phủ vải đen lên trên. 10h15, ngài K tuyên bố tụ hội lần này đến vậy chấm dứt, mọi người chia từng nhóm rời đi. Khi ra khỏi cửa, Lumen rõ ràng cảm giác được vị triệu tập kia đang đánh giá mình, mang theo ý tứ tập trung quan sát nào đó. "Hắn sẽ phái người theo dõi mình, điều tra mình hay không?" Lumen bỗng nhiên sinh ra một ý tưởng như vậy. Đối với cái này, cậu không chỉ không thèm để ý, thậm chí còn có chút chờ mong. Cậu hiện tại trừ bỏ ngẫu nhiên triệu hồi tín sứ, thì không có dị thường gì khác, có thể điều tra thoải mái! Chỉ cần khống chế bản thân không liên lạc với cô Ma thuật sư, Lumen tin tưởng ngài K rất nhanh có thể được một phần báo cáo gần như chân thật. Charles quả thật là người phi phàm hoang dại, ở trên rất nhiều chuyện khuyết thiếu thường thức cần thiết, nghi ngờ đến từ thôn Cordouan, đang truy tìm ai đó, bản thân cũng bị truy nã. Rồi gần đây, Lumen lại thể hiện ra năng lực bản thân cùng thái độ cực đoan, không bao lâu có lẽ có thể được ngài K mời, trở thành thủ hạ của hắn, trở thành một thành viên của tổ chức sau lưng hắn. Đôi khi, trong lơ đãng bại lộ nhược điểm cùng tình huống chân thật của bản thân là thủ đoạn lấy lòng tin của người khác hữu hiệu. Cứ như vậy, Lumen cùng Aosta ở trong căn nhà số 19 phố Scheer tìm một góc khuất đổi đi ngụy trang, một đường trở lại khu chợ Candide. Khi đi đến phố Chaos, Lumen hơi cảm thấy nghi hoặc nhíu mày. Cậu không có phát hiện ai theo dõi mình. "Là ngài K còn chưa tính điều tra mình, hay là trình độ của người theo dõi mình rất cao, năng lực độc đáo, làm cho mình không chút phát hiện?" Lumen chợt có ý tưởng vứt chuyện này ra sau đầu. Dù sao cậu không sợ điều tra, trừ khi ngài K cùng bang Gai Độc là một bọn. Vào khách sạn Kim Kê, Lumen thấy thời gian còn sớm, xuyên qua đại sảnh đã trở nên sạch sẽ, vòng vào quán bar tầng hầm. Cậu còn chưa kịp đánh giá tình huống nơi này, đã nghe được thanh âm trung khí mười phần của Charlie: "Mọi người có tin không? Ba giờ trước tôi còn ở tổng cục cảnh sát, chịu án giết người, mà ba giờ sau, tôi đã ở trong này uống rượu ca hát cùng mọi người!" "Các quý cô quý ông, tôi đã trải qua chuyện không thể tưởng tượng cỡ nào, tôi dám đánh đánh cuộc, ở đây không có ai có thể giống như tôi." Người phục vụ kiến tập kia lại lần nữa cầm theo chai bia, nhảy lên trên cái bàn tròn, diễn thuyết với những người uống rượu xung quanh. Mái tóc ngắn màu nâu nhạt của anh ta để bù xù, như đã nhiều ngày chưa được chải, bên cạnh miệng xuất hiện chòm râu rõ ràng. "Nhanh như vậy?" Lumen vốn tưởng Charlie cũng phải hai ba ngày nữa mới có thể được thả ra. Anh ta chợt nghiêng đầu đi, nói với Lumen: Ly này tôi mời anh. Đương nhiên, ít nhất không cần lo lắng sẽ bị treo cổ, thời điểm không muốn sống thì không ai thèm chú ý, thời điểm sắp chết lại bị ngàn vạn người vây xem. Người dân Trier rất thích vây xem người bị xử tử hình. Mỗi khi có người bị đưa lên đài treo cổ thai hoặc xử bắn, đầu đường cuối ngõ đều chen đầy người. Ở thời đại cổ điển trước Đại đế Russell, thậm chí căn cứ vào sự thích thú này mà sinh ra một loại tập tục: tội phạm tử hình trên đường từ ngục giam đi đến đài treo cổ, người dân vây xem nếu có ai nguyện ý gả cho hắn, vậy hắn sẽ được sửa án, giảm bớt hình phạt thậm chí phóng thích vô tội. "Không sao chứ?" Lumen tiến một bước hỏi. Charlie uống ngụm bia, nhìn thoáng trái phải qua, đè thấp giọng nói: "Quá trình cụ thể tôi không thể nói, tôi đã ký giấy cam kết, giấy cam kết được công chứng, cậu không biết chứ, đó là thần kỳ thứ cỡ nào." Anh ta vốn định bổ một câu "đến lúc đó cùng nhau..." nhưng hồi tưởng tới can đảm cùng năng lực mà Charles đã thể hiện ra, thì lại yên lặng bỏ qua ý tưởng này. Lumen uống ngụm rượu ngải cứu do người pha chế đẩy đến, ra dấu Charlie đến ngồi ở góc không người. Sau khi xác nhận hoàn cảnh ồn ào, không ai nghe lén, cậu mới hỏi: "Vấn đề Susanna Matisse đã giải quyết chưa?" "Tôi không biết." Charlie lắc đầu, "Bọn họ làm rất nhiều chuyện, nhưng tôi không thể nói." "Bọn họ có hứa hẹn cung cấp một đoạn thời gian bảo hộ không?" Lumen có chút suy nghĩ rồi hỏi. Charlie khó xử hồi đáp: "Tôi không thể nói." Lumen nở nụ cười: "Xem ra là có." Nếu không hứa hẹn cung cấp bảo hộ, vậy sẽ không tồn tại lời nói tương ứng, sẽ không giấy cam kết giữ bí mật hạn chế. "A." Charlie không ngờ Charles thế mà có thể đoán chuẩn xác như vậy. Lumen chuyển hỏi: "Bọn họ có dặn dò cậu cái gì không? Có thể nói một bộ phận." Charlie hồi tưởng một chút rồi nói: "Bọn họ nói cho tôi biết, nếu lại gặp giấc mộng kia, không cần kích động, sau hừng đông đi đến giáo đường gần nhất, giáo đường Mặt Trời Vĩnh Hằng, anh biết không? Tôi hiện tại là tín đồ Mặt Trời Vĩnh Hằng chân chính!" Lumen mặt không chút thay đổi nâng tay phải lên, vẽ hình tam giác ở ngực. Charlie lặng lẽ một chút. Uống cạn rượu với Charlie, Lumen trở lại phòng 207, tiếp tục học tập bút ký vu thuật của Aurore. Cậu học tập tới 0 giờ thì rửa mặt, nằm lên trên giường, tiến vào ngủ say. Phành phành phành! Phành phành phành! Lumen bị tiếng đập cửa kịch liệt làm bừng tỉnh. Ai vậy? Cậu nhíu mày, trở tay cầm Thủy ngân đọa lạc, đi đến cạnh cửa thật cẩn thận mở ra cánh cửa gỗ. Ngoài cửa là Charlie. Anh ta vẫn mặc áo vải đay, quần dài màu đen cùng giày da không vớ, lúc này vẻ mặt trắng bệch đầy sợ hãi.