Mục sư Guillaume Besne hài lòng nhìn vẻ kinh ngạc và khiếp sợ hiện rõ trên khuôn mặt Lumen, hắn đứng thẳng người dậy, nói với Pont Besne:
"Trông chừng cậu ta!"
Nói xong, mục sư đi về phía tế đàn.
Lúc hắn đi ra xa, nhóm thôn dân xung quanh giống như 'sống lại', bọn họ bắt đầu túm năm tụm ba thì thầm những đề tài khác nhau:
"Chòm sao sắp thay đổi."
"Vận may của chúng ta sắp đến rồi."
"Không lâu nữa, chúng ta đều phát tài."
"Đến lúc đó, ngày nào tôi cũng ăn một cân thịt, uống một chai rượu."
"Tôi muốn kiếm cô gái xinh đẹp nhất."
"Tôi muốn đi xem kịch."
Lúc này, đầu óc Lumen đã ù ù quay cuồng, hỗn loạn đâu còn để ý Guillaume Besne rời đi lúc nào.
Một câu vừa rồi của mục sư giống như tảng đá lớn ném xuống mặt hồ yên lặng, tạo thành tầng tầng lớp lớp những gợn sóng lớn.
"Làm sao có thể chứ?"
"Ở chu kỳ tuần hoàn trước, hắn còn không biết đặc thù của mình nên mới bị mình giết."
"Lúc đó, ngay cả bản thân mình cũng không biết mình có đặc thù này, hắn không biết cũng là điều bình thường... Sau trận chiến đó, trong hai chu kỳ tiếp theo, hắn không va chạm với mình nữa, mãi cho đến khi Aurore xuất hiện biểu hiện dị thường...
"Nhưng trước đó, hắn hoàn toàn không giống như đã biết về chu kỳ tuần hoàn, khi bị mình dẫn người đến bắt gian vụ ngoại tình, hắn nổi giận mắng chửi; dáng vẻ yếu đuối của hắn khi bị Leah lẻn vào giáo đường đánh ngất; hay nổi cơn thịnh nộ lúc bị Aurore dùng 'Giấy trắng' nhìn lén, tất cả đều không giống như giả tạo!
"Nếu tất cả những cái đó đều là lớp ngụy trang của hắn thì sự nhẫn nhịn của hắn quả thật đáng sợ đến cực điểm..."
Hơn nữa, hắn còn biết phu nhân Pouaris có thể lưu giữ ký ức về chu kỳ tuần hoàn, không chừng hắn còn có hiểu biết nhất định về sự dị thường của tòa thành này, nhưng mỗi lần chu kỳ tuần hoàn bắt đầu lại từ đầu, hắn đều yêu đương vụng trộm với phu nhân Pouaris, tuyệt đối không khiến cho người khác nghi ngờ dù chỉ là một chút.
Nếu đổi lại là mình mà đã biết rõ những chuyện mà phu nhân Pouaris đã làm, đừng nói là lên giường với bà ta, ngay cả dục vọng cũng không thể nảy sinh được!"
Lumen càng nghĩ càng cảm thấy mục sư đáng sợ, mà cái đáng sợ đó khác hoàn toàn sự kinh khủng của phu nhân Pouaris.
Cậu lập tức đặt ra một vài dấu hỏi:
"Nếu mục sư cũng lưu giữ được ký ức, vậy tại sao ngay từ đầu hắn không hiến tế ba con cừu để đạt được món quà ban ân tương ứng là khống chế toàn bộ làng Cordouan và kết thúc nghi thức Đêm Thứ Mười Hai ngay trong ngày đầu tiên?
"Điều này có thể ngăn chặn toàn bộ chuyện ngoài ý muốn!"
"Rốt cuộc hắn đang chờ đợi điều gì, mỗi lần đều đến lễ Mùa Chay mới tiến hành nghi thức hiến tế..."
"Nghi thức đó yêu cầu thời gian như nào?"
"Chẳng lẽ bởi vì lễ Mùa Chay là một phần không thể thiếu trong nghi lễ Đêm Thứ Mười Hai cho nên mục sư phải đợi cho đến khi lễ Mùa Chay kết thúc mới có thể thực hiện nghi lễ tiếp theo?"
"Nếu như vậy, hắn cũng có thể khống chế mọi người ngay từ đầu và chờ lễ Mùa Chay đến..."
"Còn nữa, trong ba chu kỳ tuần hoàn thì đến hai lần bọn họ cầu khẩn được 'Ban ân', vị tồn tại bí ẩn kia không cảm thấy kỳ quái sao? Đúng vậy, vị đó có thể làm một số việc, ví dụ như, giúp mục sư khôi phục ký ức!"
"Không đúng, nếu bọn họ đã tiến hành xong nghi thức hiến tế thì ba con cừu kia căn bản sẽ không thể tiến vào chu kỳ tuần hòa, linh hồn và những đặc tính phi phàm của bọn họ chắc hẳn phải đi đến nơi của vị tồn tại bí ẩn đó."
"Chẳng lẽ giống như Raymond, những linh hồn xung quanh tế đàn cũng không thể thoát khỏi chu kỳ tuần hoàn?"
"Nếu như vậy, rốt cuộc mục sư và những người khác đang khẩn cầu ai, là ai ban sức mạnh cho bọn họ..."
Lumen vừa nghĩ đến đây thì phía dưới đột nhiên đau đớn.
Cậu không tự chủ mà cuộn tròn người lại, nhưng lại bị dây thừng cột chặt nên không có cách nào hoàn thành được động tác.
Pont Besne thu hồi chân phải vừa đá vào giữa hai chân Lumen, hắn hài lòng nhìn mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu tương chảy trên trán tên nhóc khốn kiếp này, cú đá khiến Lumen đau đến mức không kêu nổi thành tiếng.
Hắn ngồi xuông, nâng tay phải lên, tát bốp một cái lên má Lumen:
"Sảng khoái không? Tao hỏi mày có sảng khoái không!"
Không đợi Lumen trả lời, hắn lại vung tay tát một cái lên má phải Lumen, hắn tát mạnh đến mức lỗ tai Lumen ù đi, đầu óc có một loại cảm giác như bị đánh bay ra ngoài.
Raymond, cha của Pierre.Craig thấy Lumen bị Pont Besne đánh đập như vậy thì đi đến bên cạnh, ngồi xuống, thở dài nói:
"Cố gắng chịu một chút, chịu một chút là qua thôi."
"Chòm sao của chúng ta sắp thay đổi rồi, vận may sẽ đến."
"Lúc này mà rời đi là bỏ lỡ cơ hội!"
Hắn cứ lặp đi lặp lại lời khuyên bảo, trấn an mà không thèm để ý đến phản ứng của Lumen.
Lumen căn bản không để ý cha của Pierre. Craig nói cái gì, ánh mắt cậu nhìn Pont Besne giống như đang nhìn không khí, không hề có một tia tức giận.
Cậu hoàn toàn phớt lờ người này, phớt lờ đau đớn và nhục nhã mà tên ác nhân này gieo lên người mình.
Lúc này, trong đầu cậu chỉ một suy nghĩ:
"Tình hình hiện tại quá nguy hiểm!"
"Trước khi Ryan, Leah và Valentine xác nhận được đám người mục sư muốn làm cái gì, bọn họ sẽ không chủ động khởi động lại chu kỳ tuần hoàn, hơn nữa, bọn họ vừa mới đánh một trận, cũng không biết khi nào mới có thể phục hồi được, chỉ sợ là ngày mai hoặc là ngày kia mới có thể lén quay trở lại thôn.
"Cứ như vậy, đêm nay sẽ không có ai có thể ngăn cản mục sư trước khi nghi lễ được tiến hành..."
Bốp bốp bốp, Pont Besne không ngừng tát vào mặt Lumen, đá vào hạ bộ của cậu, giống như muốn hoàn trả gấp bội đau đớn trước kia hắn phải chịu.
Suy nghĩ của Lumen năm lần bảy lượt bị đau đớn cắt đứt lại lần nữa mạnh mẽ ngưng tụ lại, cậu không muốn lãng phí một giây trên người Pont Besne.
Điều này càng làm cho Pont Besne thêm tức giận, lực tay chân của hắn càng mạnh hơn.
"Bọn họ đã phát hiện ra đặc thù của mình và bị để ý nên không thể tìm được cơ hội phá hỏng nghi lễ này...
"Làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ?"
Lumen chịu đựng đau đớn, trong đầu cố găng tìm cách thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.
Pont đánh đến mệt mỏi mới dừng lại, thở hổn hển nói:
"Nếu không phải mục sư không cho tao giết mày thì tao sẽ chặt mày thành từng khúc, bao gồm cả cái phía dưới kia!"
Nghe hắn nói vậy, Lumen giật mình, trong đầu chợt lóe sáng:
"Giết chết mình sao?"
"Giết mình!"
Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía Pont Besne, khóe miệng kéo ra nở một nụ cười vừa sáng lạn vừa đau đớn mà vặn vẹo:
"Mày chỉ có chút sức lực này sao? Mày định dụng con dao bé như con rận của mày để bắt rận cho tao sao?"
Cậu tiến vào trạng thái danh sách 8 'Kẻ khiêu khích'.
Lúc này, tại đồng cỏ trên núi cao gần làng Cordouan nhất.
Ryan mặc bộ áo giáp rách tơi tả đứng canh gác cho Valentine và Leah.
"Thế nào rồi?"
"Tôi không sao." Valentine lập tức đáp lại.
Leah cũng nói:
"Linh tính của tôi cũng phục hồi kha khá."
Ryan gật đầu, lúc này 'Áo giáo Bình Minh' mới tan rã hoàn toàn, anh nói:
"Chờ tôi nghỉ ngơi, hồi phục một lát rồi chúng ta quay trở lại làng Cordouan."
"Bây giờ luôn sao?" Leah hơi kinh ngạc hỏi.
Bọn họ mới vừa chạy thoát khỏi làng Coeedouan không được bao lâu.
Ryan chậm rãi thở hắt ra một hơi, nói:
"Chúng ta phải nhanh chóng tìm hiểu lý do vì sao đám người Guillaume Besne bất ngờ tấn công chúng ta trong đêm nay mà không phải đợi đến đêm thứ mười hai.
Hơn nữa, bọn họ đã bắt được Lumen và Aurore, nhưng lại không đuổi giết chúng ta. Theo kinh nghiệm của tôi, điểm này chắc chắn có vấn đề."
Leah chậm rãi gật đầu:
"Nhưng mà trạng thái của chúng ta không được tốt cho lắm."
Dù sao bọn họ cũng vừa đánh một trận.
"Chính vì điều này cho nên Guillaume Besne mới không bao giờ nghĩ rằng chúng ta dám quay trở lại làng Cordouan ngay trong đêm nay" Ryan giải thích suy nghĩ của mình: "Hơn nữa, chúng ta để quên món đồ đó trong nhà của Lumen và Aurore, phải nhanh chóng lấy lại, không thể để cho đám người Guillaume Besne lấy được."
Nhắc đến món đồ kia, cả Valentine và Lead đều trở nên nghiêm túc.
Bọn họ đều đồng ý với kế hoạch của Ryan.
Bốp!
Pont Besne tát một cái lên mặt Lumen, cái tát mạnh này mạnh đến mức mũi cậu đau nhức, hai dòng máu đỏ tươi chảy xuôi xuống khóe miệng, mang theo vị tanh mặn đặc trưng của máu.
"Cái này thì thế nào?" Pont Besne cười cười hỏi.
Lumen quan sát vẻ mặt và động tác của hắn ta, đồng thời xác nhận câu nói vừa rồi không đạt được hiệu quả như mong đợi.
Cậu hít hít cái mũi đầy máu tươi, cười đáp lại:
"Cô gái nào cũng có thể đánh đau hơn mày đấy!"
"Đúng không?" Sắc mặt Pont Besne càng thêm âm trầm.
Bốp một tiếng, hắn trở tay tát mạnh vào miệng Lumen đến mức hai cái răng và máu loãng trong miệng cậu văng ra ngoài.
Dựa vào kinh nghiệm lần đầu sử dụng năng lực 'Kẻ khiêu khích', Lumen nhận thấy phản ứng của Pont Besne khác hẳn so với vừa rồi.
Là người được nghe và biết đủ các loại chuyện xấu và lời đồn đại lưu truyền trong làng Cordouan, trong đầu cậu chợt nghĩ đến cái gì đó, cậu cười nói:
"Hình như mày không có tình nhân."
Miệng cậu bị đánh đến sưng vù, hàm răng gãy mất hai cái thành ra lời nói hơi mơ hồ, không rõ ràng.
Nghe thấy hai từ 'Tình nhân', sắc mặt Pont Besne khẽ biến, hắn đạp một cước vào vị trí giữa hai chân Lumen.
Lumen đau đến mức muốn ngất đi, mất mấy giây không thốt ra lời.
Cậu gượng cười ha ha, nói:
"Mà tình nhân của mục sư trải khắp cả cái làng này."
"Chẳng lẽ mày không được sao?"
Sắc mặt Pont Besne lập tức đen lại.
Lumen biết mình đã đoán đúng.
Cậu chịu đựng đau đớn, để cho đôi mắt lặng yên trở nên bí hiểm hơn.
Vừa rồi cậu không dám sử dụng năng lực 'Khiêu khích', cậu sợ dùng quá thường xuyên sẽ bị đối phương phát hiện ra điểm khác thường, hiện tại đã là lúc!
Lumen lập tức cười lớn, nói:
"Có phải vợ mày cũng ngủ với mục sư đúng không?"
"Ngay cả con mày cũng là của hắn ta, phải không?"
Hai tròng mắt Pont Besne đỏ như máu.
Hắn vươn hai cánh tay, dùng hết sức lực bóp chặt cổ Lumen, cổ họng rít thành tiếng:
"Mày đi chết đi!"
Lumen nghe thấy tiếng xương cổ mình răng rắc, cảm giác hô hấp bắt nên trở nên khó khăn hơn.
Nhưng cậu không sợ hãi, ngược lại khóe miệng lại cong lên, bình tĩnh chờ đợi cực hạn cuối cùng trước khi cái chết đến.
Cậu cố gắng chọc giận Pont Besne chính là muốn hắn giết chết mình.
Một khi cậu chết, vòng tuần hoàn sẽ bị kích hoạt, tất cả lập tức quay trở lại từ đầu, toàn bộ câu chuyện sẽ quay trở lại màn mở đầu, còn đường để cứu rỗi.
Lumen không chỉ nghĩ tới việc xúi giục Valentine tự sát để kiểm chứng bản chất của chu kỳ tuần hoàn mà còn tính đến việc tự kết liễu mình trong trường hợp khẩn cấp!
So với cục diện hiện tại thì cái chết có gì phải sợ?
Cậu nhìn vẻ mặt dữ tợn đến cực hạn của Pont Besne, môi mấp mấy cái, giống như đang nói: "Mau giết tao đi."