Chương 227: Thanh âm

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 11-06-2024 23:17:11

Thanh âm kỳ quái mà Lumen nghe thấy giống như đến từ nơi cực kỳ xa xôi, xa đến mức vĩnh viễn không thể chạm tới. Cả người cậu trở nên căng thẳng, vội vàng gỡ 'Con mắt sự thật' xuống, nhưng thanh âm này cũng không biến mất: Cộc, cộc, cộc, thanh âm nọ giống như tiếng hai tảng đá đang va chạm vào nhau, thậm chí bằng trực quan, Lumen còn 'Nhìn thấy' tàn lửa tung bay, thấy lá cây và cành cây khô héo bốc cháy, mà xung quanh đống lửa này là một bộ xương cốt trắng, là một cái động sâu không thấy đáy, là âm thanh giống như tiếng sói tru. Thùng, thùng, thùng, tiếng trống da vang lên, âm thanh của đủ loại nhạc cụ cổ xưa quanh quẩn bên tai Lumen, vừa trang nghiêm, thần thánh lại hùng hậu, vô số cảnh tượng không ngừng thay đổi, rót vào trong óc cậu. Bắt đầu từ một tế đàn khổng lồ nằm ở nơi hoang vu, một bóng người đính thứ gì đó giống như hạt ngọc lên mặt, đầu đội vương miện cao lộng lẫy, trên người mặc áo choàng dài màu đen, đi dọc theo cầu thang, từng bước tiến lên chỗ cao nhất trên tế đàn, xung quanh hắn là một đám người vẽ mặt giống như ác quỷ đang điên cuồng nhảy múa theo tiết tấu nhịp trống. Đột nhiên, bầu trời tối sầm lại, bên trong mây đen tựa như xuất hiện một khuôn mặt khổng lồ nhìn ra, người hiến tế đội mũ miện cao hoa lệ vung tay qua đầu, những hạt ngọc đính trên mặt trượt sang hai bên sườn mặt, để lộ khuôn mặt tràn ngập hoảng sợ. Giọng nói cao vút, xa xưa và thê lương xuyên thấu tận trời cao, vang vọng khắp mặt đất, cả thể xác lẫn tinh thần của Lumen đều giống như bị chấn động. Trước mắt cậu xuất hiện một cao nguyên rộng lớn, phóng tầm mắt không nhìn thấy điểm cuối, trên cao nguyên này, cây cối khó sinh trưởng, cỏ xanh thưa thớt, khắp nơi đều là đất vàng và đá tảng, ở đây có vô số khe rãnh giăng khắp nơi giống như nếp nhăn trên mặt của một lão già, ngăn cách một tòa thành tĩnh lặng chết chóc, một con sống lớn mênh mông cuồn cuộn chảy về hướng này, hùng vĩ nhưng lại đục ngầu màu phù sa. Tiếng đinh đinh đang đang trong suốt giống như ngọc trai rơi xuống mặt đĩa sứ, truyền ra từ một ngôi nhà có thiết kế bằng gỗ có thiết kế kỳ lạ, những tòa nhà xung quanh nó đều đang bốc cháy dữ dội, hướng dòng sông trước mặt vang lên từng đợt tiếng kêu gào chém giết. Trong giai điệu dễ nghe này, các ngôi nhà bị lửa đốt bắt đầu sụp đổ, nhưng tiết tấu vẫn không dừng lại; Trong tiếng hát mềm mại uyển chuyển, một cô gái mặc bộ váy dài kỳ lạ với vẻ mặt quyến rũ động lòng người, đang đứng trên sân khấu, phía dưới xung quanh sân khâu là bàn khách, bọn họ uống các loại đồ uống có cồn ví dụ như rượu, thưởng thức màn biểu diễn trong ánh đèn mở ảo. Ở bên ngoài nơi nghi ngờ là quán bar này, tiếng súng vang khắp nơi, rất nhiều dân chúng chết la liệt trên đường, bọn binh sĩ hung ác lao tới, dùng vũ trang súng ống lưỡi lê đâm những người còn đang sống, xa xa là những tòa nhà bị đốt cháy, ánh lửa rực cả một vùng trời... Những thanh âm này, những hình ảnh này như nước lũ đổ vào trong đầu Lumen, khiến mắt cậu nổi tơ máu, đầu phình ra, tựa như sắp nổ tung, suy nghĩ lại giống như bị khuấy thành hồ dán. Franka và Jenna đều không chú ý tới sự khác thường của Lumen, bởi vì hai người bọn họ đang dồn toàn lực đối phó với Gardner Martin trong gương. Đầu tiên, Franka bàn tay quấn ngọn lửa màu đen lên mặt gương đã được bôi máu tươi của mục tiêu, thành công thấy ngọn lửa màu đen bao trùm kẻ địch đang bị suy yếu do dục vọng bùng nổ kia, linh thể lập tức bị thiêu đốt. Răng rắc. Gardner trong gương vỡ vụn, bóng dáng lại phác thảo ở gần đó, ánh mắt không còn hoảng hốt nữa. Đúng lúc này, Jenna vẫn luôn di chuyển với tốc độ cao, liên tục quay người lại để nắm giữ mục tiêu, lập tức để phẳng chiếc gương trang điểm đã được bôi đầy máu tươi của Gardner trong gương, tay kia kích phát ngọn lửa màu đen phủ lên trên mặt gương. Gardner trong gương lại bị ngọn lửa màu đen của ma nữ thiêu đốt, lại bị nguyền rủa trí mạng. Đối phương lại vỡ tan như một tấm gương, bóng dáng của hắn lại xuất hiện bên cạnh cột trụ màu đen. Tay phải của hắn nhét vào trong túi áo, tựa như muốn lấy ra một tấm gương khác, kết hợp với các loại vật dẫn như móng tay, tóc, máu tươi, dùng phương pháp thay thế này để chặt đứt mối liên hệ giữa ngọn nguồn của nguyền rủa và bản thân. Nhưng lúc này, Franka cũng di chuyển với tốc độ cao, thân thể hơi ngửa ra sau, tay cầm gương nâng lên cao tiếp xúc với găng tay 'Tra tấn', để cho ngọn lửa màu đen bùng lên, thiêu đốt chúng. Ngọn lửa màu đen bùng lên trong ra ngoài thân thể của Gardner trong gương, căn bản không có cách nào để tránh thoát khỏi nguyền rủa của gương ma pháp. Cứ như vậy, Franka và Jenna không ngừng thay nhau nguyên rùa, người này lui người kia lại tiến lên, người này nguyền rủa người kia chờ đợi, tựa như đang biểu diễn một màn đồng diễn. Sau năm sáu lần nguyền rùa, Gardner trong gương cứng đờ ngay trước một cột đá màu xám trắng, không còn vỡ nát giống như vừa rồi nữa. Ngọn lửa màu đen lẳng lặng thiêu đốt hắn, khiến cho hắn nhanh chóng trở nên suy yếu, gần như hôn mê bất tỉnh. Franka thấy thế thì bỏ găng tay 'Tra tấn' xuống, rút 'Súng đạn pháo', kéo cò, nhắm thẳng vào mục tiêu. Phành! Viên đạn màu đen bắn xuyên qua đầu Gardner, phá nát xương sọ của hắn, đầu hắn nổ tung. Thân thể gần như không đầu của Gardner trong gương lung lay mấy cái rồi đổ rầm xuống đất. Thi thể nhanh chóng nhạt đi, chỉ để lại một mảnh gương vỡ kỳ quái, bề mặt gần như không phản chiếu ánh sáng giống như được phủ một lớp sơn đen bên trên. Ở bên khác, Anthony Reid rất giỏi quan sát đã phát hiện ra Lumen có bất thường thì vội vàng chạy tới gần, cố gắng dùng 'Trấn an' lên người đối phương, nhưng cho dù 'Bác sĩ tâm lý' này thử bằng cách nào thì vẻ mặt của Lumen càng thêm vặn vẹo, mạch máu nổi đầy trên trán, tựa như có thể nổ tung bất cứ lúc nào. "Bên này có chuyện rồi!" Sau khi liếc mắt thấy Gardner trong gương đã tử vong, Anthony lập tức thông báo tình hình cho Franka và Jenna, hy vọng hai vị ma nữ này có thể có biện pháp giả quyết bất thường hiện tại của Lumen. Nhưng ngay sau đó, mảnh gương vỡ tối đen kia chợt phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Xung quanh nhất thời trở nên tối tăm và trong suốt, thế giới này tựa như nháy mắt bị nhét vào bên trong một cái lọ được làm bằng kính. U ám mờ mịt, ở sâu trong 'Cái lọ bằng gương' tựa như có sự vật nào đó đang phẫn nộ, khiến cho không khí đều biến thành thực chất, dồn ép từ nhiều hướng khác nhau. Tuy không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì cả, nhưng cả Franka, Jenna và Anthony đều cảm nhận được nỗi sợ hãi mãnh liệt cuộn trào, cả người giống như bị ném vào hầm băng, nháy mắt đông cứng lại. Đột nhiên, bọn họ mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài, là tiếng thở dài của phụ nữ. Cột trụ màu đen cách đó không xa cũng phát ra ánh sáng mờ nhạt, tóc đen lơ lửng trên không trung giống như vô số con rắn nhỏ lập tức rút về, bao quanh bốn phía mảnh quảnh trường này, hình thành lên một quả cầu tóc đen thật lớn. Đám người Franka lập tức cảm thấy bình an, không còn bị nỗi sợ hãi xâm chiếm thể xác và tinh thần, cũng không bị đông lạnh đến mức ngay cả tay cũng không nâng lên được. Lúc này trong đầu Lumen vẫn còn quanh quẩn đủ loại âm thanh, vô số hình ảnh rót vào trong óc, lý trí dần bị điên cuồng ăn mòn. Đột nhiên, cậu nghe thấy một thanh âm. Đó là tiếng thở dài của đàn ông. Sau đó, cậu thấy một gương mặt, thấy một bóng người. Đó là một người đàn ông mặc áo choàng màu xanh lam, đội mũ miện cao, ngồi xếp bằng ngay ngắn trong một căn phòng u tịnh. Khuôn mặt của người đàn ông nọ hoàn mỹ như ngọc, bên trong ánh mắt lại cất giấu quá nhiều bi thương và đau đớn, hình dáng hơi tiều tụy. Hắn nhìn Lumen, lại nhìn từng hình ảnh kia, rồi nhấc cây gậy ngắn màu nâu rám nắng, có đầu gậy được đính đầy sợi tơ màu trắng. Cùng với tiếng thở dài đó, toàn bộ âm thanh khác mà Lumen nghe thấy và cảnh tượng khác mà cậu nhìn thấy đều biến mất. Chúng nó hóa thành từng tiếng kêu gào thê lương, chồng chất lên nhau, giống như đang nguyền rủa. Tuy Lumen không hiểu chúng nó đang kêu gào cái gì, nhưng loại tri thức thuần túy bằng các từ đơn này lại quanh quẩn trong óc cậu, để cho cậu không cần phải hiểu biết ngôn ngữ tương ứng cũng biết rõ nó đại biểu cho cái gì. Những tiếng gào thét tràn ngập oán hận và thù ghét hòa thành dòng nước lũ kia, kêu: "Thiên sư!" Dưới đáy của mỏ đá Thâm cốc, người máy kia vận chuyển điên cuồng khiến cho sảnh lớn bị sập hơn nửa, không ít thành viên của 'Quả tim máy' bị thương tích ở mức độ khác nhau, bọn họ chủ động rút lui khỏi nơi này, tránh ảnh hưởng đến quá trình chiến đấu của đồng đội. Người máy khổng lồ Claude đột nhiên dừng động tác, vô số tiếng gào thét huyên náo chồng chất lên nhau quanh quẩn bên lỗ tai hắn. Bên trong tiếng gào thét đó, có tiếng thở dài từ trên cao buông xuống, kích phát một mảnh hoang dã không thấy rõ hình dáng cụ thể. Bên trong mảnh hoang dã này, có vô số bóng người lang thang, lúc thì nhìn về phía bầu trời, lúc lại gào thét. Nhìn thấy dị biến này, Tổng giám mục Horamick không nhân cơ hội để đối phó với người máy khổng lồ Claude mà ngược lại dẫn theo những thành viên còn lại của 'Quả tim máu' nhanh chóng rời khỏi sảnh lớn sắp sụp đổ này, rời khỏi mảnh hoang dã hư ảo mơ hồ kia. Hai con mắt một giống đá ruby, một bên giống lục bảo thạch của người máy khổng lồ Claude chợt tối lại. Hắn giống như bị mất linh trí, chậm rãi xoay người, từng bước tiến vào mảnh hoang dã nọ, tựa như muốn vĩnh viễn gia nhập vào hành trình lang thang của những bóng người đó. Đi được nửa đường, vô số bánh răng của người máy khổng lồ Claude chợt chuyển động, hắn quay đầu nhìn về phía đám người tổng giám mục Horamick. Trên khuôn mặt được cấu tạo từ vô số linh kiện kim loại lộ ra một nụ cười khó tả. Giây tiếp theo, người máy khổng lồ Claude thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước. Bóng dáng của hắn dần trở nên hư ảo, cuối cùng bước vào trong mảnh hoang dã kia, biến mất cùng với nó. Ở chỗ sâu trong kỷ đệ tứ Trier, bên cạnh màn sương mù đậm đặc giống như bức tường. Bóng dáng của 'Ma thuật sư' và 'Chính nghĩa' chợt xuất hiện, ánh mắt đồng thời nhìn về phía 'Nguyệt nữ sĩ' đã đánh mất khăn che mặt, vẻ mặt vô cùng mờ mịt. Người ban ân của 'Mẫu Thân Vĩ Đại', nữ sĩ dựng dục thần linh này đang đứng trước màn sương mù màu xám, bóng dáng bị cháy đen. Thấy cảnh tượng như vậy, cả 'Ma thuật sư' và 'Chính nghĩa' đều kinh ngạc. Gần như cùng một lúc, màn sương mù màu xám trắng đậm đặc giống như vách tường chợt bành trướng ra, giống như trái tim đang đập trong lồng ngực. Ngay sau đó, một luồng hơi thở cao cao tại thượng, nhìn xuống toàn bộ sinh linh, khiến cho người ta muốn thần phục nhanh chóng dâng lên, đè ép tất cả những tiếng thở dài quanh quẩn trước đó xuống. Sương mù màu xám trắng ở khu vực này cũng theo đó mà điên cuồng, lại một lần nữa khuếch tán ra bốn phương tám hướng, làm cho màn sương mù màu xám bao phủ cả kỷ đệ tứ Trier càng trở nên nồng đậm hơn. "Hắn?" "Thì ra là hắn?" 'Chính nghĩa' và 'Ma thuật sư' thầm nói nhỏ một tiếng, bởi vì không phải mục tiêu bị nhắm vào, cho nên bọn họ không phải chịu tác động tiêu cực tương ứng, có thể tiếp tục hành động bình thường. 'Nguyệt nữ si' đang mờ mịt kia lập tức được bao phủ trong ánh sao lấp lánh. ... Phía trên mảnh hoang dã, cường giả số một Snarner Einhorn và Deas, hội trưởng 'Hội Chữ Thập Máu Và Sắt' lại một lần nữa khống chế được Vermont Solon, thiên sứ đã mất khống chế hóa thành người khổng lồ tai học, nhưng bản thân bọn họ cũng bị phản kích phải lui về phía sau, không có cách nào nắm được cơ hội. Ngay lúc này, màn sương mù màu xam bao phủ cả di tích của kỷ đệ tứ Trier chợt quay cuồng dữ dội, giống như cả thành phố đều sống lại. Màn sương mù màu xám quay cuồng kia nháy mắt hóa thành một thanh giáo dài có thể đâm nát một ngọn núi, bay về phía Vermont Solon đang bị hạn chế. Nháy mắt, thanh giáo dài được tạo thành từ màn sương mù màu xám này chợt bùng cháy biến thành ngọn lửa màu tím, mang theo hơi thở cao cao tại thượng, phải chinh phục tất cả này. Cho dù là đám người Snarner Einhorn, Deas hay là Vermont Solon, giờ khắc này đều giống như nhìn thấy thành phố trong sương mù, cả thể xác và tinh thần đều bị kinh sợ chiếm cứ, nhất thời không dám phản kháng. Ngọn giáo dài rực lửa tím vượt qua khoảng cách không hề ngắn, đâm xuyên qua người khổng lồ tai học Vermont Solon còn chưa khôi phục được năng lực hành động, khiến cho lồng ngực của hắn vỡ ra, găm hắn xuống mảnh hoang dã. Ngọn lửa màu tím tiêu tan, một bóng người đang quỳ một gối chợt đứng thẳng người dậy. Hắn mặc một bộ áo giáp màu đen nhuốm máu tươi, mái tóc dài màu đỏ buông xõa, khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai lại có hai vết thương thối rữa đến mức có thể nhìn thấy xương cốt ở hai bên sườn má, giữa mi tâm hiện ra ấn ký màu đỏ tươi ướt át hình lá cờ.