Pont Besne dùng sức bóp thật mạnh, hai tròng mắt đỏ sậm như máu trừng lớn như muốn lồi ra ngoài.
Nếu không phải Lumen đã không thể nói thành tiếng, nếu không phải tầm mắt cậu đã bắt đầu tối sầm lại, khẳng định cậu phải nói một câu 'Cảm ơn' với hắn.
Đúng lúc này, một bàn tay không biết từ lời nào vươn lại đây, tóm lấy tóc Pont Besne, cố gắng tách hắn ra khỏi Lumen.
"Anh đang làm cái gì thế, anh định giết chết cậu ta sao?"
"Có phải anh bị điên rồi không?"
Người chăn cừu Pierre Berry vừa cố gắng ngăn Pont Besne lại vừa trầm giọng mắng chửi.
Pont Besne mắt điếc tai ngơ, trong con ngươi đầy tơ máu của hắn chỉ nhìn đúng một mình Lumen, sự điên cuồng, khát máu chiếm cứ lấy hắn, trong đầu hắn chỉ vang lên một ý nghĩ 'Phải giết chết tên khốn kiếp này'.
Bộp!
Người chăn cừu Pierre Berry nâng đùi phải, dùng đôi giày da mới tinh đá vào bộ hạ của Pont Besne.
Pont Besne phản xạ có điều kiện, hắn lập tức thả hai tay ra, ôm chặt bộ hạ, hai đùi kẹp lại, đổ chúi về phía trước,
Hắn đau đến mức sắc mặt trở nên vặn vẹo, miệng vô thức phát ra tiếng rên rỉ, tựa như con gà trống bị người ta bóp cổ.
Người chăn cừu Pierre Berry liếc hắn ta một cái, thản nhiên nói:
"Lát nữa bình phục lại thì đưa Lumen lên tế đàn đi, nghi thức sắp bắt đầu rồi."
Nói xong, hắn thu hồi tầm mắt, cúi người xuống, kiểm tra tình trạng của Lumen.
Chờ Lumen hơi tỉnh lại và chậm rãi mở mắt ra, hắn mới đứng thẳng dậy, gật gật đầu.
Ánh sáng lại một lần nữa tràn vào trong mắt, cảm giác đau đớn trên cổ càng ngày càng rõ ràng hơn, Lumen thất vọng khi phát hiện ra trước mắt mình không phải trần nhà quen thuộc trong phòng ngủ của mình mà là người chăn cừu Pierre Berry với khuôn mặt chằng chịt vết cắt đang rỉ máu.
"Mình còn chưa chết sao?" Cậu theo bản năng lẩm bẩm thầm một câu. Cậu nghiêng đầu thấy Pont Besne cuộn mình nằm trên mặt đất.
"Đồ rác rưởi!" Lumen khinh thường mắt: "Không chơi được phụ nữ, không giết được đàn ông, mày sống còn ý nghĩa gì nữa?"
Pont Besne chỉ cảm thấy lửa giận bừng bừng phun trào trong đầu, nếu không phải bộ hạ còn đau đớn, nếu không phải người chăn cừu Pierre Berry đang nhìn chằm chằm, khẳng định hắn sẽ lại mất lý trí thêm một lần nữa.
Tại ngôi nhà đổ nát, đã bị bay mất một nửa nóc nhà của Lumen và Aurore.
Dưới ánh sáng của mặt trời và những vì sao trên cao chiếu rọi xuống mặt đất, Ryan, Leah và Valentine lẻn trở lại nơi này.
Sau khi xác nhận bốn phía không có người, Ryan nghiêng đầu nói với Leah:
"Xem ra tình hình đêm nay còn nghiêm trọng hơn so với những gì chúng ta tưởng tượng, cô bói toán một chút xem sao."
Trên đường đi từ rìa làng Cordouan đến nhà Lumen, bọn họ phát hiện các căn nhà trong làng đều không có người, không biết bọn họ đã đi nơi nào.
Điều khác thường này làm cho người ta phải kinh hãi!
"Được." Leah gật đầu.
Cô còn chưa kịp lấy giấy bút viết mấy câu bói toán ra, Ryan lại dặn dò một câu:
"Nhất định phải cẩn thận, chọn hướng bói toán thật kỹ, cảm giác quá nguy hiểm thì đừng thử."
"Tôi biết rồi." Leah có khá nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này nên cô biết ở nơi mà mỗi một góc mỗi một con người đều nguy hiểm dị thường như làng Cordouan này, phương hướng bói toán hơi lỗi một chút cũng có thể khiến cho bản thân bị tổn thương nghiêm trọng, thậm chí còn có thể mất khống chế.
Cô trầm ngâm vài giây, sau đó đi vào phòng ngủ đã không còn vách tường của Aurore, ngay bên cạnh hành lang để tìm một thứ gì đó làm vật trung gian.
Trong lúc Leah viết câu bói toán, Ryan và Valentine đi vào phòng Lumen, cũng là nơi trước đó bọn họ ngủ lại.
Chiếc vali màu nâu nhạt của Ryan đặt bên cạnh chân bàn bên cạnh cửa sổ, bị rèm vải che khuất hoàn toàn.
Thấy đồ vẫn còn ở đây, Ryan mới thở phào một hơi, nói với Valentine:
"Chuẩn bị đi."
Anh vừa nói vừa lôi rương hành lý ra, đặt nằm xuống đất, mở móc khóa đúc bằng đồng thau ra.
Valentine hơi dang hai cánh tay ra, một ngọn lửa vàng hư ảo từ hư không nhảy ra, chiếu sáng cả căn phòng.
Có "Ánh mặt trời', rốt cuộc Ryan mới dám mở rương hành lý ra.
Bên trong rương hành lý không có quần áo để tắm rửa, không có sách vở và tiền bạc, chỉ có một con bù nhìn quái dị lặng lặng nằm bên trong.
Ở vị trí mắt của bù nhìn được che kín bằng một mảnh vải đen thật dài, mặt, cổ, bàn tay, hai chân đều được bện chặt bằng dây leo màu xanh lục, nhưng cánh tay, vùng ngực, đùi lại phủ một lớp da tái nhợt vô cùng chân thực.
Đây là một vật phẩm thần kỳ được nhận từ giáo phận Gladstone của giáo hội 'Mặt trời vĩnh hằng' trước khi tổ liên hợp điều tra bọn họ xuất phát.
Dựa theo quy định, tiểu đội như bọn họ có thể xin vật phẩm phong ấn để sử dụng trong những trường hợp dị thường.
Ryan nhắm mắt lại, trong đầu tự nhiên xuất hiện tư liệu về vật phẩm thần kỳ trước mắt này.
"Đánh số: 217"
"Tên: Bù nhìn Tanago."
"Mức độ nguy hiểm: 2; nguy hiểm, thận trọng khi sử dụng, chỉ tiểu đội ba người hoặc chấp sự, giám mục giáo phận mới có thể sử dụng."
"Cấp độ bảo mật: Giám mục, tiểu đội trưởng trở lên.
"Mô tả: Bù nhìn này lần đầu tiên được phát hiện tại địa phận vùng Tanago thuộc tỉnh Gladstone, ở rìa một ngôi làng bị hủy diệt bởi một nghi thức sùng bái tà giáo.
"Hai Người tịnh hóa, mười viên cảnh sát và bảy mươi sáu nông dân đi ngang qua cánh đồng nơi phát hiện ra con bù nhìn này đều đã mất tích, không còn xuất hiện nữa.
"Nghiên cứu cho thấy, chỉ cần đi vào phạm vi cách con bù nhìn này ba mươi thước và bị mắt nó nhìn thấy, con người sẽ mất ý thức, tự giác đi tới gần bù nhìn và biến mất sau vài giây, chỉ để lại quần áo và những đồ vật có trên người.
"Thời điểm ánh sáng mặt trời mạnh nhất, cho dù chạm vào con bù nhìn này, bị nó nhìn thấy, con người sẽ không bị biến mất.
"Theo lời kể của một nông phu ở làng khác, con bù nhìn này vốn dĩ chỉ là thứ đồ cơi bình thường không khác gì những con bù nhìn khác, cho đến khi ngôi làng sở hữu cánh đồng kia bị hủy diệt.
"Mỗi một con người bị mất tích, một bộ phận nào đó trên người nó lại có mọc thêm máu thịt và được bao bọc bởi một lớp da, tuy chỉ là một phần rất nhỏ."
"Trước mắt không thể xác nhận được những bộ phận của nó sau khi mọc máu thịt và da sẽ có thay đổi như nào, chỉ có thể phỏng đoán được rằng nó có thể sống lại.
"Con bù nhìn có một đặc tính của sự sống là vào ban đêm nó sẽ di chuyển, tìm cách thoát khỏi vị trí phong ấn.
"Phương thức phong ấn: Dùng miếng vải đen thật dày che kín mắt nó, đặt nó ở một không gian tối và nhỏ hẹp.
"Quy trình sử dụng: phải đặt dưới ánh mặt trời mới có thể lấy con bù nhìn này ra, cởi bỏ miếng vải đen dày che mắt nó ra.
"Phụ lục:
1. Bất kể thế nào cũng không được để nó nhìn thấy, cho dù có ánh mặt trời bảo vệ, nếu không về sau sẽ gặp ác mộng trong một khoảng thời gian dài dẫn đến tình trạng tinh thần suy yếu...
"2. Mỗi lần sử dụng cố gắng không được vượt quá hai phút, nếu không xu hướng phản kháng tìm cách thoát khỏi của có sẽ càng ngày càng rõ ràng.
"3. Cảnh báo: Trước khi con bù nhìn này thu hoạch đủ máu thịt, hãy phong ấn nó vĩnh viễn."
Trong lúc Ryan và Valentine kiểm tra xem vật phẩm phong ấn có bị mất hay trốn thoát hay không thì Leah đã tiến vào trạng thái 'Bói toán mộng cảnh'.
Cô vừa lẩm bẩm một câu bói toán 'Vị trí của Aurore' vừa ngồi xuống trước bàn, tựa lưng vào ghế dựa, hai mắt nhắm lại, rất nhanh tiến vào trạng thái ngủ say.
Nhờ bốn quả chuông bạc nhỏ, Leah ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê bước vào thế giới hư ảo vặn vẹo, cô thấy Aurore đã được thay một chiếc áo thụng trắng đơn giản, lại thấy một thứ gì đó rất giống tế đàn, thấy nhóm thôn dân tụ tập xung quanh, thấy hoa văn sắc màu in trên kính thủy tinh và vách tường màu vàng rực rỡ phía xa xa, Leah đột nhiên mở mắt ra, chạy ra khỏi phòng, vội vàng nói cho Ryan và Valentine biết:
"Bọn họ đều ở giáo đường!"
"Nghi thức đang được tiến hành!"
Bên trong giáo đường "Mặt trời vĩnh hằng".
Lumen thất vọng bị Pont Besne vác đi về hướng tế đàn trải đầy hoa tử đinh hương và hoa tulip, người chăn cừu Pierre Berry đi theo bên cạnh để canh chừng bọn họ.
Lumen nhìn đôi mắt trống rỗng vô thần của chị Aurore, cậu chợt nghiêng đầu, nhếch miệng cười, nói với Pierre Berry:
"Mày là một kẻ hèn nhát, là đồ ăn hại!"
Người chăn cừu không thèm đáp lại, chỉ liếc nhìn cậu một cái, sắc mặt cũng không chút thay đổi
Lumen tiếp tục cười nói:
"Phụ nữ của mày bị bệnh chết, mà mày thì sao, cái gì cũng không dám làm, chỉ biết sùng bái tà thần."
"Vì sao cô ấy bệnh chết? Còn không phải bởi vì ông chủ nhà máy không cho bọn họ nghỉ ngơi còn cho rất ít tiền lương sao!"
"Nếu đổi lại là tao, tao nhất định phải đến gặp ông chủ kia, treo cổ cả nhà hắn ta lên ống khói nhà máy!"
"Còn mày thì sao? Mày không làm gì cả! Mày sợ hãi, mày sợ mình cũng bị đánh chết, đúng là rác rưởi, hèn nhát!"
Lumen quan sát từng động tác rất nhỏ của Pierre Berry, cậu lặng lẽ thêm năng lực 'Khiêu khích' vào một câu nói cuối cùng.
Sắc mặt của người chăn cừu Pierre Berry nháy mắt trở nên vặn vẹo, ánh mắt nhã nhặn dần trở nên hung ác, tựa như ác ma trong tâm hắn vừa được phá giải phong ấn, phóng thích ra ngoài.
"Bình tĩnh đi!" Mục sư Guilleaume Besne đang đứng ở vị trí tế đàn nhìn thấy vậy thì lớn tiếng quát.
Một tiếng quát này khiến cho cả người Pierre Berry run sợ, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.
Hắn lập tức xẻ một mảnh vải trên chiếc áo thụng rách nát của mình, vo tròn lại nhét vào miệng Lumen.
Lumen điên cuồng giãy giụa nhưng không thể tránh né.
Cậu không ngừng chửi rủa kèm thêm năng lực 'Khiêu khích' nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, cậu còn chưa phun được mấy câu thì miệng đã bị miếng vải kia chặn họng, rốt cuộc không thế thốt ra lời nữa.
Cảm xúc lo lắng, tuyệt vọng đồng thời đổ ập xuống khiến cho Lumen suýt chút nữa sụp đổ.
Cậu mạnh mẽ khống chế cảm xúc của mình, không để cho ý nghĩ 'buông bỏ hết' chiếm cứ đầu óc mình.
Trong lúc cậu bị đưa lên tế đàn, suy nghĩ trong đầu cậu cũng nhảy thật nhanh, cố gắng tìm kiếm những cách tự sát khác.
Rất nhanh, cậu bị đưa tới trước mặt mục sư. Lúc này giữa cậu và Aurore chỉ còn cách một lớp phù hiệu bụi gai màu xanh đen thật lớn kia.
Guillaume Besne ra hiểu cho người chăn cừu Pierre Berry đỡ Lumen, sau đó hắn cười cười với khuôn mặt trẻ tuổi trước mặt này, nói:
"Cậu lợi hại hơn so với tôi tưởng tượng đấy, nhưng chung quy vẫn thiếu một điểm.
"Thế giới này rất nguy hiểm, mỗi người đàn ông cần có hai người cha, mà cậu đều không có, không có người dạy kinh nghiệm trong cuộc sống cho cậu."
Đây là một câu nói phổ biến ở Intis, 'Thế giới này rất nguy hiểm, mỗi người đàn ông cần có hai người cha' ngụ ý chỉ người cha theo nghĩa gia đình và người cha theo nghĩa xã hội, người sau thường để chỉ 'cha đỡ đầu'.
Đây cũng là nguyên nhân mà người dân Intis có thông tục nhận cha đỡ đầu và mẹ đỡ đầu.
Mục sư dùng câu tục ngữ này để cười nhạo Lumen là cô nhi, không có cha đỡ đầu, cũng không có cha ruột.
Nếu vậy con của ông có thể có tới ba người cha, không, phải là bốn, ông, phụ thân trên danh nghĩa của hắn, cha đỡ đầu của hắn, tình nhân khác của mẹ hắn... Nếu Lumen không bị chặn họng, cậu nhất định sẽ dùng câu nói như vậy để chế giễu mục sư, chọc cho hắn nổi giận mà mất lý trí, giết chết mình ngay tại chỗ.
Đáng tiếc, cậu không thể nói ra lời.
"Bắt đầu nghi thức được chưa?" Người chăn cừu Pierre Berry hỏi Guillaume Besne.
Mục sư lắc đầu:
"Chờ một lát."
"Chờ cái gì?" Pierre Berry nghi hoặc hỏi.
Mục sư cũng không đáp lại, mà trong lúc đó Lumen cũng đang cân nhắc một phương pháp tự sát mới.
Rất nhanh, cậu nảy ra một chủ ý khác:
Tiến sâu vào trạng thái minh tưởng, chấp nhận ánh nhìn chăm chú của hai vị tồn tại kia, cố gắng lắng nghe những âm thanh thần bí đáng sợ kia cho tới khi bản thân đạt đến bước sụp đổ, mất khống chế!
Lumen nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cứng đờ, ánh mắt trống rống và dáng vẻ giống như bình thường của Aurore một lần nữa, rồi nhắm hai mắt lại.
Đầu tiên, cậu phác họa mặt trời đỏ rực, khi cảm xúc lắng xuống, trước mắt lập tức chuyển thành một cái bóng cầu xoay tròn.
Không một tiếng động, Lumen lại 'nhìn' thấy một màn sương mù màu xám nhàn nhạt.
'Nhìn thấy' những khối màu sắc hình cầu hỗn loạn chồng chất lên nhau, 'nhìn thấy' rất nhiều thứ khó có thể diễn tả được bằng lời, giống như những sự vật không tồn tại.
Ngay lúc này, cậu lại không có cảm giác bị sự tồn tại ở độ cao vô tận và ở chỗ sâu nhất trong màn sương mù màu xám kia nhìn chằm chú.
Tại sao lại không giống? Lumen ngạc nhiên mở mắt ra.
Lúc này, một người đi từ cửa chính của giáo đường tới.
Hắn mặc một chiếc áo thụng màu đen dài, đội mũ trùm rộng thùng thình che khuất cả khuôn mặt, chỉ có thể đánh giá được vóc dáng cao ráo ước chừng khoảng một thước tám của hắn.
Nhìn thấy người này bước từng bước đi về phía tế đàn, mục sư lập tức nghiêng người tránh đường, dáng vẻ vô cùng khiêm tốn và cung kính.
Người đó là ai? Là kẻ đứng sau lưng mục sư sao? Lumen nghi hoặc nhìn theo.
Cậu càng nhìn càng thấy người kia rất quen mắt, giống như đã nhìn thấy ở nơi nào.
Cuối cùng, cậu cũng nhớ ra:
Đó chính là bóng người trốn trong góc ở bên trong mộ phù thủy.
Người mặc áo thụng đen dài đi đến trước tế đàn, hắn bước đến trước mặt Lumen rồi đột nhiên nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng cười nói:
"Có phải cậu đã phát hiện ra mình không dùng được minh tưởng không?"
Cái gì? Làm sao hắn biết được? Lumen vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc nhìn chằm chằm đối phương.
Ở khoảng cách này, cho dù có mũ trùm che kín nhưng cậu vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của người mặc áo thụng đen này.
Đó là một thanh niên trẻ khoảng mười tám mười chín tuổi, tay chân mảnh khảnh, tóc đen cắt ngắn, đôi mắt màu xanh lam nhạt, ngũ quan sắc nét, khá đẹp trai.
Người này... Ánh mắt Lumen lập tức cứng đờ.
Khuôn mặt quen thuộc này ngày nào cậu soi gương cũng đều nhìn thấy.
Đây chính là cậu!