Tờ mờ sáng, Lumen tỉnh dậy trong tiếng chuông ngân vang của giáo đường thánh Roberts. Đêm nay, cậu ngủ ở khách sạn Kim Kê.
Cậu nâng tay phải lên sờ sờ đầu mình, phát hiện tóc đã mọc dày trở lại.
Lumen lập tức xoay người xuống giường, nhìn về phía chiếc gương soi toàn thân đặt ở trong phòng, thấy hình ảnh phản chiếu của mình ở trong gương vừa xa lạ lại quen thuộc.
Đó là cậu khi còn ở làng Courdouan, tóc vẫn chưa nhuộm thành màu vàng.
Trong ánh sáng của buổi sớm mai, cậu mỉm cười nhìn bản thân trong gương, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều so với đoạn thời gian trước.
Ít nhất, ít nhất cậu cũng không bị thất bại trong tất cả mọi chuyện, coi như chuyện giết người, báo thù vẫn không phải là vấn đề.
Dùng xong bữa sáng mua từ một người bán hàng rong ở bên đường, Lumen đang định đi đến khu Đài thiên văn hoặc khu Đài tưởng niệm để tìm một tiệm cắt tóc, nhuộm lại mái tóc thành màu vàng thì cậu chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đi từ dưới lên trên, từ xa tới gần.
Ngay khi cậu nghĩ đối phương sẽ đá văng cửa phòng thì tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Người tới là Flanka, thật hiếm khi thấy cô ấy dậy sớm như vậy.
Cô vừa định nói cái gì đó thì chợt nhìn thấy mái tóc đen tuyền của Lumen.
"Cậu lại nhuộm sao?" Cô ngạc nhiên hỏi.
"Xem như vậy đi." Lumen nhìn Flanka bước vào phòng 207, cũng thuận tay đóng cửa phòng lại.
Flanka không suy nghĩ nhiều về vấn đề này, chỉ hung tợn nói: "Cậu giết trợ lý thư ký của Hugues Artois, đúng không?"
"Tối hôm qua cậu đã vội vàng thăng cấp thành 'Kẻ phóng hỏa' rồi sao?"
Lumen đứng dậy, cười nói: "Đúng vậy."
Flanka không ngờ đối phương lại thoải mái thừa nhận như vậy thì nhất thời nghẹn họng, không biết nói lời nào.
Vài giây sau, cô mới 'a' một tiếng nói: "Nhóc con à, nhóc con, cậu một đầu đồng ý với tôi là sẽ nhẫn nại, một đầu lại cứ thế tiến thẳng, đúng là hận thù không thể để sang ngày mai mà?"
"Nếu cậu cứ như vậy, tôi thật sự lo lắng cậu sẽ không thể sống quá năm nay, không, tháng này thôi."
Lumen chỉ giải thích đơn giản: "Thật ra đêm qua tôi không hề nghĩ tới chuyện xử lý tên Tybalt kia, mà chỉ định theo dõi hắn một thời gian, thu thập tin tức tình báo, sau đó sẽ tìm cô để cùng nhau đối phó với hắn. Nhưng cơ hội đột nhiên xuất hiện, hơn nữa vô cùng tốt, tôi không có cách nào thuyết phục mình bỏ qua cơ hội tốt như vậy được."
"Ừm, tôi cũng đã có chuẩn bị đầy đủ, bao gồm cả phản bói toán, phản truy tung."
Flanka hơi thở ra một hơi, rồi tò mò hỏi: "Tên kia có phải rất yếu hay không, có vẻ cậu xử lý rất dễ dàng, nhẹ nhàng?"
"Năng lực của hắn chủ yếu là lây truyền bệnh tật thông qua tiếp xúc, vừa lúc lại bị 'Kẻ phóng hỏa' khắc chế, nếu không phải vì phản bói toán phản thông linh thì tôi đã có thể xử lý hắn chỉ trong vòng mười giây đồng hồ." Lumen nhớ lại.
Flanka cảm thán nói: "Cậu ấy à, vận khí lúc nào cũng rất tốt, cậu không tính tới trường hợp mục tiêu rất lợi hại sao?"
"Theo đánh giá ban đầu của tôi thì hắn sẽ không quá lợi hại, nếu vượt qua giới hạn nhất định, tôi sẽ dùng thanh đao kia của tôi." Lumen ngược lại hỏi: "Hôm nay sao cô lại rời giường sớm như vậy?"
"Tôi bị Gardner đánh thức." Flanka nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn yêu cầu tôi điều động các thủ lĩnh trong băng tập trung tìm ra kẻ đã giết chết trợ lý thư ký của Hugues Artois, tôi nghe kể lại tình hình ở hiện trường thì lập tức cảm thấy là do cậu làm... Tối hôm qua tôi mới nói với cậu rồi, phải điều chỉnh trạng thái cho thật tốt rồi mới điều chế ma dược mà thoáng cái, cậu đã uống ma dược 'Kẻ phóng hỏa' rồi."
Lumen thành khẩn nói: "Tôi là cảm giác được trạng thái của mình trong khoảng thời gian này cực kỳ thích hợp để thăng cấp thành 'Kẻ phóng hỏa', cho nên mới vội vàng điều chế ma dược."
"Liệu lão đại có nghi ngờ tôi không?"
"Tạm thời thì không." Flanka lắc đầu: "Trừ bản thân cậu ra, thì ai có thể nghĩ được tối hôm qua cậu đã ăn ma dược chứ, hơn nữa, cậu còn rất thông minh tạo hiện trường giả vu oan giá họa cho Hội Cực Quang. Chà, thêm nữa là ở trong lòng Gardner, cậu rõ ràng không có động cơ cần thiết phải gây án."
Nói tới đây, Flanka liếc mắt nhìn Lumen một cái: "Đến đây đi, tôi sẽ nhuộm lại tóc thành màu lúc trước cho cậu, trong khoảng thời gian này, cậu cố gắng đừng để lộ ra bất kỳ sự thay đổi nào, để tránh bị người khác nghi ngờ."
"Được." Lumen tiết kiệm được một khoản tiền thì vô cùng vui vẻ.
Buổi sáng ở bệnh viện đông đúc và ồn ào hơn rất nhiều so với ban đêm, có người vừa khóc gào vừa bị nâng đi, có người được người thân đón trở về nhà, có người khóc lóc nhất định phải rời khỏi bệnh viện.
Đối mặt với cảnh tượng này, Jenna và Elodie vừa mới tỉnh dậy vẫn luôn yên lặng, bởi vì bọn họ hiểu rõ đến tột cùng chuyện gì đang xảy ra:
Không phải tất cả mọi người đều sẵn sàng gánh một khoản nợ viện phí điều trị cho người thân của mình, cũng không phải ai cũng hy vọng mình sẽ trở thành gánh nặng, đẩy gia đình rơi vào vực sâu nghèo túng.
Có trường hợp người bệnh buông bỏ nhưng người nhà kiên trì; có trường hợp người nhà buông bỏ, người bệnh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chấp nhận số mệnh của mình; có trường hợp cả người bệnh và người nhà không cần nhiều lời mà ngầm hiểu ý của nhau, cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, bọn họ nhìn nhau, không kìm được nước mắt mà khóc hoặc gào.
Đợi đến khi phòng bệnh yên tĩnh trở lại thì Elodie miễn cương tựa vào thành giường bệnh, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ còn phải ở đây điều trị bao lâu nữa?"
Jenna suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định nói thật với mẹ cô. Dù sao chuyện này cũng không thể giấu được, những lúc bác sĩ đi kiểm tra phòng, cho thuốc hoặc làm thêm bước xét nghiệm, kiểm tra, ít hoặc nhiều sẽ để lộ một ít thông tin mà Elodie đã ở đây vài ngày rồi, bà ấy cũng có thể đoán ra sự thật thông qua tình trạng thân thể và việc mình vẫn chưa được xuất viện.
Jenna sắp xếp lại câu từ rồi mới nói: "Bác sĩ nói mẹ cần phải ở lại viện vài tháng, thậm chí nửa năm. Ngoại thương của mẹ không nặng nhưng thân thể bị hao tổn nghiêm trọng, nếu không điều trị dứt điểm, tình trạng có thể chuyển biến xấu."
Không đợi Elodie phản ứng lại, cô mỉm cười, nói: "Con đã có đủ tiền viện phí rồi, con mượn từ chỗ Flanka, cô ấy cũng không thiếu chút tiền đấy và cũng đã đồng ý cho con và Julien có thể trả dần trong hai đến ba năm. Đến lúc đó, tiền đền bù của cha khẳng định đã được giải quyết xong, tiền đền bù của mẹ nói không chừng cũng có hy vọng."
Elodie hơi hoảng hốt một chút, vài giây sau mới nói: "Sao phải trả lâu như vậy..."
"Vụ nổ lớn như vậy, còn liên quan đến chất hóa học, có thể sống đã là tốt rồi." Jenna thuận thế hỏi: "Lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"
Elodie suy nghĩ một lát, dáng vẻ mệt mỏi, trả lời:
"Mẹ không biết, vụ nổ quá đột ngột, lúc ấy mẹ bị hôn mê bất tỉnh."
"Mẹ cảm giác vụ nổ bắt nguồn từ những thùng kim loại lớn gần đó. Ôi, rất nhiều chỗ trong nhà máy đã quá cũ kỹ rồi, thường xuyên bị hỏng hóc cần phải sửa chữa mà ông chủ lại không muốn chi tiền để thay mới, ôi."
Hàn huyên một hồi, Jenna thấy tinh thần mẹ cô hơi mệt mỏi thì để bà ấy nằm nghỉ ngơi một lát, còn mình đi đến phòng vệ sinh ở cuối hành lang.
Sau khi thấy Jenna đi ra khỏi phòng bệnh, Elodie chật vật ngồi dậy, nhổ dây truyền dịch khỏi tay, chống vách tường đi được hai bước lại dừng lại thở hổn hển, từng bước đi về phía phòng bệnh ở đối diện, nơi đó đang có bác sĩ và y tá kiểm tra cho từng người bị thương.
Elodie tìm được bác sĩ, sau khi báo phòng bệnh, số giường của mình, bà mở miệng hỏi: "Tôi còn cần phải điều trị bao nhiêu tháng nữa?"
Bác sĩ lật lật hồ sơ, nói: "Kết quả kiểm tra còn chưa có đủ, trước mắt cô cần phải điều trị năm đến bảy tháng."
"Bác sĩ, tiền viện phí điều trị mỗi tháng của tôi ước chừng khoảng bao nhiêu?" Elodie tiếp tục hỏi.
Bác sĩ cân nhắc một chút, nói: "Còn phải xem kết quả kiểm tra như thế nào, nếu ổn thì mỗi tuần chỉ tốn khoảng hai đến ba trăm đồng Fil, giai đoạn sau có thể còn ít hơn. Nhưng nếu tình hình không được tốt cho lắm thì một tuần có thể lên tới bốn đến năm trăm đồng Fil, về sau cho dù cô được xuất viện cũng phải chú ý nghỉ ngơi, tuyệt đối không thể tiếp tục làm việc nặng nhọc được."
Elodie nghe xong nhất thời không nói lên lời, sau đó bà ấy được y tá đỡ quay trở về phòng bệnh, lại một lần nữa cắm kim truyền.
Đến gần trưa, Julian cố ý chạy tới phòng bệnh xem tình trạng của mẹ mình.
Jenna hàn huyên vài câu với hắn, sau đó nói: "Em đi xuống nhà ăn của bệnh viện để mua cơm cho mẹ và anh đây."
Nói xong, cô nhanh chân bước ra khỏi phòng bệnh, đi theo cầu thang dẫn xuống dưới lầu. Trải qua nhiều lần giáo dục tư tưởng của Lumen, cô đã thực sự ý thức được mình đã là người phi phàm, đã không còn giống những người bình thường khác nữa, chỉ cần cô sẵn sàng chấp nhận mạo hiểm nhất định thì cô đều có biện pháp để kiếm tiền.
Cho nên, khoản nợ lớn chi cho viện phí kia cũng không còn là vấn đề nữa, chỉ cần có thể cứu sống được mẹ đã là đáng giá ca ngợi mặt trời rồi.
Trong phòng bệnh, Elodie nhìn Julian ngồi bên giường bệnh, ánh mắt dịu dàng, hỏi: "Con cũng sắp 23 tuổi rồi nhỉ?"
"Đúng vậy." Julian cười nói: "Con đã trở thành một người thợ có thể gánh vác được cả một gia đình từ lâu rồi, nhưng trong mắt mẹ, con vẫn luôn là một đứa trẻ chưa trưởng thành."
Elodie cười yếu ớt nói: "Đó là bởi vì tiêu chuẩn trưởng thành của mẹ không giống với những người khác, mẹ vẫn cảm thấy chỉ cần một người nắm được bản lĩnh có thể liên tục kiếm tiền mới được tính là trưởng thành. Con còn một năm nữa, Cheria còn một năm rưỡi nữa."
"Mấy năm nay, các con thật sự phải chịu quá nhiều vất vả rồi."
"Mẹ mới là người quá vất vả." Julian cảm thán nói: "Trước khi con có thể thực sự phụ giúp gia đình thì mỗi ngày mẹ đã phải làm ba công việc trong suốt một năm. Sáu giờ sáng đã phải ra khỏi nhà, tới 12 giờ đêm mới có thể về nhà nghỉ ngơi."
Nói tới đây, cảm xúc trong anh ta chợt dâng trào thốt thành lời: "Chúng con nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ."
Elodie vui vẻ mỉm cười, lại sờ sờ mái tóc màu nâu vàng nhạt của mình: "Đáng tiếc, mái tóc giả của mẹ đã mất rồi."
"Còn em gái con nữa, lúc trước con bé dám gạt chúng ta là do yêu cầu của rạp hát nên mới nhuộm tóc thành màu nâu nhạt, con bé làm như vậy là để tránh có người nhận ra lúc đi hát ở vũ trường, thật sự hết cách với con bé."
"Ôi, mẹ thật sự không hy vọng các con lại phải gánh thêm một khoản nợ lớn trên lưng nữa, các con đã phải lãng phí nhiều năm như vậy rồi, đến lúc đó, các con đều không còn trẻ nữa."
Julian vội trấn an mẹ mình, nói mình đang học rất xuất sắc và sắp trở thành thợ nguội lành nghề, sang năm tiền lương nhất định có thể tăng.
Hai người luyên thuyên thêm vài phút nữa, Elodie chợt ôm ngực, nói với Julian: "Mẹ cảm thấy không thoải mái, con đi tìm bác sĩ lại đây giúp mẹ nhé."
"Vâng." Julian vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài.
Lúc này, Elodie giật kim truyền cắm trên tay, chống tay vào thành giường bên cạnh, tập tễnh mà kiên định, tiêu sái đi tới bên cửa sổ của phòng bệnh.
Tầng một của bệnh viện Holy Palace.
Jenna xách một hộp cơm được làm bằng gỗ bước ra từ nhà ăn bệnh viện, đi về phía cầu thang.
Bỗng nhiên, khóe mắt cô chợt lóe lên một bóng người rơi từ trên cao xuống sảnh bệnh viện, phát ra tiếng 'bịch' trầm đục rất lớn.
Trong lòng Jenna không hiểu sao đột nhiên lại hoảng hốt, cũng không biết mình đang lo lắng cái gì mà vội xoay người lao về phía sảnh bệnh viện, đến gần người vừa nhảy lầu kia, chen qua đám người đang vây xem.
Giây tiếp theo, cô thấy máu đỏ tươi chảy xuôi, thấy khuôn mặt thân thương đã xuất hiện một ít nếp nhăn.
'Bộp' một tiếng, hộp cơm gỗ trong tay cô rơi xuống đất. Con ngươi của cô trở nên trống rỗng lại mờ mịt, bên trong phản chiếu ra một màu đỏ tươi chói mắt.
Người chết kia chính là mẹ cô, Elodie.
Người nhảy lầu chết kia chính là mẹ cô, Elodie.