"Được. "
Lumen gật đầu nói với quản lý Réne.
Sau khi dùng xong bữa tối gồm các món dẻ sườn cừu nướng giấy bạc, trứng khuấy, chim bồ câu với hành băm và bánh mứt, Lumen dùng khăn lau miệng rồi đứng dậy đi tới một trong những ban công của quán cà phê, hướng ánh mắt ra xa xa nhìn về phía đường lớn khu chợ đã chìm vào bóng đêm.
Những ngọn đèn đường khí than tỏa ra quầng ánh sáng màu vàng nhạt hơi mờ mờ, soi sáng người và xe ngựa đi lại trên đường.
Thời gian này, các vị khách bắt đầu lục tục đi vào vũ trường Breeze, hòa mình vào tiếng nhạc xập xình và các điệu nhảy.
Thẳng thắn mà nói thì Lumen thích uống rượu ở quán rượu ở tầng hầm ngầm của khách sạn Kim Kê hơn là ở nơi này bởi nơi đó cho cậu cảm giác thư giãn và vui vẻ hơn.
Dưới góc nhìn của cậu, khách tới vũ trường Breeze đều quá mức phóng túng, hoặc là không quan tâm đến hoàn cảnh của gia đình mình, hoặc là không suy nghĩ cho tương lai của chính mình, chỉ muốn say sưa trong mùi cồn rượu, sắc đẹp, những điệu nhảy và tiếng nhạc quá lớn.
Mà phần lớn khách quen của quán rượu ngầm dưới tầng hầm đều là khách thuê trọ ở khách sạn Kim Kê, những người phải làm việc đến chín, mười giờ mới có thể trở về nhà, và phải đi ngủ trước một giờ sáng, bọn họ chủ yếu muốn tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ hai ba giờ đồng hồ uống rượu, ca hát, khoác lác, nhảy nhót loạn xạ này để tự khiến cho bản thân cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc hơn một chút.
Chỉ có như vậy, bọn họ mới có đủ dũng khí để đối mặt với gánh nặng cuộc sống và công việc của ngày hôm sau, mới có thể tiếp tục hy vọng vào một cuộc sống mới.
Nó giống như một ngọn đèn dầu hỏa cần phải thêm nhiên liệu đúng giờ mới có thể tiếp tục phát ra ánh sáng.
Lumen nhìn xuống đường lớn khu chợ vài phút, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Charlie mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khoác áo gile màu xanh lam và vắt áo vest chỗ khuỷu tay đang xô xát với một người ở bên đường.
"Rất có tiền đồ đấy. "
Lumen bật cười rồi thở dài cảm khái bằng một câu mới thịnh hành mấy năm gần đây.
Tay phải của cậu hơi đè vào thành ban công, dưới chân hơi bật lên, cả người nhảy từ tầng hai xuống ven đường lớn khu chợ, chạy vài bước tới gần chỗ Charlie đang xô xát với người ta.
Cậu không can ngăn cũng không trợ giúp Charlie, mà đứng bên cạnh hào hứng xem kịch vui.
Người đang xô xát với Charlie là một người đàn ông gầy yếu có làn da màu nâu đậm, trông dáng vẻ thì tuổi cũng không tính là lớn, chỉ chừng khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi.
Hốc mắt của hắn hãm sâu, con ngươi thiên đen, môi dày, mái tóc màu đen hơi uốn xoăn, đây là những đặc điểm điển hình của huyết thống trên quần đảo Misty, chỉ là so với đồng bào của hắn thì diện mạo của hắn vẫn được coi là dễ nhìn.
"Tên lừa đảo! Tên khốn lừa đảo này!" Charlie vừa đánh vừa tức giận mắng to.
Người quần đảo kia mặc áo sơ mi màu xanh lam, bên trong túi tiền trước ngực kẹp một cây bút máy, hắn vừa trốn tránh vừa cố giải thích: "Tôi cũng không hy vọng chuyện này xảy ra, tôi cũng bị lừa!"
"Chó má!"
Charlie đạp một phát nhưng lại không trúng mục tiêu.
Hai người bọn họ cứ như vậy dùng cách đánh nhau nghiệp dư để quần ẩu tới mức thở hồng hộc, rồi gần như đồng thời di chuyển chậm lại, cuối cùng ngừng hẳn.
Đến lúc này, Charlie mới phát hiện Lumen đứng bên cạnh với vẻ mặt hứng trí xem kịch vui.
"Charles, hắn chính là Monite! Kẻ lừa đảo mà tôi đã nói đó! Chính là kẻ đã lừa 10 đồng Fil của tôi, khiến tôi thiếu chút nữa thì chết đói!"
Trên mặt Charlie lập tức xuất hiện nét vui mừng, hắn vội vàng nói cho đối phương biết thân phận của người quần đảo đứng đối diện kia, "Ca ngợi mặt trời, đã cho tôi bắt được hắn!"
Đây là người quần đảo đáng chết mà Charlie nói sao?
Lumen mỉm cười, nói: "Việc này cũng là một phần lỗi của anh, chẳng lẽ anh không nhớ rõ câu nói kia sao? Tuyệt đối không được tin người quần đảo. "
"Tôi đã từng coi hắn là bạn của tôi. "
Charlie chán nản lẩm bẩm nói.
Sao anh có thể đơn thuần dễ lừa đến như vậy chứ? Anh rõ ràng cũng rất giỏi mấy trò đùa dai mà!
Anh như vậy rất dễ bị người ác ý lừa lên giường mà còn không có được tình yêu lẫn tiền bạc như ý muốn, chà, anh đã bị lừa rồi đấy chứ.
Lumen oán thầm vài câu, sau đó chuyển tầm mắt nhìn về phía người quần đảo tên là Monite kia.
Monite nở một nụ cười lấy lòng nói: "Lúc ấy tôi thật sự muốn tìm việc làm cho Charlie, nhưng tôi cũng bị lừa, mất tất cả tiền bạc. "
"Tôi xấu hổ không dám đối mặt với Charlie nên đã lén trốn khỏi khách sạn Kim Kê. "
Hắn vừa giải thích vừa lấy một xấp tiền mặt từ trong túi quần ra, đếm lấy ba tờ tiền giấy trị giá 5 đồng Fil, đưa cho Charlie: "Lần này tôi quay trở về khu chợ là vì muốn tìm anh, và trở lại tiền cho anh cùng với một khoản tiền lãi. "
Charlie mượn ánh sáng của đèn đường để xác nhận ba tờ tiền giấy kia là tiền thật xong, cảm xúc của hắn cũng dịu đi không ít, hắn hoài nghi hỏi: "Anh mà cũng để bị lừa sao?"
Từ lúc quen biết Monite cho đến khi hắn lén chuyển đi, Charlie chỉ thấy hắn lừa người khác, chứ chưa từng thấy hắn bị lừa lại, hắn không làm hổ cái danh của người quần đảo.
Monite xấu hổ cười nói: "Tôi không chỉ bị lừa, mà còn bị lừa tới hai lần. "
"Lần đầu tiên tôi gặp nhóm người, bọn họ nói với tôi rằng vũ trường 'Different' ở khu Đài thiên văn có kế hoạch mở rộng kinh doanh nên muốn bán một phần chứng quyền ra ngoài cho những người muốn mua, một chứng quyền nhỏ chỉ mất 200 đồng Fil.
"Vũ trường Different làm ăn phát đạt, kiếm được nhiều tiền thế nào, chắc hẳn anh cũng rõ rồi chứ, lúc đó tôi đã không nhịn được mà bỏ tất cả tiết kiệm ra để mua một tờ giấy chứng nhận chứng quyền, dĩ nhiên tờ giấy đó là giả!
"Tôi đi tìm nhóm người kia để tranh luận, sau đó lại bị lừa lần hai. "
Vũ trường 'Different' sao!
Nghe thấy mấy từ này, mí mắt Lumen đột nhiên hơi giật giật một chút.
Lần trước, Fitz, một thương nhân phá sản sống tại phòng 401 của khách sạn Kim Kê bị Timmons, ông chủ của vũ trường 'Different' lừa gạt mất 10. 000 đồng Fil, đã tìm đến Lumen nhờ cậu đòi lại số tiền đó, nhưng sau khi điều tra thực địa và hỏi thăm một vài người, cậu cảm thấy quy định của vũ trường kia quá mức kỳ quái, lại có mối quan hệ khá mạnh, thực lực của đối phương cũng không tồi, vì thế cậu đã từ bỏ ủy thác kia.
Lúc này, cậu lại gặp một nạn nhân khác của vũ trường 'Different'.
"Anh bị bọn họ lừa gạt một lần, vì sao còn để họ lừa lần hai chứ?"
Charlie cảm thấy chính mình còn không thể ngu xuẩn đến mức đấy.
Monite ho nhẹ hai tiếng: "Bọn họ nói thẳng cho tôi biết, bọn họ là một nhóm lừa đảo, chắc chắn không có khả năng trả tiền lại cho tôi, bọn họ còn nói, báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, lại cảm thấy tôi có tài nên hỏi tôi có muốn đi theo bọn họ học mánh khóe lừa người hay không, sau đó tôi tự đi lừa người để lấy lại số tiền đó. "
"Kết quả, tất cả những gì bọn họ dạy thì tôi đã quá am hiểu rồi, và chỉ đưa thêm cho tôi một thứ. "
"Thứ gì vậy?"
Charlie vẫn luôn là người tò mò.
Giây tiếp theo, Monite lấy từ trong một bên túi quần khác ra một chiếc kính đơn chỉ có một tròng kính trong suốt.
Sau đó, hắn rất tự nhiên đeo nó lên mắt bên phải.
Không hiểu sau, sau khi Monite đeo chiếc kính mắt này lên, Lumen lại cảm giác được trên người hắn đã có một chút biến hóa nho nhỏ rất khó tả, giống như một 'Diễn viên' bắt đầu nhập một vai diễn khác.
Sau khi đeo chiếc kính đơn kia lên mắt phải, khóe miệng Monite hơi nhết lên, đầu tiên, hắn liếc mắt nhìn về phía Charlie một cái, sau đó lại nhìn về phía Lumen, tầm mắt nhìn từ khuôn mặt xuống ngực, rồi nhìn xuống hai bàn tay của cậu.
Lumen không hiểu sao lại có cảm giác khẩn trương, nhưng lại không có dự cảm nguy hiểm.
Monite cười nói: "Cậu chính là Charles, người đã phát minh ra cỗ máy đo chỉ số ngu ngốc kia sao?"
"Đúng vậy. " Lumen không phủ nhận, mà lặng lẽ đề cao cảnh giác.
Monite đưa ngón tay chỉnh chỉnh vị trí của chiếc kính đơn trên mắt phải: "Cậu rất giỏi chơi khăm. "
"Cậu có muốn sở hữu một chiếc kính đơn một mắt hay không? Nó không có tác dụng gì đối với tôi cả, không bằng đổi thành tiền mặt, mà cậu có thể dùng nó để ngụy trang thành khách đến vũ trường 'Different', đi vào trong đó để kiếm được nhiều tiền hơn. "
"Anh thấy tôi giống kẻ ngốc sao?" Lumen không do dự từ chối lời đề nghị của Monet: "Tôi không có ý định đeo chiếc kính đơn đó. "
Tuy cậu vẫn rất tò mò đối với quy định kỳ quái của vũ trường 'Different' nhưng về cơ bản vẫn phải giữ vững tâm đề phòng.
Monite tiếc nuối thu hồi tầm mắt, gỡ chiếc kính đơn xuống, rồi nói với Charlie: "Tôi đã trả lại tiền và tiền lãi cho anh rồi, về sau nếu có việc thì thì cứ đến vũ trường 'Different' để tìm tôi. "
Charlie khinh thường 'a' một tiếng.
Hắn vẫn rất nghi ngờ lúc trước Monite vốn dĩ đã tính toán muốn lừa gạt tiền của hắn.
Đợi người quần đảo này rời khỏi đường lớn khu chợ, Lumen nghiêng đầu liếc nhìn Charlie một cái: "Anh nhớ phải giữ khoảng cách với tên vừa rồi, nếu không hắn rất có thể sẽ cho anh trải nghiệm giống như gặp Susanna Matisse đấy. "
Nửa câu sau là đang lừa Charlie, chủ yếu là để hù dọa hắn, tránh việc hắn không để lời dặn dò của cậu ở trong lòng.
Charlie nghe xong thì hoảng sợ, cũng không hỏi vì sao mà vội vàng gật đầu lia lịa, nói: "Được, được!"
0 giờ đêm, Lumen và Jenna mặc một chiếc váy đỏ đính sequin bó sát người, cùng rời khỏi vũ trường Breeze, đi về hướng phố White Coat.
Jenna cũng không hỏi vì sao cậu lại tiện đường ghé quá mà yên lặng một lúc, sau đó nói: "Cậu đã bao giờ rơi vào trạng thái không còn cảm thấy bất kỳ thứ gì quan trọng với cuộc đời mình nữa, cậu hoàn toàn hoang mang, không còn chút động lực sống nào không?"
"Chắc chắn có. "
Tầm mắt của Lumen vẫn nhìn thẳng về phía trước, giống như chỉ tùy tiện trả lời: "Và cô cần phải một lần nữa tìm được ý nghĩa của cuộc đời mình, biết rõ được mình thật sự muốn gì. "
Jenna lại yên lặng, một lúc sau mới hỏi: "Cậu đã từng trải qua cảm giác như này không? Trong cơ thể giống như có thứ hư ảo nào đó vỡ vụn, chung quanh giống như xuất hiện một bầu trời sao thần bí, với đủ loại ngôi sao lớn nhỏ tỏa sáng trên cao. "
"Không có. "
Lumen suy nghĩ vài giây, rồi nói.
Cậu đã từng có cảm giác có thứ hư ảo nào đó đột nhiên vỡ vụn ra, đó là mỗi khi ma dược được tiêu hóa hoàn toàn, nhưng cậu chưa từng nhìn thấy bầu trời sao thần bí với đủ loại sao lớn nhỏ.
Jenna không tiếp tục nói nữa, không biết là đang suy nghĩ xem loại hiện tượng này đại biểu cho cái gì hay là đang lo lắng vấn đề khác.
Không lâu sau, cả hai người đi tới trước căn hộ 601, số 3 phố White Coat.
Franka đã trở về, cảnh giác nhìn hai người sóng vai đi vào trong căn hộ.
Không đợi cô lên tiếng, Jenna đã tự nói ra chuyện 'Thứ hư ảo nào đó vỡ vụn và bầu trời sao thần bí' ra.
Franka hơi ngẩn người ra một chút, sau đó vui sướng nói: "Ma dược 'Sát thủ' của em đã được tiêu hóa!"
"Ám sát một nghị viên ở nơi đông người, còn có sự bảo vệ nghiêm ngặt, thực sự có thể giúp em tiêu hóa ma dược. "
"Đây chính là dấu hiệu tiêu hóa ma dược sao?"
Lumen không giấu nổi vẻ kinh ngạc và khó hiểu: Tại sao tôi chỉ có nửa đầu mà không có nửa sau?
Franka nghi ngờ nhìn cậu: "Cậu chưa từng trải qua cái đó sao? Làm sao cậu thăng cấp được thế?"
Phong ấn trên người mình không chỉ phong ấn Termiporus mà còn phong ấn một số kiến thức thần bí học của mình sao? Đúng vậy, phong ấn trên người mình không thể không có chút ảnh hưởng nào.
Lumen đại khái đã đoán ra được nguyên do, cậu thản nhiên nói: "Không rõ ràng như vậy. "
Franka vẫn quan tâm đến bạn gái của mình hơn nên cũng không có ý kiến gì với câu trả lời của Lumen, cô tò mò hỏi Jenna: "Chắc hẳn em đã tổng kết được quy tắc sắm vai rồi chứ?"
"Quy tắc sắm vai?"
Jenna nhớ lại: "Sau vụ ám sát, tôi hiểu được rất nhiều quy luật, ừm, ám sát là một việc đặt tính mạng của chính mình lên bàn cân, ám sát là trừng phạt cuối cùng dành cho tội phạm của một tai họa. "
Sau một hồi sôi nổi trao đổi về 'Phương pháp sắm vai' và 'Quy tắc sắm vai' với Jenna, Franka cuối cùng cũng nhớ ra Lumen đang ở bên cạnh:
"Cậu có chuyện gì không?"
Cô nhìn về phía 'nam đồng nghiệp' đang ngồi ở ghế sô pha kia.
Lumen liếc nhìn Jenna một cái, tỏ ý cần trao đổi bí mật.
Jenna lập tức hiểu ý, lấy cớ thay quần áo, đi vào phòng ngủ dành cho khách.
Lúc này, Lumen mới nhỏ giọng nói với Flankka: "Cô cảm thấy 'Hella' là người như thế nào?"