Chương 105: Kẻ đầu cơ

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 26-01-2024 21:34:32

Lumen kéo một cái ghế bành qua ngồi xuống, cười nói với bá tước Puifer: "Đó là vinh hạnh của tôi." Nói xong, cậu làm như định đứng dậy đi mời vị tiểu thư Eloise. Bá tước Puifer mặc sơ mi màu đỏ, phất tay, nói: "Đợi cô ấy chơi xong khúc này đã." Lumen thuận thế quay đầu lại, liếc mắt nhìn về hướng đặt đàn dương cầm, rốt cuộc cũng thấy rõ dáng vẻ của vị tiểu thư Eloise kia: Đó là một cô gái chưa đến hai mươi tuổi có hai hàng lông mày màu nâu đỏ mềm mại, đôi mắt hơi nâu sáng ngời, hai gò má hơi cao, dấu vết của gia tộc Solon không quá rõ ràng. Dựa theo lời giới thiệu vừa rồi của Puifer, chắc hẳn Eloise thuộc nhánh bên ngoại của gia tộc Solon. Lumen xoay người sang chỗ khác, cầm một ly rượu ba màu đỏ trắng xanh đặt ở trên bàn trà lên, bắt đầu tán gẫu với bá tước Puifer và đám người tiểu thuyết gia Arnold về những chủ đề thịnh hành trong thời gian gần đây và chuyện xấu trong giới. Trong khoảng thời gian này, cậu vẫn luôn mua đủ loại báo, tạp chí như 'Tuần san tiểu thuyết', 'Báo biện luận', 'Báo tuổi trẻ Trier', 'Mặt nạ quỷ' cho đến 'Tu dưỡng bản thân', chính là để ứng phó trong các loại trường hợp như thế này. Vị tiểu thư có mái tóc đen vừa rồi còn ngồi xổm bên cạnh ghế của bá tước Puifer đã đứng lên, chuyển sang khu vực khác, xem mấy vị tổng biên tập báo chơi bi a. Lumen biết chắc chắn cô ta không phải phu nhân của bá tước Puifer, bởi vì Aurore từng nói với cậu rằng, ở Trier, trong các vũ hội quy mô nhỏ hoặc salon loại nhỏ như này, theo thông lệ, nam nữ chủ nhân sẽ không đồng thời xuất hiện, nếu không sẽ khiến cho các vị khách có cảm nhận không tốt rằng bọn họ đang dùng phương thức thấp kém để khoe ân ái, nếu để truyền ra ngoài sẽ rất mất thể diện. Cho nên thời điểm nam chủ nhân hoặc nữ chủ nhân tổ chức salon, bạn đời của đối phương sẽ đi tham dự tiệc salon của người khác. Lần đầu tiên Lumen nghe đến chuyện này là khi cậu còn chưa tròn mười lăm tuổi, lúc đó cậu chỉ cảm thấy người Trier có quá nhiều quy tắc, nhưng hiện tại ngẫm lại, cậu chỉ có một suy nghĩ: Đây chỉ là để tiện cho việc yêu đương vụng trộm của người Trier mà thôi nhưng lại phát triển thành quy tắc hoang đường, lố bịch đến như vậy, vậy mà tất cả mọi người còn rất vui vẻ tuân thủ theo! Khúc nhạc kết thúc, Eloise rời khỏi khu đặt đàn dương cầm, đi đến khu bày sô pha, dưới sự giới thiệu của anh họ, cô ta làm quen với Lumen, cũng kéo một chiếc ghế đẩu cao qua, hai chân khép lại, ngồi xuống, yên lặng nghe mọi người nói chuyện phiếm. Thời gian trôi qua, những người khác cũng tụ tập về hướng này, Laurent đi theo phía sau một người đàn ông trung niên có một chòm râu khá xinh đẹp, trên người mặc một bộ vest giản dị. "Vị này là Cornell, tổng biên tập của tờ báo 'Người Trier nhỏ bé'." Bá tước Puifer giới thiệu với Lumen. Lumen đã từng xem qua tờ báo này, bài quảng cáo 'Bắc cầu đi lên mặt trăng đỏ' được đăng ngay trang đầu tiên. Hiện giờ nhớ lại quảng cáo này, cậu không chỉ cảm thấy đó có thể là thủ đoạn lừa đảo hoặc là trò nghệ thuật của người Trier, mà còn nghi ngờ nó liên quan đến tín đồ của Tà thần nào đó. "Vị này là Charles Dubois, tổng giám đốc công ty xuất nhập khẩu đường biển." Puifer giới thiệu Lumen với Cornell, đây là danh tính giả mà Gardner Martin làm cho cậu. Cornell ngạc nhiên vươn tay phải ra: "Tuổi còn rất trẻ." Lumen vừa duỗi tay bắt tay đối phương, vừa cười nói: "Đây là kết quả của những năm tôi chăm chỉ học tập và cố gắng làm việc." Nhà thơ Elite đang định lẩm bẩm thành tiếng, rằng hầu hết người ở nơi này đều chăm chỉ học tập và cố gắng làm việc nhưng đâu thấy ai tuổi còn trẻ như vậy đã lên làm tổng giám đốc của một công ty lớn chứ, thì đã nghe thấy Lumen bổ sung thêm một câu chế nhạo: "Chính bởi vì tôi thể hiện rất tốt ở hai mặt này, cho nên cha tôi mới bổ nhiệm tôi làm tổng giám đốc công ty xuất nhập khẩu." Mọi người ở đây thì hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng hiểu được ngụ ý của Lumen, kẻ trước người sau bật cười. Bọn họ càng có thêm ấn tượng tốt đối với Charles Dubois. Ở trong giới của bọn họ, những người dựa vào sự che chở của bậc cha chú mà được ngồi lên vị trí rất quan trọng khi tuổi đời còn trẻ, hoặc là rất kiêng kị nhắc đến bậc chú trong nhà trước mặt người khác, thế nào cũng phải tỏ ra mình là người có năng lực, hoặc là không đủ tự tin, chưa thực sự trưởng thành, trong lời nó lúc nào cũng có cha tôi thế nào, chú tôi ra sao. Người có thể phóng khoáng, thản nhiên lại không mất tính hài hước, cũng không khoe khoang như Lumen lại rất hiếm thấy. Năm đó bá tước Puifer cũng miễn cưỡng được tính là một người như vậy. Sau khi dùng cách trêu chọc cho người khác cười mà cậu học được từ chị gái, Lumen cố ý nhìn sang Laurent hỏi: "Vị này là?" Thình thịch thình thịch, trái tim trong lồng ngực Laurent đập dồn dập. Tuy hai bên đã ngầm tỏ ý không vạch trần thân phận thật sự của nhau, nhưng hắn vẫn chưa thực sự hiểu rõ thủ lĩnh băng đảng xã hội đen Charles Dubois này, sợ đối phương đột nhiên thay đổi ý định. Tổng biên tập của tờ báo 'Người Trier bé nhỏ', Cornell chỉ chỉ sang thanh niên trẻ tuổi ở bên cạnh: "Đây là Laurent, rất tài hoa, rất hiểu biết cũng rất lễ phép, lịch sự. Tôi đã quan sát hắn ta gần ba tháng, dự định sẽ thuê hắn làm trợ lý cho tôi, đảm nhiệm chức vụ phó tổng biên tập, thế nào, Laurent, tôi đột nhiên đưa ra đề xuất như vậy, anh có sẵn lòng nhận lời không?" Phản ứng đầu tiên của Laurent là cả kinh, sau đó lại cực kỳ sung sướng, cả người đều lâng lâng như trên mây. Hắn nằm gai nếm mật, sống trong lo sợ, lại phải chịu đựng nước mắt của mẹ và lời chửi mắng của hàng xóm, không phải là vì một ngày như này sao? Hắn vẫn luôn tin tưởng, với tài hoa của mình, hắn không thể lưu lạc dưới tầng chót của xã hội được. Hắn vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, cho dù phải gây áp lực cho mẹ mình để cố gắng cải trang, tô điểm cho thân phận của mình. Laurent không để biểu hiện của mình tỏ ra quá mức kích động, hắn mỉm cười đáp lại tổng biên tập Cornell: "Đó là vinh hạnh của tôi." Ghê gớm thật, mặc dù tính rủi ro của việc đầu cơ là rất lớn, nhưng lợi ích vẫn rất khả quan, chẳng qua, nếu không thay đổi tâm tính, thực sự bắt đầu từ vị trí hiện tại, còn phải không ngừng đầu cơ để nâng cao địa vị xã hội của mình thì sớm muôn gì cũng bị thất bại, mất tất cả... Lumen nhớ tới một vài câu nói của chị gái khi nói về chuyện lỗ lãi cổ phiếu, kết hợp với tình huống trước mắt, cậu không khỏi thầm đánh giá một câu đối với hành vi của Laurent. Hắn không giống như đám người Charlie, hành vi đầu cơ dựa trên việc gây áp lực cho mẹ mình vô cùng hèn mọn, chỉ cần mẹ của Laurent có thể chấp nhận, không nhờ người giúp bà ta đánh đứa con hoặc là có ý phản kháng mãnh liệt thì hắn sẽ cảm thấy không có vấn đề gì cả. Đợi đám người Cornell ngồi xuống, Lumen mới tò mò hỏi: "Anh quen Laurent như thế nào?" "Ở quán cà phê Vichy." Cornell mỉm cười trả lời,"Hắn thường xuyên tới đây, trò chuyện với chúng tôi về đủ loại chuyện ở Trier, cũng bày tỏ quan điểm của mình." Quán cà phê Vichy, là nơi phải bỏ ra 5 đồng Fil mới có thể mua được nửa bình nước khoáng thiên nhiên và hai cái trứng chim luộc sao? Mẹ của Laurent, bà Lazakan vất cả cả ngày còn không kiếm nổi 3 đồng Fil. Chẳng qua, đầu tư như vậy cũng coi như có kết quả, với loại báo chí tầm cỡ như 'Người Trier nhỏ bé', cho dù có là phó tổng biên tập, cho dù vừa mới nhậm chức, thì một năm cũng phải thu được gần 5. 000 đồng Fil, mà đây mới chỉ là bề nổi thôi... Lumen so sánh sự thay đổi trước sau, cảm thấy Laurent cứ sử dụng phương thức đầu cơ bám lấy mối quan hệ này cũng rất có đạo lý. Chẳng qua, một trăm người mới có thể có một người thành công, đạt được kết quả không tệ. Lumen liếc nhìn Laurent đang cảnh giác nhìn mình, cười cười chuyển đề tài: "Cornell, khoảng tháng trước, hoặc là sớm hơn nữa, tôi xem báo 'Người Trier nhỏ bé' có nhìn thấy một quảng cáo là 'Bắc cầu lên hành tinh lớn', cảm thấy rất thú vị, anh có biết gì về nó không?" Cornell rít một hơi thuốc, cười ha ha, nói: "Tôi cho rằng đó là một đám ảo tưởng, nhưng nếu bọn họ đã thanh toán tiền thì tôi đây cũng không có lý do gì mà không đăng quảng cáo của bọn họ, có lẽ có thể lừa được một đám người đam mê khoa học máy móc đấy." "Hiện tại bọn họ thế nào rồi?" Lumen cười 'Hắc hắc' nói,"Tôi đang muốn đầu tư cho bọn họ chút tiền, để xem bọn họ rốt cuộc có phải tội phạm lừa đảo hay là thật sự có thể làm ra chút chuyện nào đó chăng." Nhà thơ Elite cầm điếu thuốc của mình, lẩm bẩm nói: "Cậu đầu tư cho bọn họ chẳng thà tài trợ cho tôi còn hơn, ít nhất cậu còn có thể mắng tác phẩm của tôi là rác rưởi, mà tôi còn không dám phản bác lại cậu." "Không thành vấn đề, 5. 000 đồng Fil được không?" Lumen tỏ vẻ coi tiền như rác. Cậu tính toán lát nữa sẽ lấy cớ là không đủ tiền mặt, chỉ cấp cho Elite 3. 000 đồng Fil. Elite buông điếu thuốc xuống, dang rộng hai cánh tay: "Ca ngợi mặt trời, hãy khiến cho ác ý của Charles hung mãnh hơn đi!" "Ha ha, đợi sau khi tiệc salon kết thúc, chúng ta cùng nhau quay trở về phố cổ nhé." Lumen ám chỉ lúc sau chắc chắn sẽ tài trợ, hiện tại không tiện tài trợ, vì chẳng phải như vậy rất khoa trương ám mùi tiền hay sao. Sau đoạn nhạc đệm này, độ nhiệt tình của Cornell dành cho Lumen tăng lên không ít: "Tôi không biết hiện tại đám người kia thế nào, bọn họ mới chỉ gửi tiền quảng cáo một tháng." Sau một hồi hàn huyên, bá tước Puifer thấy mặt trời bắt đầu lặn thì nhìn quanh một vòng, cười đề nghị: "Chúng ta chơi trò King Cake được không? Xem như để khởi động trước bữa tối." Anh chỉ biết mỗi trò chơi này thôi sao? Anh có tuổi thơ không đấy... Lumen oán thầm một câu nhưng không phản đối. Những người khác lần lượt đồng ý, bá tước Puifer lập tức sai nam hầu dâng một chiếc King Cake thật lớn mà phòng bếp đã chuẩn bị từ trước lên. Nó lớn giống như một cái nắp nồi được đặt trược tiếp trên khay ăn bằng bạc với màu sắc và hương vị mê người. "Ai sẽ chịu trách nhiệm cắt đây?" Bá tước Puifer đảo mắt nhìn từng người tham dự. Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Eloise, em cắt đi, em là vị tiểu thư xinh đẹp nhất, trẻ tuổi nhất ở nơi này." Eloise đang ngồi trên chiếc ghế đẩu cao bên cạnh Lumen, nghe vậy thì đứng dậy, cầm lấy dao ăn, bắt đầu cắt King Cake. Có vẻ đối phương rất nghe lời anh họ đấy, dựa vào bá tước Puifer, dựa vào gia tộc Solon để sinh tồn sao? Lumen phát hiện động tác của Eloise rất thành thạo, có lẽ bình thường hay chơi đùa với dao ăn. Rất nhanh sau đó, chiếc King Cake thật lớn kia được cắt thành hai mươi chín phần. Cũng giống như lần trước, bá tước Puifer đề nghị hiến tế miếng bánh cắt thừa cho tổ tiên của mình là Vertmon Solon, không có ai phản đối. Sau khi hoàn thành nghi thức này, bầu không khí bên trong phòng khách trở nên yên tĩnh một cách cực đoan, bên ngoài tòa lâu đài giống như bị đọng lại. "Laurent, đây là lần đầu tiên anh và Charles tới tham dự tiệc salon của tôi, các anh chọn trước đi." Bá tước Puifer chuyển tầm mắt nhìn về phía Lumen và Laurent. Lumen cười 'ha ha' nói: "Chủ nhân bữa tiệc tất nhiên phải là người chọn đầu tiên, mọi người thấy có đúng không?" Dưới sự xúi giục của cậu, những người tham dự còn lại đều cho rằng nên bắt đầu từ nam chủ nhân. Bá tước Puifer cũng không từ chối, mà cầm lấy một miếng King Cake rồi nói với mọi người: "Người cắn được tiền xu chính là vua." Thấy thành viên của gia tộc Solon này đã chọn xong, Lumen mới thả lỏng người, hơi cúi về phía trước, bắt đầu chọn. Cậu có hai điểm có thể chắc chắn nhất - thứ nhất là để bá tước Puifer lựa chọn trước, trong trường hợp còn lại nhiều miếng bánh ngọt, cậu sẽ lợi dụng việc Termiporus bài xích chuyện này để lựa chọn miếng bánh không chứa đồng xu. Lúc này không thấy Termiporus nhắc nhở, Lumen thản nhiên cầm miếng King Cake mà mình vừa lựa chọn lên. Cậu còn chưa kịp ngồi xuống, thì đột nhiên đầu óc choáng váng, trước mắt tựa như lại nhìn thấy ô cửa sổ hẹp kia, thấy người đàn ông có mái tóc đỏ sậm đứng sau ô cửa thủy tinh tự móc mắt của mình xuống.