Ánh sáng màu hơi vàng nhiễm chút ánh xanh lam phát ra từ chiếc đèn đất đèn, hắt về phía trước, chiếu sáng đoạn đường hầm được ngăn cách bởi cột đá.
Lumen chậm rãi bước đi, trên người đeo chéo một chiếc túi vải buồm màu đen thịnh hành trong giới sinh viên hai ba năm trở lại đây, bên trong đựng găng tay 'Tra tấn' và một đống nến trắng.
Sau nhiều lần thử nghiệm, cậu thấy cứ đặt nó trong túi, đeo trên người như vậy thì tác động tiêu cực sẽ ít hơn so với việc nhét nó vào trong túi áo hoặc túi quần, tuy về bản chất thì không khác nhau là mấy nhưng chung quy vẫn yếu hơn khá nhiều.
Lumen đi theo lộ trình được vẽ trên tấm bản đồ của Gardner Martin, lúc đi tới khu vực bên dưới nền đất của khu Đài thiên văn, cậu bỗng nghiêng lỗ tai, lắng nghe tiếng động phát ra từ lối rẽ bên cạnh.
Rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn nhỏ đến mức không thể nghe thấy được, truyền tới.
Lumen liếc mắt nhìn con đường phía trước và phía bên phải, không xác định được đám người không rõ danh tính kia sẽ chọn đi con đường nào, thì đành leo lên một cây cột đá chống đỉnh hầm, tắt đèn đất đèn đi, ẩn mình trong bóng tối.
Không lâu sau, một đám đàn ông đi tới gần nơi này.
Hầu hết trong số bọn họ đều mặc áo khoác cũ nát, hoặc là để trần thân trên, thắt lưng hơi cong về phía trước, trên lưng vác những cái rương nhìn khá nặng, mười mấy người đàn ông lực lưỡng mặc quần áo chỉnh tề, nét mặt độc ác, trong tay cầm súng ống, xách theo đèn đất đèn đi rải rác trước, sau và đoạn giữa đội ngũ.
Tội phạm buôn lậu... Lumen hơi ngó đầu ra, lợi dụng ánh sáng phát ra từ đèn của đối phương để quan sát những cái rương gỗ kia, bên trong dường như có ánh kim loại.
Súng ống đạn dược, hay là cái gì khác? Cậu âm thầm lẩm bẩm một cậu, nhìn đám buôn lậu này dần tiền về phía đường hầm hướng bên phải.
Đoạn phía trước đường, có lẽ có một bóng dáng nào đó chớp nhoáng lên rất giống người thật, đám người buôn lậu lập tức giơ súng, nhắm về hướng đó, nổ súng.
Trong tiếng pằng pằng quanh quẩn trong đường hầm, cảnh báo được dỡ bỏ, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.
Lumen chậc chậc hai tiếng, lắc đầu, cảm thấy đám người kia quá mức căng thẳng, phản ứng có hơi quá khích.
Nếu ở trên mặt đất Trier, tính cách như vậy rất dễ xảy ra vấn đề!
Phải biết rằng, ngoại trừ đám sinh viên lang thang và những người dân tìm kiếm nơi có nấm để bổ sung cho bữa ăn hàng ngày thì đa số người thường xuất hiện bên dưới nền đất đều không đơn giản, xác suất gặp người phi phàm cao hơn trên mặt đất, nếu cứ gặp một người đi qua liền nổ súng, nói không chừng lại chọc phải thành viên của một tổ chức bí ẩn nào đó, hay người nhận ban ân Tà thần, quân phản loạn có vũ trang và nhà mạo hiểm hang động có thực lực không tồi.
Nghĩ đến đây, Lumen rút súng ngắn ra, nhắm về phía đám buôn lậu sắp biến mất ở cuối đường hầm phía bên phải, bóp cò nổ súng.
Cậu không nhắm vào ai, chỉ đơn thuần nhắm bắn vào không khí.
Pằng! Những tên tội phạm buôn lậu cầm súng, hoặc là nhanh chóng xoay người, hoặc là lăn sang một bên, đồng thời nã đạn về hướng phát ra tiếng súng.
Nhưng việc này không liên quan gì đến Lumen đã trèo cao đến mức sắp chạm tới đỉnh đường hầm.
Sau một hồi đánh vào khoảng không, đám tội phạm buôn lậu vừa cảnh giác lại nghi hoặc, bối rối, dời vị trí.
Lumen mỉm cười nhìn theo bóng lưng bọn họ.
Không cần cảm ơn, đây là bài học miễn phí!
Ngay sau đó cậu nhảy xuống mặt đất, lại một lần nữa châm đèn đất đèn.
Chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc súng còn lưu lại trong không khí, Lumen mỉm cười cấp súng ngắn đi, tiếp tục đi theo lộ tuyến đã định trước.
Cũng chỉ khoảng hai ba phút sau, cậu gặp vài gã cảnh sát mỏ đá mặc cảnh phục đặc chế sẫm màu, bọn họ được trang bị súng ngắn bán tự động.
Nhìn Lumen có khuôn mặt trẻ tuổi, non nớt, mặc áo sơ mi khoác áo gile, đeo túi đeo chéo, gã cảnh sát dẫn đầu kia nhỏ giọng mắng một câu:
"Mẹ kiếp, sao lại là sinh viên chứ!"
Mắng xong, hắn thở hắn ra, lớn giọng hỏi:
"Vừa rồi cậu có nghe thấy tiếng động gì không?"
"Phía bên kia giống như có tiếng bắn nhau, pằng pằng pằng, tôi muốn qua xem nhưng lại không dám." Lumen không có ý định giấu diếm thay cho đoàn buôn lậu kia.
Mấy tên cảnh sát mỏ đá liếc nhìn nhau một cái, bước nhanh lướt qua người Lumen, đi về hướng kia. ...
Trong 'Phòng trò chuyện'.
Nhìn thấy bộ xương cốt đeo mặt nạ bằng sắt đi ra ngoài rồi, người đàn ông ăn mắc như Vu sư mới nhìn về phía Franka và Jenna, nói:
"Các bạn đã phát hiện ra điều gì? Tôi nói rồi, phải tìm được người trông cửa hoặc là thi thể của hắn mới có thể nhận tiền thù lao."
Jenna bình tĩnh nói:
"Chúng tôi còn chưa tính đến tiền thù lao, chỉ cảm thấy chuyện này phức tạp hơn so với những gì anh miêu tả.
"Đêm trước, chúng tôi đã thâm nhập vào mỏ đá Thâm Cốc."
Ngay khi nghe thấy cụm từ 'Mỏ đá Thâm Cốc', khuôn mặt của người đàn ông che khuất trong cái bóng của mũ trùm đầu hơi nâng lên một chút.
Cử chỉ rất nhỏ này không thoát khỏi ánh mắt quan sát tỉ mỉ của Franka.
Cô đã đặc biệt hỏi kinh nghiệm của Anthony Reid, biết trong những trường hợp như thế này, người bình thường sẽ có phản ứng theo bản năng như thế nào.
Phản ứng vừa rồi của đối phương cho thấy hắn rất nhạy cảm đối với cụm từ 'Mỏ đá Thâm Cốc' này!
Mà chỉ người biết nơi đó có vấn đề, mới có thể xuất hiện loại phản ứng tương tự.
Jenna tiếp tục nói về những gì mà cô và Franka phát hiện ra, bao gồm cả vị tu sĩ đeo đôi mắt bằng máy móc và những cánh tay đoạn chân khảm trên vách tường của hang động bí mật.
Người đàn ông ăn mặc như Vu sư kia không làm động tác dư thừa nữa nhưng đối với Franka mà nói, điều này càng chứng minh đối phương có hiểu biết về sự dị thường của mỏ đá Thâm Cốc kia.
Nghe Jenna nói xong, người đàn ông này cố ý dùng giọng sắc bén nói:
"Tôi không thể xác định được chuyện này có liên quan đến vụ người trông cửa bị mất tích hay không, nhưng nếu các bạn có thể đi vào hang động bí mật kia, chụp một tấm ảnh hoặc mang được một vật phẩm quan trọng, có giá trị ra ngoài, thì tôi sẵn sàng chi trả một nửa số tiền thù lao cho các bạn, nói không chừng các bạn còn có thể phát hiện ra manh mối liên quan đến người trông cửa ở trong đó đấy."
Anh xem chúng tôi là đồ ngốc sao? Chỉ có 10. 000 đồng Fil mà đã nghĩ sai khiến chúng tôi mạo hiểm sao? Flanka âm thầm lẩm bẩm nói.
Nếu đây không phải tụ hội thần bí do người bạn của cô tổ chức, thì cô dự định sẽ tìm cách theo dõi người ủy thác này, tìm ra thân phân thật của hắn, moi thông tin từ chõ hắn, rồi để cho Jenna bán cho 'Người tịnh hóa'. ...
"Dừng lại!"
"Phía trước là đế quốc tử vong!"
Lumen lại một lần nữa đi đến trước mái cổng vòm tự nhiên có điêu khắc đủ loại xương trắng và phù hiệu mặt trời và hơi nước.
Cậu còn không kịp lấy chiếc đồng hồ bỏ túi mượn từ vũ trường Breeze ra để xem giờ, đã thấy cô 'Hella' mặc bộ váy dài quả phụ màu đen thần bí, mái tóc màu vàng kim khô héo, chẻ ngọn đi từ một bên khác tới.
Vị tiểu thư này khẽ gật đầu nói:
"Cậu đã tới rồi, vậy chúng ta vào thôi."
"Được." Lumen mở túi đeo chéo, lấy ra hai ngọn nến trắng.
Cậu vừa châm nến, đưa một cây cho 'Hella' vừa cười nói:
"Cô không sợ thông tin về 'Nước suối phụ nữ Samaria' mà tôi có được kia, bị sai sao?"
"Thành công tích lũy từ những lần thất bại." 'Hella' đáp lại bằng giọng lạnh như băng.
Lumen đột nhiên bật cười thành tiếng:
"Tôi còn tưởng cô sẽ nói thất bại là mẹ của thành công đấy."
"Ở đây không phải Hội nghiên cứu." 'Hella' đáp lại ngắn gọn.
Lumen không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa mà tắt đèn đất đèn đi, giơ cây nến trắng với ngọn lửa màu da cam lên, đi về hướng cổng vòm bằng đá khổng lồ kia.
Đúng như cậu dự đoán, một bóng người đi từ góc tối phía sau vòm cổng.
Người nọ mặc quần dài mà vàng, áo khoác màu xanh lam, mái tóc hoa râm, nếp nhăn trên mặt không quá nhiều, đôi mắt vàng nhạt đã hơi vẩn đục, là một lão già khá lớn tuổi.
Lão già liếc nhìn cây nến trắng trong tay Lumen, nhíu mày hỏi:
"Cậu không tìm người dẫn đường sao?"
Cậu... không phải các cậu? Lumen khẽ liếc mắt nhìn về phía 'Hella', phát hiện ánh nến xung quanh cô không biết từ khi nào đã trở nên ảm đạm hơn, tựa như bị bóng tối dưới lòng đất ăn mòn, hoặc là bị một màn sương mù dày đặc bao phủ.
Ở trạng thái này, cô ấy tựa như biến mất trong tầm mắt của viên quản lý hầm mộ phụ trách trông coi cổng.
Lumen mỉm cười nói với lão già kia:
"Tôi không cần người dẫn đường, tôi đến thăm hầm mộ rất nhiều lần rồi, chẳng qua đã quá quen đi từ lối vào ở khu Đường tưởng niệm."
"Yên tâm, tôi nhớ kỹ tất cả điều cấm kỵ, sẽ không cố ý vi phạm."
Lão già kia tức giận nói:
"Đám sinh viên các cậu! Nhớ kỹ, phải ra ngoài trước khi ngọn nến của cậu cháy hết đấy!"
Hắn vừa nói vừa né sang một bên đường, quay trở lại góc tối phía sau vòm cổng.
Lumen đi xuyên qua vòm cổng bằng đá khổng lồ, lúc tiến vào 'Đế quốc tử vong', ỷ vào lần này có 'Hella' làm bạn đồng hành, cậu nghiêng đầu, nhìn về phía viên quản lý hầm mộ lớn tuổi kia, tò mò hỏi:
"Vì sao ông lại không châm ngọn nến trắng?"
Đôi mắt màu vàng nhạt đã hơi vẩn đục của viên quản lý hầm mộ kia chợt trở nên u ám hơn, cả người âm u khiến người ta cảm thấy lạnh như băng.
Hắn cất giọng nói trầm thấp, đáp lại:
"Tôi chỉ ở cửa, không đi vào."
Thật không? Lumen đã bước vào hầm mộ ngầm, theo lý trí từ bỏ việc truy hỏi mà chuyên tâm cảm thụ cái rét lạnh phát ra từ đáy lòng và vô số ánh mắt ẩn trong bóng tối xung quanh.
Cậu cảm thấy trạng thái hiện tại của viên quản lý hầm mộ ngầm kia khá giống khí chất của 'Hella'.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của vô số bộ hài cốt chất đống hai bên đường hoặc nằm trong những cái hố khoét sâu trên vách động, Lumen và 'Hella' bước đi trong bầu không khí tràn ngập mùi mục rữa, đi qua 'Phòng lễ nhỏ của hầm mộ', 'Phòng kỷ niệm của hầm mộ'.
"Chúng ta đi đến tầng mấy?" Sau khi đi qua một nhóm khách thăm quan, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của 'Hella' vang lên, hỏi:
"Tầng thứ tư." Lumen giơ cao ngọn nến trắng trong tay lên, không chút che dấu, chỉ chỉ về phía cái biển chỉ đường bên trong hầm mộ nằm ở phía trước kia.
'Hella' gật đầu, bước chân đi nhanh hơn, vượt qua Lumen.
Dường như cô biết rất rõ tầng một của hầm mộ ngầm, sau khi rẽ bảy tám ngã rẽ, cô tìm tới cầu thang dẫng tới tầng thứ hai.
So với tầng một ở bên trên, nơi này có ít du khách hơn, chỉ thỉnh thoảng có thể gặp vài gã sinh viên thi gan cầm nến, vừa nhảy múa ca hát vừa 'vây xem' thi thể.
Tốc độ bước đi của 'Hella' cũng không hề giảm chậm lại, không lâu sau, Lumen thấy cổng đá đã bị tàn phá.
Nương theo ánh sáng hơi vàng của nến, cậu đọc dòng chữ Intis khắc trên cổng đá.
"Lối vào khu cất giữ hài cốt cũ."
"Từ nơi này đi xuống chính là tầng thứ ba, cửa là tế đàn mặt trời và hơi nước, đi qua "Cột đêm Christina' là có thể tiến vào tầng thứ tư." Giọng nói lạnh như băng của 'Hella' vang lên.
"Cô có bản đồ đầy đủ của hầm mộ ngầm sao?" Lumen không nhịn được hỏi.
Bản đồ lưu hành trong thành phố thường chỉ có tầng thứ nhất.
'Hella' lắc đầu:
"Càng đi sâu xuống dưới càng biết ít, bắt đầu từ tầng thứ ba thì phỉa xem biển chỉ đường và đường kẻ đen trên đỉnh hầm."
Lumen không nói thêm gì nữa, cùng 'Hella' đi xuyên qua lối vào khu cất giữ hài cốt cũ, từng bước đi dọc xuống cầu thang đá rộng rãi và nhuốm màu lịch sử.
Hai người vừa bước đến tầng thứ ba của hầm mộ, đã nhìn thấy một ánh nến, thấy hai cột trụ hiến tế được xếp từ những tảng đá khổng lồ loang lổ.
Ánh nến kia thuộc về một thanh niên trẻ tuổi có tóc đen, mắt nâu và sắc mặt tái nhợt.
Sau khi phát hiện ra Lumen và 'Hella', hắn giống như túm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng chạy như điên tới.
Hắn vừa chạy vừa hét:
"Mấy, mấy người bạn của tôi đã biến mất! Biến mất rồi!"