Nghe Lumen hỏi như vậy, khuôn mặt hơi phát tướng và bóng dầu của Anthony Reid chợt quay lại, đôi mắt màu nâu rám nắng chăm chú nhìn chằm chằm cậu mấy giây, rồi nói: "Tôi không hiểu ý của cậu."
Cảm xúc của tên buôn lậu tin tình báo này rất ổn định, vẻ mặt vẫn như thường, giống như không thèm để ý đến cái chết của Hugues Artois.
Lumen cười cười, cũng không hỏi dò thêm một câu nào nữa, mà chỉ chỉ xuống dưới lầu nói: "Tôi mời anh một ly nhé."
"Lúc trước anh từng giúp tôi, chúng ta cũng từng chiến đấu cùng nhau, mời anh uống một ly coi như lời chào tạm biệt anh."
Anthony Reid nâng tay phải không xách rương hành lý lên sờ sờ đường chân tóc màu vàng nhạt trên trán đã lùi về sau khá nhiều, suy nghĩ một chút rồi nói: "Được."
Hai người đi từ cầu thang theo lối hành lang chỉ có một chiếc đèn khí than dẫn xuống quán rượu dưới tầng hầm ngầm, ngồi trước quầy bar.
"Anh muốn uống rượu gì?" Lumen dùng giọng điệu như trở về nhà mình để mời khách.
"Rượu ngải cứu Absinthe." Anthony Reid trả lời ngắn gọn.
"Rượu ngải cứu à" Lumen bật cười thành tiếng, lấy ra một đồng tiền bằng bạc trị giá 1 đồng Fil và bốn đồng tiền bằng đồng trị giá 5 cope, đưa cho Pavard Nissen, ông chủ quán rượu có mái tóc được buộc kiểu đuôi ngựa: "Hai ly 'Lộn nhào'."
'Lộn nhào' là tiếng lóng trong quán bar, ý chỉ hai phần rượu Absinthe ngải đắng và một phần 'xác ướp nhỏ'.
Pavard Nissen mở cái bình lắc ra, rót thứ chất lỏng màu xanh biếc mộng ảo vào ly của Lumen và Anthony Reid.
Lumen nhấp một ngụm nhỏ, cảm thụ vị cay đắng nhẹ và cảm giác khoan khoái quen thuộc, thấy Pavard Nissen có chòm râu màu nâu sẫm quanh miệng, mở miệng nói với giọng lấy lòng: "Charles, cậu có loại thuốc kia không?"
Ông chủ quán rượu kiêm họa sĩ nghiệp dư này cho rằng 'Sư tử' Charles là một vị thủ lĩnh xã hội đen nổi tiếng, chắc chắn sẽ nắm giữ hai đến ba kênh có thể kiếm được loại thuốc cấm kia.
"Thuốc gì?" Ngón tay cái của Lumen khẽ vuốt ve thân ly rượu, nét mặt không thay đổi, cười cười hỏi.
Pavard Nissen biết Anthony Reid là một tay buôn lậu tin tình báo, thường xuyên tiếp xúc với đủ loại chuyện trái pháp luật, nên cũng không thèm tránh hắn, mà nhỏ giọng giải thích:
"Loại thuốc cấm dùng cho tinh thần, ôi, lúc trước, thời điểm tôi bị cái cây quái dị kia tác động, tôi đã vẽ ra bản thảo mà tôi hài lòng nhất, không, đó không chỉ là bức tranh mà tôi hài lòng nhất mà nó đã thể hiện hoàn mỹ suy nghĩ, ý tưởng trong đầu tôi, đạt tới trình độ thẩm mỹ mà tôi vẫn luôn theo đuổi nhưng vẫn chưa thể đạt được.
Sau đó, tôi lại không có loại cảm giác này nữa, những bức tranh khác mà tôi vẽ ra đều là rác rưởi! Tôi muốn dùng thở loại thuốc dùng cho tinh thần kia, hy vọng có thể tìm được cảm hứng đó."
Lumen lại nhấp một ngụm rượu ngải cứu có màu sắc mộng ảo mê ly, cười châm chọc nói: "Nếu tôi là anh, tôi sẽ lựa chọn không bao giờ vẽ nữa, bởi vì anh căn bản không có thiên phú làm họa sĩ."
Không đợi Pavard Nissen đáp lại, cậu cười ha hả nói: "Dựa vào việc anh phải dùng thuốc kích thích mới vẽ ra bức tranh có thể coi là tác phẩm đã chứng minh anh không hề có thiên phú!"
"Nhưng có rất nhiều họa sĩ nổi tiếng đều từng dùng thứ đó." Pavard Nissen còn chưa nói hết lời muốn nói, lại bị Lumen cắt ngang.
Cậu hừ một tiếng rồi nói: "Điều đó chứng tỏ năng lực sáng tác của bọn họ bắt đầu suy giảm, linh cảm nghệ thuật không còn nhiều nữa."
"Đây chẳng phải là hành vi gian dối sao? Đem tác phẩm được vẽ bởi người họa sĩ dùng thuốc kích thích so sánh với tác phẩm của những họa sĩ bình thường khác.
Giả sử có miễn cưỡng giành chiến thắng, được đem triển lãm ở sảnh lớn của phòng trưng bày nghệ thuật, liệu anh có dám lớn tiếng tuyên bố với mỗi vị khách đến xem triển lãm tranh rằng 'Tôi là một kẻ hèn hạ, tôi là một người tự ti, thiên phú của tôi là dùng thuốc mà có, ma quỷ là cha là mẹ của tôi' không?"
Thấy sắc mặt của Pavard Nissen dần xám xịt, Lumen khẽ vươn hai cánh tay ra, hỏi thêm một câu nữa: "Như vậy anh có cảm thấy tự hào không?"
"Nếu anh có thiên phú thì anh đã không phải là họa sĩ nghiệp dư từ lâu rồi, cho dù không được bình thẩm, không được lựa chọn tham gia triển lãm các tác phẩm đề đời của các nhà nghệ thuật thì cũng có thể mở một phòng trưng bày riêng để những người thưởng thức anh có thể tìm đến, mà thực tế như nào, anh càng rõ ràng hơn tôi."
Nói tới đây, Lumen cười cười:
"Nếu anh lựa chọn dựa vào thuốc thì anh cũng sẽ không thể thành công được, anh có thể dùng thì tất cả mọi người cũng có thể dùng, chuyện này không liên quan gì đến kỹ thuật hay gì cả, đợi đến khi tất cả mọi người đều dùng thuốc, cuộc đua trình độ hay thiên phú ban đầu còn ý nghĩa gì không?"
Pavard Nissen mấp máy môi một lúc, không nói ra lời.
Hắn ủ rũ lui về phía sau hai bước, ngồi sụp xuống, linh hồn giống như đã rời khỏi thân thể
Anthony Reid vẫn im lặng uống rượu ngải cứu, lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía Lumen: "Cậu không tán thành việc sử dụng thuốc cấm dùng cho tinh thần."
"Bằng không thì sao?" Lumen cười nhạo một tiếng.
Anthony Reid nhìn Pavard Nissen đang giằng xé nội tâm, hắn suy nghĩ một chút, rồi nói: "Hình như cậu đã thuyết phục được anh ta."
"Tôi chỉ chọc vào cái tâm hổ thẹn của anh ta mà thôi." Lumen thản nhiên đáp lại.
Anthony Reid khẽ gật đầu, nói: "Nếu không thể thuyết phục được thì sao?"
Lumen đột nhiên bật cười: "Tôi cũng không phải cha đỡ đầu của anh ta."
Không thuyết phục được thì thôi chứ sao.
Anthony Reid im lặng mấy giây, lại nhìn về phía Lumen: "Cách khuyên can của cậu khá khác so với phong cách thường ngày của cậu, đây là đang sắm vai sao?"
Rất nhạy bén, năng lực quan sát cũng rất mạnh, không hổ là người phi phàm đạt danh sách tầm trung trên con đường 'Người quan sát'. Nếu có thể châm một ngọn lửa trong lòng vị 'Người quan sát' này thì có lẽ sẽ trợ giúp không nhỏ đối với quá trình tiêu hóa của mình. Lumen thầm cảm thán vài câu, cậu lắc nhẹ chất lỏng xanh xanh biếc bên trong ly rượu, mắt nhìn về phía trước nói:
"Lúc trước tôi nhặt được một vài lá truyền đơn, trên đó có nói rằng trong cuộc chiến với vương quốc Ruen mấy năm trước, Hugues Artois đã bỏ lại đội quân của mình, khiến cho rất nhiều người phải bỏ mạng."
Anthony Reid không nói gì, lặng lẽ uống rượu ngải cứu.
Lumen nhìn vào một vị trí trống ở quầy bar, tiếp tục nói: "Tôi nhớ rõ anh mắc Hội chứng hậu chiến tranh từ cuộc chiến mấy năm trước."
Ừng ực, Anthony Reid lại uống một ngụm lớn thứ rượu màu xanh biếc.
Lumen không nhắc đến chuyện mình phát hiện ra tấm áp phích tranh cử nghị viên quốc hội trong phòng của gã buôn lậu tin tình báo này, mà nhìn Pavard Nissen như đã mất nửa linh hồn, lẩm bẩm nói:
"Nếu chỉ thù hận Hugues Artois thì sau khi nghe được tin hắn đã bị ám sát thì chắc chắn phải vô cùng vui mừng và đến uống rượu ở quán bar chứ.
"Còn nếu hy vọng tìm được nguyên nhân tại sao Hugues Artois lại làm như vậy, và sau khi hắn làm chuyện kia, tại sao hắn lại vẫn có thể bước chân vào chính trường, tham gia tranh cử nghị viên quốc hội, muốn biết rõ rốt cuộc là ai đang chống lưng cho hắn, vậy thì còn phải tìm kiếm manh mối khác để cho những người năm đó có thể ngủ yên dưới lòng đất."
"Chắc hẳn người phi phàm phía chính phủ cũng đã điều tra chuyện này, nhưng bọn họ bị quá nhiều trói buộc, cố kỵ, không thể tự do hành động giống như người phi phàm bất hợp pháp được."
Anthony Reid vẫn giữ nguyên tư thế ngồi vừa rồi, lại uống một ngụm lớn rượu ngải cứu.
Lumen cười khẽ một tiếng:
"Chuyện này quả thật rất phiền toái, cũng có quá nhiều nguy hiểm và trở ngại, khiến cho người ta sinh ra suy nghĩ muốn từ bỏ, dù sao Hugues Artois cũng đã chết, thủ phạm trực tiếp gây ra thảm kịch kia cũng đã chết, những người đã khuất kia chắc hẳn cũng được an ủi phần nào."
Anthony Reid ngừng uống rượu, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt trung niên hơi mập ra kia vẫn không thay đổi.
Lumen nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, hạ giọng, mỉm cười nói:
"Người có bệnh tâm lý nghiêm trọng có lẽ không có cách nào tiếp tục thăng cấp trên con đường 'Người quan sát' được nữa mà cho dù không thăng cấp, cũng có người sẽ đột nhiên mất khống chế do gặp phải kích thích tương ứng rồi biến thành quái vật, và đối với người phi phàm đang có vấn đề nghiêm trọng mà nói thì trong thế giới càng ngày càng nguy hiểm này, hy vọng về một cuộc sống an ổn lại càng xa vời hơn."
Nói tới đây, Lumen chợt thu toàn bộ biểu cảm trên mặt, liếc nhìn sườn mặt Anthony Reid, trầm giọng hỏi:
"Anh muốn rời đi trong sự tiếc nuối và không cam lòng, chờ đợi biến thành quái vật trong đau khổ, lại càng không dám đối mặt với từng chiến hữu của mình hay là mạo hiểm tính mạng, tiếp tục điều tra, trở thành anh hùng của chính mình đây?"
Lumen không nhìn phản ứng của Anthony Reid mà đột nhiên nhảy khỏi ghế đẩu cao, cầm ly rượu ngải cứu kia lên, một hơi uống sạch chỗ rượu còn lại bên trong ly.
Sau đó, cậu ghé sát bên tai Anthony Reid, nhỏ giọng nói: "Tôi đã góp một phần nhất định vào cái chết của Hugues Artois."
"Chúng tôi đang điều tra các vấn đề liên quan đến hắn."
Sau khi thấy Anthony Reid hơi run lên một cái, Lumen đứng thẳng người dậy, cũng không quay đầu nhìn lại mà rời khỏi quán rượu dưới tầng hầm ngầm.
Cậu đi một mạch trở về phòng 207, thắp sáng đèn đất đèn và không đóng cửa.
Sau đó, cậu xoay ngược ghế dựa lại, ngồi xuống, thản nhiên nhìn hành lang tối đen hun hút.
Lumen lặng lẽ chờ đợi, yên lặng một cách dị thường, giống như chắc chắn rằng người kia sẽ đến.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đôi tình nhân kia bắt đầu chửi mắng nhau, trên đường phố bắt đầu xuất hiện mấy con ma men.
Tiếng bước chân không tính là nặng nề mang theo chút cảm giác chần chờ rõ ràng, dần tiến về phía ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn trong phòng 207.
Khóe miệng của Lumen dần nhếch lên, cậu ngả lưng vào lưng ghế dựa, mắt nhìn ra cửa.
Không lâu sau, Anthony Reid mặc áo rằn ri màu xanh biếc quân đội và quần dài đồng màu, chân đi giày da không dây, mái tóc cắt ngắn sát da đầu xuất hiện tại chỗ đó.
Hắn đứng trong khu vực ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn đất đèn, nhìn Lumen đang mỉm cười, ngồi trước bàn gỗ, các bó cơ trên khuôn mặt hắn dần trở nên vặn vẹo.
Hắn trầm giọng nói: "Tôi biết cậu đang kích thích tôi, tôi cũng biết cậu đang sắm vai, nhưng, nhưng cậu nói rất đúng."
Anthony Reid đã bước vào tuổi trung niên, chợt nâng tay phải đặt lên ngực trái mình, vẻ mặt dữ tợn nói:
"Trong mấy năm này, ngọn lửa đau khổ và không cam lòng vẫn luôn bùng cháy ở chỗ này."
Lumen mỉm cười, nhắm mắt lại, cảm ứng ma dược 'Kẻ phóng hóa' lại được tiêu hóa từng chút một.
Cậu lập tức đứng dậy, nói với Anthony Reid: "Sự thật là vũ khí mạnh mẽ nhất dùng để thuyết phục."
Sau khi nói ra được những lời này, cả người Anthony Reid giống như được thả lỏng, không còn giằng xé mẫu thuẫn nội tâm nữa.
Hắn bước vào trong phòng 207, đóng cánh cửa gỗ lại, nhìn một vòng xung quanh, rồi nói:
"Có thật là các cậu là người xử lý Hugues Artois không? Hiện tại các cậu đã điều tra đến bước nào rồi?"
"Người ám sát Hugues Artois là bạn của tôi, Cheria Bello, còn tôi là người đầu tiên phát hiện ra Hugues Artois được rất nhiều giáo phái Tà thần chống lưng." Lumen đáp lại bằng một câu đơn giản, sau đó thành thật nói: "Xin lỗi anh, vừa rồi có một câu là tôi lừa anh."
Anthony Reid hơi sửng sốt: "Câu nào?"
Lumen mỉm cười: "Thật ra chúng tôi còn chưa bắt đầu điều tra người và thế lực đứng sau lưng Hugues Artois."