'Bird' phun khói trắng xóa chạy thẳng về chỗ sâu nhất trên Biển sương mù, nó đi về hướng tây, tới quần đảo Biển sương mù nằm ngoài vùng biển Intis, cũng chí là quần đảo trong câu ngạn ngữ 'Tuyệt đối không được tin lời người quần đảo', sau đó lại chuyển xuống hướng nam, đi tới cảng Santa nằm ở phía tây bắc vương quốc Feineibote.
Tuy vùng biển sương mù nổi tiếng là do thời tiết thường xuyên có sương mù, nhưng ở khu vực gần biển thì loại hiện tượng này cũng ít xảy ra.
Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, Lumen đã ngồi đọc sách được gần ba giờ đồng hồ.
Đây là giáo trình sơ cấp ngôn ngữ cao nguyên của vương quốc Feineibote, mặc dù Lumen đã có Lugano vừa là người phiên dịch vừa dẫn đường, nhưng cậu không hy vọng mình bởi vậy mà biến thành 'Người câm điếc', hoàn toàn dựa vào thông tin do Lugano cung cấp và truyền tải lời nói, trong tình huống này, nếu Lugano thật sự có vấn đề, hoặc cố ý giấu diếm, bóp méo ý quan trọng thì cậu cũng không thể phát hiện được, sự việc cũng theo đó mà càng nguy hiểm và phiền toái hơn.
Lumen muốn trước khi đến càng Santa, thì có thể nắm được một lượng từ đơn ngôn ngữ cao nguyên được sử dụng thường xuyên nhất, mặc dù nó không thể giúp cậu có thể trao đổi với dân bản xứ nhưng vẫn có thể dùng để kiểm chứng tính đầy đủ, chính xác của bản phiên dịch.
Bình thường nếu không phải người phi phàm trên con đường 'Độc giả', muốn nhập môn loại ngôn ngữ mới như ngôn ngữ cao nguyên chỉ trong hành trình chưa đến mười ngày, rõ ràng là điều không thể, nhưng Lumen nắm vững ngôn ngữ cổ Fossack, là ngọn nguồn của ngôn ngữ cao nguyên, cấu tạo câu cú, nghĩa từ, ngữ pháp và từ đơn có nhiều chỗ tương tự nhau, điều này có thể giúp năng lực học ngôn ngữ cao nguyên của Lumen hiệu quả hơn gấp ba, thậm chí gấp bốn năm lần so với bình thường.
"Khi nào bữa tới mới được đưa tới?" Ludwig đi qua đi lại trước cái ghế mà Lumen đang ngồi, dáng vẻ cực kỳ phiền não bởi sắc trời bên ngoài đã sắp tối mà người phục vụ còn chưa đẩy xe thức ăn tới.
Dưới ánh chiều tà chỉ còn le lói mấy tia sáng mờ nhạt và ánh đèn dầu hỏa, Lumen khép sách lại, cười một tiếng rồi nói:
"Ai bảo nhóc gọi nhiều như vậy chứ? Dù sao vẫn phải cho nhà bếp thời gian chế biến thức ăn, may là tuy khoang hạng nhất không cung cấp bữa ăn miễn phí nhưng lại có phòng bếp riêng, nếu không đúng là sẽ rất bận rộn đấy."
Cậu còn chưa dứt lời thì tiếng chuông cửa vang lên.
Trong tiếng leeng keeng quanh quẩn trong phòng, Lugano mở cánh cửa gỗ nặng nề màu đỏ thẫm ra, nhìn người phục vụ trẻ tuổi đẩy xe đồ ăn vào bên trong căn phòng được trải một lớp thảm dày màu nâu vàng.
Dưới ánh mắt vội vàng háo hức của Ludwig, người phục vụ bình tĩnh trải khăn trải bàn ra, bày đủ loại chén đĩa lên bàn
"Đây là những món ăn bản địa đặc sắc, cá trích Gati, những miếng cá trích hun khói mềm mại được ngâm cùng cà rốt, hành tây và dầu oliu, rắc thêm lá thyme, nguyệt quế và các hương liệu khác, đặt ở chỗ râm mát từ 24 giờ đến 48 giờ, rất phù hợp để thưởng thức cùng salad khoai tây...
"Đây là khoai tây cọng chiên dầu, ở tỉnh Maritime chúng tôi có một câu tục ngữ là, không có khoai tây cọng, thì không phải là thiên đường.
"Đây là bánh mì bơ nho khô."
"Đây là hàu và các loại ngao, sò biển tươi mới."
"Đây là gà tây Fos, đây là bánh burrito cuốn thịt chân giò hun khói và nấm, đây là thịt vịt hầm như và bánh quế vani đường nâu thô."
"Đây là phô mai truyền thống có màu đỏ cam, còn có một loại pho mai mốc có mùi cực kỳ đặc trưng nữa, các cậu có muốn thử một lần không?"
"Đây là loại rượu táo mà người tỉnh Maritime thích uống nhất."
Mặc dù Lumen rất thích thú nghe người phục vụ giới thiệu từng món ăn một hưng điều làm cậu ngạc nhiên là Ludwig lại không lập tức cầm dao dĩa mà lại cực kỳ kiên nhẫn nghe đối phương nói, sau đó ăn một chút bánh mì trước bữa chính và nhấm nháp cá trích hun khói ngâm dầu.
Đây là thức tỉnh rồi sao? Lumen nghi hoặc liếc mắt nhìn cậu bạn nhỏ này một cái.
"Khá ngon, vị của chân giò hun khói rất vừa vặn kết hợp với hương liệu và gia vị, tạo thanh hương vị cực kỳ phong phú."
Ludwig dùng giọng điệu rất chuyện nghiệp để bình luận, nhưng kết hợp với khuôn mặt bầu bĩnh của trẻ con, và dáng vẻ chỉ mới bảy tám tuổi của hắn, Lumen không chỉ không cảm thấy bội phục, ngược lại còn cảm thấy phô trương và buồn cười.
Cảng Gati gần biển hơn nên hàu và các loại ngao, sò không chỉ tươi ngon hơn so với hầu hết các nhà hàng ở Trier, hơn nữa giá cả còn rẻ hơn rất nhiều, Lumen vừa uống rượu táo chua, vừa thưởng thức bữa tối tươi ngon toàn các món đặc sắc của địa phương này.
Dưới sự cố gắng của Ludwig, bữa tối ước chừng dành cho tám người chỉ còn mặt bàn sạch trơn và xương xẩu, vụn thức ăn.
Sức ăn của Lumen và Lugano thật ra cũng không hề yếu, mỗi người đều tự ăn phần cơm dành cho hai người, nhưng vẫn còn kém xa so với Ludwig, người này sau đó bắt đầu thưởng thức trà chiều và dùng các món bánh ngọt sau bữa tối.
Tại sao tôi không thấy nhóc thường xuyên đi phòng vệ sinh nhỉ, thức ăn đi đâu hết rồi? Dạ dày của nhóc là cái hố không đáy à?
Lumen liếc mắt nhìn Ludwig đánh giá một cái, nói với Lugano: "Tôi muốn đến quán bar ở trên thuyền, anh có muốn đi cùng tôi không?"
"Hôm qua tôi đã thức trắng cả đêm, hôm nay muốn đi ngủ sớm một chút." Lugano không hiểu vì sao cùng thức trắng một đêm cùng di chuyển một quãng đường dài mà chủ thuê của mình vẫn còn tinh thần như vậy, tuyệt nhiên không hề mệt mỏi, thậm chí còn có thể đi quán bar giải trí thêm mấy giờ nữa.
Chẳng lẽ bởi vì danh sách của đối phương rất cao sao?
Cậu nhóc có sức ăn cực lớn khác hẳn so với người bình thường kia cũng vẫn khá sung sức.
Lumen không cố mời người phiên dịch này đi nữa, sau khi để lại một bữa ăn khuya cho Ludwig, cậu thay một cái áo măng tô màu nâu sẫm đơn giản, rời khỏi phòng, đi về phía quán bar nằm ở khoang thuyền hạng nhất.
Quán bar này được bài trí rất trang nhã, một ban nhạc nhỏ đang chơi một giai điệu êm ái, khách hàng cũng không nhiều, đều tự ngồi vào vị trí khác nhau, không khí vô cùng yên tĩnh.
Lumen đứng ở cửa quan sát bên trong vài giây, rồi lắc đầu, rời khỏi nơi này.
Cậu men theo cầu thang đi xuống boong tàu, đi vào quán bar dành cho khoang thuyền hạng ba và nhóm thuyền viên bình thường.
Tiếng huyên náo, ồn ào, tiếng gào thét, tiếng hát, tiếng gào rống và mùi rượu ngập tràn trong phòng, quanh quẩn bốn phía xung quanh Lumen.
Lumen nhất thời có cảm giác giống như quay trở về cố hương, cả người đều được thả lỏng hơn không ít, từng tế bào trong cơ thể đều trở nên nhộn nhạo hơn.
Đây mới là bầu không khí mà cậu muốn... là khách quen thường xuyên ra vào quán rượu kiểu cũ ngay khi còn nhỏ tuổi, Lumen hơi nghiêng người, lách mình đi đến trước quầy bar.
"Một ly 'Lục tiên nữ'..." Cậu gõ gõ lên mặt quầy bằng gỗ.
Người pha chế là một người đàn ông trẻ tuổi có đặc điểm đặc trưng của Feinerbote với khuôn mặt hơi gầy, tóc đen mắt đen, dáng người hơi đậm, làn da hơi vàng và đường nét trên khuôn mặt cũng không tệ.
"Được, 10 Rick." Người pha chế trả lời bằng tiếng Intis với khẩu âm của người nước ngoài rất rõ ràng.
Đồ trên thuyền đều đắt hơn Trier... Lumen vừa đếm tiền xu xong thì thấy ánh mắt của người pha chế nhìn về hướng chếch phía sau lưng mình, dùng giọng nói cực kỳ chân thành và nhiệt tình, nói: "Quý co xinh đep, cô muốn uống gì?"
"Một ly rượu anh đào." Người trả lời là một cô gái mặc váy dài màu vàng, khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt màu xanh lục nhạt.
"Được!" Người pha chế còn chưa lấy tiền trước, đã chuẩn bị rót rươu cho cô gái kia.
"Tôi đến trước."Lumen cười nhắc nhở người pha chế.
Người pha chế trả lời tuyệt đối không lắp bắp chút nào: "Đây là một vị tiểu thư xinh đẹp, chói mắt cỡ nào, trái tim của tôi nói cho tôi biết rằng tôi sẽ phục vụ cô ấy trước."
Chà, đúng là người Feineibote... Lumen cũng không tức giận, ngược lại có loại cảm giác giống như đang xem biểu diễn xiếc thú.
Người Feineibote trời sinh lãng mạn, không ngừng truy cầu tình yêu, mà tín ngưỡng chủ yếu của bọn họ là 'Đại Dịa Mẫu Thần', coi trọng địa vị của phụ nữ, cho nên đàn ông của vương quốc này khi gặp một người phụ nữ, đều mở miệng ca ngợi họ, nếu thật sự coi trọng, cũng chủ động theo đuổi mà không hề che giấu chút nào.
Aurore từng nói, đàn ông Feineibote là những bậc thầy của những lời ca ngôn từ về tình yêu, nhưng những lời đó lại rất buồn nôn và ghê tởm, kết hợp với loại chân thành dị thường này, và thái độ vô cùng thản nhiên một cách trắng trợn lại không có vẻ dầu mỡ, ngược lại mang lại loại phong thái khác.
Ở điểm này, người Intis cũng là trời sinh tính lãng mạn nhưng không thể bằng ngươi Feineibote được.
Chẳng qua, hầu hết người Feineibote đều chịu ảnh hưởng nặng nề từ truyền thống và tín ngưỡng, đều cực kỳ coi trọng gia đình, sinh đẻ và những đứa trẻ, thích sống trong gia đình có nhiều thế hệ cùng chung sống chỉ cần không ép buộc bọn họ phải bước vào cuộc hôn nhân nào đó, bọn họ sẽ trở nên bảo thủ giống như người Ruen, rất khó có thể chấp nhận chuyện ngoại tình.
Chuyện này cũng không phải không có ngoại lệ, đến vương quốc Ruen bảo thủ nhất cũng tồn tại không ít những kẻ vụng trộm yêu đương, nhưng chắc chắn không khoa trương và phổ biến như ở Intis, rất nhiều người thậm chí còn cho rằng trong hôn nhân không nhất thiết phải tồn tại tình yêu.
Đợi đến khi cô gái kia trả tiền và cầm ly rượu anh đào rời đi, người pha chế mới rót cho Lumen một ly 'Lục tiên nữ', cắm thêm một nhánh lá bạc hà để trang trí.
Hắn nói mà không hề có chút áy náy nào: "Bà của tôi nói với tôi rằng, nên ưu tiên các cô gái, nhất là những cô gái xinh đẹp."
"Tôi hiểu mà." Lumen tiến vào trạng thái giống như khách quen của những quán rượu kiểu cũ, vừa uống rượu ngải cứu, vừa bịa ra một câu chuyện: "Tôi cũng từng có rất nhiều bạn gái xinh đẹp, có người còn xinh đẹp hơn cô gái vừa rồi kia, đáng tiếc, tôi chỉ có một, không có cách nào đồng thời trở thành chồng của tất cả bọn họ."
Người pha chế giống như tìm thấy người đồng điệu trong xúc cảm: "Tôi cũng thường xuyên có loại cảm xúc tiếc nuối như vậy, trên thế giới này, phụ nữ xinh đẹp còn rất nhiều mà tôi thì chỉ có một."
"Xưng hô với cậu thế nào đây?"
"Louis, anh cứ gọi tôi là Louis là được." Lumen báo tên giả.
Thân phận hiện tại của cậu là Louis Berry.
"Tôi tên là Francesco." Người pha chế rượu bắt đầu tán gẫu với Lumen.
Môi trường quen thuộc, thói quen khoe khoang, bầu không khí náo nhiệt khiến cho Lumen tuy không uống nhiều rượu nhưng vẫn có cảm giác say mê.
Nếu không có tai nạn thần bí học kia, nếu Aurore còn sống, nếu cậu thi lên đại học, không còn bất cứ phiền não nào khác, có thể thoải mái uống rượu ở quán bar như vậy thì tốt biết mấy...
Trên những chuyến hành trình lênh đênh trên biển như thế này không tránh được các cuộc thảo luận liên quan đến hải tặc, người pha chế Francesco nói với Lumen: "Từ sau khi kỹ thuật tàu chiến bọc thép được ứng dụng rộng rãi cho các thuyền buôn, cuộc sống của đám hải tặc đều trở nên khó khăn hơn, thuyền buồm của bọn chúng không thể đuổi kịp con quái vật bằng sắt có tốc độ lên tới 16,17 hải lý, muốn cướp cũng không thể đuổi kịp!"
Nói tới đây, Francesco hạ giọng nói: "Hiện giờ bọn hải tặc thích nhất là cải trang thành hành khách, lên thuyền từ các cảng khác nhau, sau khi tới vùng biển mà bọn chúng đã chờ sẵn, chúng sẽ gây ra bạo động và bước đầu khống chế con thuyền, để cho những con thuyền hải tặc chờ sẵn ở gần đó có cơ hội tới gần mục tiêu hơn."
"Thật sao?" Lumen hứng thú hỏi,"Anh cảm thấy kẻ nào ở trên thuyền này giống với hải tặc nằm vùng nhất?"
Francesco hơi ngẩn ra một chút rồi nói: "Mới ngày đầu tiên, làm sao có thể gặp được chứ?"
Lumen cười cười truy hỏi: "Trước kia anh từng gặp chuyện như vậy rồi sao?"