"Cụ thể là gì?" Lumen nghe được vừa phấn chấn lại có chút lo lắng.
Cô gái kia sau khi uống ngụm "dầu của Venus", tốc độ nói không nhanh không chậm hồi đáp:
"Cái này cần hỏi chính cậu."
Nói xong, cô thoáng cúi đầu, chuyên tâm đung bữa sớm, bày ra tư thái không muốn trao đổi.
Thật là, sao cứ luôn nói một nửa giấu một nửa... để lần sau trả lời? Cái này không phải lãng phí thời gian mọi người sao? Giờ khắc này, Lumen lại có chút cảm giác mình không bằng đối phương ở cái trò chọc người phẫn nộ này.
Cậu khống chế tần suất hô hấp, cười đứng dậy, cáo từ rời khỏi.
Cả ngày kế tiếp, Lumen đều thực an phận ở trong nhà, không có ra ngoài.
Cái này cũng không phải cậu sợ con cú mèo kia đến mức ban ngày cũng không dám ra ngoài, cũng không phải là không có chuyện gì làm, mà là đang biểu diễn cho người nào đó xem.
—— Cậu rất tò mò đối với phong thư xin giúp đỡ trong tay đám người Leah, rất muốn biết nội dung cụ thể viết cái gì, là ai viết, mà điểm xâm nhập điều tra tốt nhất là tìm cơ hội lật xem mỗi một cuốn sách xanh ở trong thôn, tìm ra những cuốn bị cắt đi một bộ phận từ ngữ. Lấy thân phận thôn dân của thôn, Lumen khẳng định càng thích hợp làm việc này hơn so với Ryan, Leah cùng Valentine, nhưng cậu lo lắng mình vừa nói chuyện với ba xứ khác xong đã bắt đầu đi điều tra sẽ đưa tới người nào đó chú ý, gặp phải đả kích không cần thiết.
Loại chuyện này rất có khả năng liên lụy tới sống cùng chết, tồn tại cùng diệt vong, cho dù có Aurore che chở, Lumen cũng không dám cam đoan đối phương sẽ không áp dụng hành động mạo hiểm gì nhằm vào mình.
Hai năm gần đây, cậu ở trên cái trò "giỡn nhây", càng ngày càng có thể nắm được chừng mực tương ứng.
Đây là kinh nghiệm phong phú mang đến.
Cậu tính qua vài ngày, sau khi Mùa Chay bắt đầu, lại lấy truy tìm truyền thuyết liên quan đến lễ mừng làm cớ, để "đi gặp" mỗi một hộ gia đình.
Đến khi trời tối, dùng xong bữa tối, Aurore trở lại phòng ngủ, viết một phần bản thảo kéo dài đã lâu.
Lumen thì tiến vào phòng sách, tính tìm chút sách liên quan tới "mộng" để xem, hy vọng có thể thu được linh cảm ở trong giấc mơ của mình đến cùng là có gì đặc thù.
Bởi vì trong nhà chỉ có một cái đèn bàn dùng pin, hiện tại đã bị Aurore trưng dụng, cho nên cậu chỉ có thể thắp sáng đèn dầu hoả hương vị có vẻ nặng chiếu sáng cũng không quá tốt kia.
Đèn dầu hoả tản mát ra ánh sáng mờ nhạt, một tay của Lumen lướt qua lưng gáy của những cuốn sách, thỉnh thoảng rút ra một cuốn kẹp ở dưới nách.
Qua một hồi, cậu cầm ba quyển sách đã chọn lựa quay về bên cạnh bàn.
Vừa đặt xuống những thứ trong tay, Lumen đã thấy được cuốn sách xanh ở trong nhà.
Nó giống như bình thường lẳng lặng đặt ở một góc bàn, ở trên bìa màu lam xám tựa như có chút tro bụi.
Nhìn thấy cuốn sách này, Lumen nháy mắt liên tưởng đến cuốn thu được ở phế tích trong mơ kia, liên tưởng đến một phong thư xin giúp đỡ được người ta cắt từng từ xuống ráp lại kia.
Cậu lập tức đưa tay ra, cầm lấy cuốn sách lam trước mặt, tính lật xem một chút nội dung bên trong, xem từ nào thích hợp cắt xuống, có thể ráp thành câu hữu dụng.
Cũng chỉ lật vài tờ, ánh mắt của Lumen chợt ngưng đọng lại.
Phần chú giải phía sau tờ lịch trước mặt có một chỗ trống rõ ràng.
Có từ nào đó đã bị cắt đi!
"Không thể nào..." Lumen vô cùng khiếp sợ.
Cậu lật nhanh cuốn sách trong tay, lại tìm được dấu vết lưu lại của hơn hai mươi từ đã bị cắt đi.
"Không thể nào..." Lumen lại nói nhỏ ra tiếng, gần như nhất trí đối với phản ứng vừa rồi.
Cuốn sách xanh tạo nên lá thư xin giúp đỡ mà đám người Ryan, Leah, Valentine tìm kiếm kia lại là bản ở trong nhà mình!
Đừng nói bọn họ, ngay cả bản thân Lumen cũng thật không ngờ sẽ có phát triển như vậy!
Nghĩ cũng không có nghĩ tới!
Trong cảm xúc phức tạp không thể miêu tả, Lumen nhíu mày:
"Chẳng lẽ là Aurore viết thư xin giúp đỡ?
"Chị vì sao lại yêu cầu giúp đỡ, hướng về phía chính phủ sao? Vì sao không nói cho mình biết?"
Cậu từ trên phong cách hành sự của đám người Leah, trên chi tiết vừa tới đã theo quán tính lựa chọn tìm mục sư ở đây bước đầu phán đoán bọn họ hẳn là người nhà nước, có lẽ đến từ chính phủ, cũng có lẽ là giáo hội "Mặt Trời Vĩnh Hằng" hoặc giáo hội "Thần Hơi nước cùng Máy móc" thuộc về địa khu Darliege.
Lumen do dự hẳn lên, vẻ mặt không ngừng biến ảo.
Rốt cuộc, cậu hạ quyết tâm, cầm cuốn sách xanh nọ, đi ra khỏi phòng sách, tới bên ngoài phòng ngủ Aurore.
Cậu tính trực tiếp hỏi.
Cậu lựa chọn tin tưởng Aurore.
Thùng thùng thùng, Lumen cong ngón tay, gõ vang cửa phòng.
"Mời vào." Thanh âm Aurore truyền ra.
Lumen xoay tay nắm, đẩy cửa vào, thấy ở dưới ánh đèn bàn sáng ngời, Aurore mặc đồ ngủ hai mảnh bằng cotton, mái tóc vàng được buộc lên bằng băng đô, đang vùi đầu viết truyện.
"Đây là chị cắt ra à?" Không đợi chị mở miệng hỏi, Lumen trực tiếp đi qua.
"Hả?" Aurore nghi hoặc xoay người lại, ánh mắt vừa mờ mịt vừa co rút, tựa như còn đang đắm chìm ở trong câu chuyện.
Lumen lật đến trang sách tương ứng đưa qua, nhìn chằm chằm vào mắt Aurore nói:
"Cái này không phải chị cắt sao?"
Aurore nhìn vài giây, buồn cười ngẩng đầu:
"Chị sẽ nhàm chán cùng ngây thơ như vậy sao?
"Chị ổn trọng, thành thục, hào phóng, không giống như là chị."
Aurore phản ứng thực tự nhiên... không có kinh ngạc cùng kích động khi đột nhiên bị chọc thủng bí mật, một chút cũng không có... Lumen không có che dấu nghi hoặc của mình, mở miệng hỏi:
"Ai có thể cắt những từ ở trong cuốn sách này?"
"Chẳng lẽ không phải là em?" Aurore đánh giá em trai, "Sau khi xem tiểu thuyết của chị, tính bắt chước nội dung trên đó, cắt đi những từ đơn trên báo, xếp thành thư bắt cóc, bày ra một trò lừa đảo ở trong thôn, mà trước đó, thử xem có thể lừa được chị hay không? Em là đang khảo nghiệm năng lực suy luận của chị à?"
Thực không giống Aurore làm... Lumen tầm mắt luôn luôn ở trên mặt Aurore, không buông tha một vẻ mặt biến hóa rất nhỏ nào, mà biểu hiện của chị không có chút vấn đề nào.
"Không phải em." Lumen nhíu nhíu mày, "Vậy là ai làm?"
Aurore nở nụ cười:
"Em cứ chơi trò chơi suy luận này đi, chị còn phải nộp bài.
"Ngày mai nếu rảnh, chị giúp điều tra chân tướng."
Dùng thủ đoạn Siêu phàm sao? Lumen "ừm" một tiếng, không quấy rầy chị sáng tác nữa.
Cậu cầm cuốn sách nọ, trực tiếp về căn phòng chưa có châm đèn của mình, ngồi lên trên ghế phía sau bàn.
"Sẽ là ai đây?"
Trời cao trăng đỏ chiếu rọi xuống, Lumen lại tiếp tục thì thầm.
Cậu thử đưa ra suy luận:
"Nhà chỉ có hai người, Aurore là Vu sư có năng lực siêu phàm, sẽ không tùy ý để người khác tới nhà...
"Nếu quả thật không phải chị, dựa theo cách nói của chị, bài trừ đi toàn bộ khả năng không có, còn lại cho dù làm người ta khó có thể tin cũng là chân tướng.
"Cho nên, dưới tình huống hai chọn một, việc này thật ra là mình làm?"
Trong khoảng thời gian ngắn, Lumen lại cảm thấy vừa vớ vẩn vừa buồn cười.
Thì ra "tội phạm" là mình?
Mình sao lại không biết?
Cậu nhịn không được nghiêng người đi, nhìn về phía tấm kính toàn thân ở trên tủ quần áo.
Trong ánh trăng đỏ rực, Lumen trong kính mặc áo vải đay, quần dài màu nâu, ngũ quan tuấn tú không chút ý cười, vẻ mặt cực kỳ trầm trọng.
Cậu thực tin tưởng mình không có trải qua chuyện cắt nội dung ở trong cuốn sách.
Cho dù là thế, cậu vẫn hồi ức lại trải qua gần một tháng qua của mình.
Tuy nhiên rất nhiều chi tiết đã mơ hồ, nhưng đại thể là làm cái gì, cậu vẫn rất chắc chắc.
Tắm rửa ánh sáng của vầng trăng đỏ rót vào từ ngoài cửa sổ, Lumen lẩm bẩm không tiếng động:
"Chẳng lẽ là thời điểm mình không tỉnh táo?
"Đồng thời khi nằm mộng, mình sẽ mộng du ở trong hiện thực?
"Không, không có khả năng, Aurore có nói sẽ để ý tới mình, mình mà thật có mộng du đi cắt sách, chị vừa rồi đã vạch ra rồi, hơn nữa, tạo thư khẳng định là ở ban ngày, thời điểm này mình vân rất tỉnh táo."
Lumen bài trừ đi bản thân như vậy, suy nghĩ tới khả năng khác:
"Có lẽ là những người khác đã đến trong nhà?"
Nhà bọn họ tuy bình thường không có khách, nhưng không có nghĩa là luôn luôn không có.
Đầu tiên, sẽ có hàng xóm nghèo ở xung quanh đến mượn bếp lò, dùng để nướng thịt hoặc làm bánh mì;
Tiếp theo, bạn bè của Lumen thỉnh thoảng cũng sẽ đến nhà của cậu, đi phòng sách tìm chút tiểu thuyết đơn giản để xem, hoặc là nghe cậu kể chuyện;
Cuối cùng, Na Alayza, phu nhân Pouaris một số phụ nữ ngẫu nhiên sẽ tới làm khách, nói chuyện phiếm với Aurore, trong bọn họ, số lần phu nhân Pouaris đến là nhiều nhất, hơn nữa còn có thể cho Aurore mượh ngựa, để Aurore có thể tự do di chuyển ở trong núi, hai người quan hệ xem như không tệ.
Dù sao ở nông thôn như thôn Cordouan này, cũng chỉ có tác gia như Aurore là đáng để phu nhân Pouaris kết giao.
Bất quá, phu nhân Pouaris mặt ngoài là thực thân thiện, bà ta thường xuyên cùng những người già như Na Roca ngồi một chỗ phơi nắng nói chuyện, thậm chí giúp họ bắt rận, ở trong thôn thanh danh cũng không tệ.
Tuy phu nhân Pouaris miễn cưỡng tính là bạn với Aurore, nhưng Lumen tuyệt không thích bà ta, bởi vì bà ta thường xuyên giới thiệu cho Aurore một số thân thích, khuyên chị kết hôn, sớm sinh đứa nhỏ.
Thân thích của phu nhân Pouaris nếu làm người không tệ thì không sao, nhưng Lumen mỗi lần đi Darliege hỏi thăm đều có thể phát hiện mục tiêu hoặc là phẩm hạnh không hợp, hoặc là không có năng lực gì, đều sắp lưu lạc đến giai tầng nghèo khó, không có người nào tốt.
Một lần khả năng thuộc về trùng hợp, mà lần nào cũng như vậy khiến cho Lumen ghi hận phu nhân Pouaris.
"Đến nướng thịt, nướng bánh mì khẳng định không có khả năng, mỗi lần đều có người để ý, sẽ không để họ lên lầu hai... Đám người Raymond, Ava cũng không có khả năng, toàn bộ hành trình đều có mình... Mấy người phu nhân Pouaris, Na Alayza kia thật ra có cơ hội nhất định, mỗi lần đến, Aurore đều sẽ lưu họ ở trong phòng đọc sách, mình đi chuẩn bị điểm tâm...
"Nếu phu nhân Pouaris thật sự là Vu nữ, vậy bà ta xin giúp đỡ về phía nhà nước cần giấu diếm thân phận là có thể lý giải, hơn nữa, bà còn thực cẩn thận sử dụng sách ở nhà người khác, miễn bị truy tra đến mình...
"Ba ta là vì vụng trộm với mục sự bị phát hiện, nên phải lấy phương thức này để tự bảo vệ bản thân?"
Lumen càng nghĩ càng hưng phấn, có loại cảm giác sắp tập trung được người hiềm nghi.
Cậu đứng dậy, thong thả đi vài bước, đột nhiên đi xuống dưới lầu.
Cậu cũng không phải muốn đi chất vấn phu nhân Pouaris, cũng không tính lập tức xem xét hành động của đối phương, mà là chuẩn bị tìm Raymond hoặc là Guillaume trẻ nhà Berry, mượn sách bìa xanh ở nhà bọn họ làm đối chiếu, tìm lại những từ đã bị cắt đi, xem có thể sắp thành những câu gì.
Như vậy, Lumen có khả năng rất lớn sẽ phụ hồi lại nội dung cụ thể của phong thư xin giúp đỡ kia.
Cậu thịch thịch xuống lầu, xuyên qua nhà bếp, mở ra cửa lớn.
Bên ngoài bóng tối nhiễm màu đỏ rực ùa vào, làm cho cậu nháy mắt trở nên bình tĩnh.
"A, chị có nói qua, trước khi biết rõ ràng tình huống con cú mèo nọ, sau khi trời tối không cần ra ngoài..." Lumen lẩm bẩm một câu, lui về phía sau hai bước, đóng cửa lại.
Dù sao chuyện mượn sách cũng không nóng nảy, ngày mai làm càng tự nhiên.
Hoạt động thân thể, Lumen đi đến thang lầu.
Đinh linh linh, đinh linh linh.
Cửa chuông bị người kéo vang, thanh âm quanh quẩn lan ra.
"Ai vậy?" Lumen quay người lại, vừa đi ra cửa lớn, vừa nghi hoặc hỏi.
Ngoài cửa vang lên một giọng nữ ôn nhu hơi từ tính:
"Là tôi, Pouaris de Roquefort."