Ngay khi nghe thấy âm thanh đinh đinh đang đang, Leah lập tức cảm giác bả vai mình lạnh như băng lại không thể tìm được nơi phát ra cảm giác nguy hiểm này, phản ứng đầu tiên của cô chính là sử dụng 'Người giấy thế thân'.
Thân thể của cô nhanh chóng nhỏ lại, mỏng dần đi, cuối cùng hóa thành một người giấy được cắt tỉa khéo léo.
Người giấy kia nhanh chóng trở nên sậm màu rồi nháy mắt hóa thành màu vàng giòn giống như đã nằm ở đây mười mấy hai mươi năm.
Không một tiếng động, người giấy cũ kỹ vàng úa kia chợt tan rã thành vô số mảnh nhỏ không đếm được.
Bóng dánh Leah lại một lần nữa xuất hiện ở vị trí lên xuống cầu thang, trong tay cô vẫn cầm theo cây đèn dầu trước đó, nhưng giây tiếp theo, cô lại cảm giác được bả vai mình lạnh lẽo.
Suy nghĩ trong đầu nhanh chóng thay đổi, cô nâng tay phải lên sờ sờ chóp mũi.
Cô kích hoạt 'linh thị', ngay sau đó ngước mắt nhìn về phía ô cửa sổ bằng kính của phòng tắm ở phía đối diện mình.
Phía ngoài là một màu đen kịt, dưới ánh đèn dầu lay lắt chiếu rọi, ô cửa sổ kính giống như một tấm gương phản chiếu nửa thân trên của Leah.
Mỗi bên bả vai cô đều có một bóng trẻ con trong suốt mơ hồ.
Hai đứa trẻ này có khuôn mặt bầu bĩnh, làn da tái nhợt màu xanh lam, biểu cảm trên mặt cực kỳ vặn vẹo.
Lúc này, bọn chúng cúi người xuống, ghé cái miệng lên cổ Leah, giống như đang hút cái gì đó.
Lead thấy vậy, ngược lại không hề hoảng sợ mà nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Có thể tìm được điểm phát ra sự dị thường tốt hơn nhiều so với không tìm thấy gì cả!
Như vậy, cô có thể đánh giá được tính chất của vấn đề mà lựa chọn hướng xử lý.
Giống như hiện tại!
Leah rút một khẩu súng ngắn tinh xảo bằng bạc ra, nhắm vào đứa trẻ trong suốt bên vai trái mình và bóp cò.
Đoàng!
Một viên đạn vàng bọc trong ngọn lửa hư ảo bay ra khỏi họng súng.
Đứa trẻ kia ngay lập tức chỉ kịp kêu lên một tiếng 'oa oa oa' rồi bay ra khỏi bả vai Lead, cả người nó bị ngọn lửa màu vàng hư ảo kia thiêu đốt.
Đoàng! Leah lại bắn một phát về phía bả vai phải của mình.
Quỷ hồn trẻ con kia khóc lớn một tiếng, cả người bốc cháy bay về phía cuối hành lang cùng với đồng bạn của nó.
Ở nơi đó xuất hiện một bóng dáng phụ nữ có đôi mắt màu lam nhạt, ngũ quan mềm mại, khuôn mặt bầu bĩnh, và mái tóc đen xù, người này hiển nhiên chính là tình nhân của mục sư, Sybil Berry, cũng là chị gái của người chăn cừu Pierre Berry.
Làn da của cô ta được bao phủ một tầng màu xanh lam, hai bên sườn cổ mọc ra hai khối thịt dài giống như bướu.
Hai đứa trẻ trong suốt kia bay trở về hai bên bả vai của cô ta, ngay sau đó bọn chúng mút hai cái 'bướu thịt', giống như trẻ con bú sữa mẹ.
Bọn chúng càng mút thì ngọn lửa màu vàng trên người bọn chúng cũng dần dần tắt.
Chẳng qua, Leah sao có thể trơ mắt nhìn được, cô giơ súng nhắm về phía Sybil Berry và bóp cò.
Đoàng một tiếng, viên đạn đúc bằng vàng xuyên qua khoảng cách có mấy thước, bắn chuẩn xác trúng mục tiêu là đầu Sybil Berry
Không biết tại sao Sybil lại không tránh né, trán cô ta nháy mắt xuất hiện một cái lỗ thủng chảy đầm đìa máu.
Từ bên trong lỗ thủng, sữa trắng và máu đỏ hòa quyện vào nhau bị ngọn lửa màu vàng hư ảo cắn nuốt.
Ngay sau đó, Sybil ngã về phía sau, thân thể đã mấy đi dấu hiệu của sinh mệnh, hai đứa trẻ trong suốt với khuôn mặt xanh lam kia khóc rống lên rồi tiêu tán.
Cứ như vậy là giải quyết xong rồi sao? Leah hoàn toàn không tin.
Bởi chuông bạc treo trên giày và mạng che mặt của cô vẫn không ngừng kêu, đinh đinh đang đang, thậm chí còn kịch liệt hơn so với vừa rồi!
Ngay sau đó, Leah cảm giác được trong cơ thể mình có cái gì đó âm lãnh đang nhanh chóng sinh sôi nảy nở.
Cô vội vàng xoay người về phía phòng tắm, nhìn vào ô của kính kia, thì thấy da mặt mình không biết từ khi nào đã bị nhuộm thành màu xanh lam.
Giây tiếp theo, thân thể cô hóa thành người giấy.
Người giấy này tự vo tròn lại sau đó nặng nề rơi xuống sàn nhà.
Bóng dáng Leah lại một lần nữa xuất hiện bên trong phòng tắm, nhưng cái cảm giác có thứ gì đó âm lãnh đang không ngừng phát triển trong cơ thể cô cũng không biến mất.
Gần như cùng một lúc, một giọng nói mềm mại vang lên bên tai cô.
"Tôi đã ký kết khế ước với một sinh vật linh giới kỳ quái, nó cho phép tôi có thể sử dụng một loại tính chất đặc biệt của nó."
"Mặc kệ là ai giết tôi, tôi đều có thể trọng sinh ngay bên trong cơ thể của người đó, chiếm cứ thân thể của người đó."
"Thân thể của cô rất được, tôi rất thích, mục sư chắc hẳn cũng rất thích."
Nghe thấy Sybil nói như vậy, Leah không chút nghĩ ngợi cầm khẩu súng lục bằng bạc và cây đèn dầu chạy ra khỏi phòng tắm.
Cô muốn đi tìm Valentine.
Là người am hiểu thuật trừ tà nhất trong lĩnh vực 'Mặt trời', hơn nữa anh rất giỏi khắc chế những thứ như thế này.
Lúc này, Valentine đang bị nhốt tại một cái ban công gần đó.
Nơi này bị bao vây bởi những cây dây leo màu đen, đầy gai sắc nhọn rủ từ trên nóc nhà xuống, trên dây leo nở đầy những đóa hoa lớn màu đỏ như máu, tỏa ra mùi tanh hôi.
Valentine nửa mở hai cánh tay ra, vô số ngọn lửa màu vàng từ hư không toát ra, thiêu đốt bốn phía quái dị.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên bước ra từ giữa không trung.
Trên người hắn mặc một bộ áo thụng trắng thêu chỉ vàng, mái tóc đen ngắn, đôi mắt xanh lam nghiêm nghị, cái mũi cong như diều hầu, người này chính là mục sư Guillaume Besne.
Sau khi kết thúc trạng thái ẩn thân, cả người hắn lơ lửng giữa không trung, hắn cúi đầu nhìn Valentine ở phía dưới, cổ họng phát ra tiếng Hermes khe khẽ:
"Valentine!"
Cùng với thanh âm này, bên trong áo thụng trắng của mục sư giống như có ánh chớp màu sậm lóe lên.
Guillaume Besne đang lợi dụng đặc thù của 'Người chịu khế' để sử dụng một năng lực của sinh vật linh giới nào đó.
Thông qua việc gọi ra tên thật của mục tiêu, nó sẽ ảnh hưởng đến tinh thần và thân thể của mục tiêu, khiến cho mục tiêu xuất hiện phản ứng choáng váng, mê muội.
Trong quá trình này, việc sử dụng ngôn ngữ càng gần với tự nhiên càng gần với Linh giới thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn, người sử dụng càng dễ nắm bắt được tình hình thực tế của mục tiêu hơn.
Nếu lực lượng linh thể của bản thân mạnh hơn đối phương không ít, hắn thậm chí còn có thể rút hồn phách của đối phương, khiến cho đối phương hoàn toàn biến thành kẻ ngây dại, không cách nào phản kháng được.
Nghe thấy mục sư gọi như vậy, đầu óc Valentine chợt ong lên, cả người đột nhiên choáng váng, nhất thời khó có thể suy nghĩ được.
Chẳng qua, anh rất nhanh đã khống chế được loại trạng thái mê muội này, giúp đầu óc thanh tỉnh hơn.
Từ lúc vào thôn Cordouan, anh vốn dĩ cũng không báo đầy đủ danh tính cho nên năng lực kia của mục sư Guillaume Besne khẳng định không đạt được hiểu quả tốt nhất.
Guillaume Besne cũng không ngờ lúc năng lực của hắn sắp thực hiện được thì Valentine lại có thể thoát khỏi trạng thái mê muội kia, hắn rút một khúc xương người đã chuẩn bị từ trước ra.
'Bộp', rất nhanh ngay sau khi khúc xương rơi xuống đất, tên mục sư đang lơ lửng giữa không trung lại thì thầm bằng tiếng Hermes:
"Nhìn không thấy, nghe không được, không tỉnh lại được."
Đây là một loại nguyền rủa giống như năng lực mà Guillaume Besne đạt được thông qua khế ước:
Khúc xương tượng trưng cho người chết, để cho mục tiêu không nhìn thấy mọi thứ, không nghe thấy âm thanh, không thể tỉnh lại được như người chết.
Hiện tại Valentine cũng đang không ngủ, tự nhiên không xảy ra tình huống 'không tỉnh lại được', nhưng cảm giác choáng váng chưa hoàn toàn biến mất trên người anh rõ ràng tăng thêm, tầm mắt của anh trở nên mơ hồ, lỗ tai ù ù, trước mắt không thể nhìn được sự vật quá ba thước, tai không nghe được âm thanh bên ngoài.
Nắm lấy cơ hội này, mục sư thò tay phải ra.
Đôi mắt màu lam của hắn dần nhạt đi, trong suốt đến mức giống như hư ảo.
Xung quanh Valentine bỗng xuất hiện một con sông nhỏ thật dài trôi nổi hư hư ảo ảo chậm rãi quấn quanh mình tạo thành một ký hiệu phức tạp màu thủy ngân.
Phía hạ lưu của con sông dài này có vô số nhánh sông phát triển theo chiều hướng thân cây, đại bộ phận trong số chúng lại bị nuốt chửng, chỉ còn lại một nhánh.
Guillaume Besne quan sát vài giây, hắn thừa dịp Valentine chưa vùng thoát khỏi nguyền rủa không nghe thấy không nhìn thấy này mà chộp lấy một cái phù hiệu màu thủy ngân.
Hắn phải phóng đại nhánh sông này, khiến cho vận mệnh bị ma hoa vực sâu bốn phía làm tê liệt của Valentine biến thành hiện thực.
Bên cạnh chợt có bóng rìu giơ lên bổ về phía Ryan, vị chiến sĩ nhạy bén này nhanh chóng vứt đèn dầu mà tránh né đúng lúc.
Toàn thân anh nhanh chóng được bao bọc bởi khôi giáp toàn thân màu trắng bạc, trong tay có thêm một thanh kiếm lớn được ngưng tụ từ ánh sáng.
Keng Keng Keng!
Ryan vừa liên tục chém, đẩy lùi cái bóng kia trở lại vách tường, vừa phát ra ánh nắng ban mai xua tan bóng tối bao trùm bốn phía xung quanh.
Những cánh tay trong bóng tối hoặc đen sì hoặc tái nhợt hoặc tà dị hoặc khủng bố vốn muốn vươn ra, nhất thời đều bị đẩy thật xa, khó có thể bắt được thân thể Ryan.
Trong tiếng keng keng, cái bóng kia hoàn toàn bị ép trở lại vách tường thì xung quanh mới trở nên bình thường.
Tất cả lập tức biến mất dưới ánh nắng ban mai chiếu rọi.
Cách đó không xa, bóng đen còn sót lại dần lớn hơn, một người mặc áo dài đội mũ trùm đầu bước ra, người này chính là người chăn cừu Pierre Berry.
Hắn thoáng cúi người xuống, trong tay kéo theo một cây rìu, bước về phía Ryan.
Mỗi bước chân bước ra, trong cơ thể hắn lại tích góp từng tí một thứ lực lượng nào đó đã được gỡ bỏ một tầng phong ấn, sau vài bước chân, rõ ràng Pierre Berry không cao thêm nhưng hắn giống như có dáng vẻ và lực lượng của người khổng lồ.
Ryan đối diện với hắn cũng lớn hơn không ít, hai tay anh nằm chặt 'Kiếm Thần Hi', giống như trâu rừng bổ về phía kẻ địch.
Keeng!
Kiếm và rìu va chạm vào nhau, không ngừng phát ra tia lửa.
Pierre Berry và Ryan đồng thời thối lui về phía sau, một người phải lui về phía sau ba bước mới ổn định được thân thể, một người chỉ dùng một bước để đứng vững.
Ryan chống một chân phía sau, bắt lấy thời cơ Pierre Berry còn chưa đứng vững, anh đột nhiên bổ nhào qua, chém về phía người trước mặt.
Đúng lúc này, Pierre Berry mở miệng ra
Đầu lưỡi quỷ dị của hắn ta chợt biến thành một con tắc kè hoa kỳ quái.
Đầu của con tắc kè hoa kia bị kẹp giữa hai chân, một chân trước bị nhét vào trong miệng.
Ngay sau khi nhìn thấy con tắc kè hoa kia, đầu Ryan đột nhiên đau đớn kịch liệt, đến nỗi ý đồ tấn công bất ngờ của anh cũng không thể thực hiện được.
Lời nguyền đau đầu!
Khi còn sống, người chăn cừu Pierre Berry này là một người thích nghiên cứu các loại nguyền rủa, sau khi ký kết khế ước, hắn đã thu được năng lực từ linh thể kỳ quái.
Nắm lấy cơ hội Ryan bị đau đầu, hắn để cho bóng đen bị đánh lui vào tường ngóc đầu trở lại và cùng bắt đầu một cuộc tấn công cuồng bạo hướng về phía đối phương.
Keeng keeng keeng keeng, Ryan không ngừng bị đánh lui về phía sau.
Đồng thời bên ngoài cũng xuất hiện động tĩnh, Lumen xoay người ngồi dậy, theo bản năng nói với Aurore ở bên cạnh:
"Có dị động!"
"Đi ra ngoài tìm mấy người Ryan!"
Đây là nguyên tắc mà Ryan lặp đi lặp lại nói với hai chị em bọn họ.
Trong trường hợp bị tập kích, phải cố gắng dựa gần nhau, một đội phối hợp vẫn tốt hơn năm người chiến đấu đơn độc!
"Được!" Aurore rời khỏi giường ngủ, cô vừa chạy về phía cửa, vừa sờ tay vào cái túi đen của váy dài.
Lumen chạy đến gần cánh cửa mở rộng thì đột nhiên thấy một người.
Trên người hắn mặc áo thụng dài màu trắng thêu chỉ vàng, người này chính là phó mục sư Michel Garrigou.
Người thanh niên tóc xoăn này hướng đôi mắt vô hồn trống rỗng về phía Lumen, cười nói:
"Có muốn cầu nguyện không?"
'Phốc' một tiếng, Lumen trở tay rút cây rìu ra bổ về phía cổ Michel.
Đầu Michel hơi nghiêng sang một bên, máu chảy ra rất nhiều.
Hắn nghiêng người nhìn Lumen, lại nở nụ cười sáng lạn giống như chưa có chuyện gì xảy ra, hỏi:
"Có muốn cầu nguyện không?"
Lumen đang muốn chém thêm một rìu nữa, chém đứt luôn cổ người này thì đột nhiên cậu có dự cảm nguy hiểm ập đến.
Cậu dựa vào sự mềm dẻo khủng khiếp của một 'Vũ đạo gia' mà xoay mạnh người một cái, đem cây rìu bổ về phía sau lưng.
Giây tiếp theo, hai mắt cậu đông cứng lại.
Cậu nhìn Aurore.
Đôi mắt màu lam nhạt của Aurore không biết từ lúc nào đã biến thành vô hồn trống rỗng đến dị thường, trong tay cô đang nắm bột phấn của cây cối ma ném về phía Lumen.
Lumen nhìn khuôn mặt quen thuộc của chị gái, cây rìu bổ ra càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại.
Cậu thậm chí quên mất né tránh.
'Đùng đùng' hai tiếng nổ vang, một loạt tia chớp màu trắng bạc đánh phía trên đầu Lumen.
Cậu ngất đi.
Trước mắt cậu chỉ còn một màu đen tối.