Hai con mắt của Lugano trợn to, ánh mắt trống rỗng mở cửa phòng, bước ra hành lang vắng vẻ chỉ còn tiếng sóng biển quẩn quanh.
Lúc này, ngoại trừ thủy thủ trực đêm, còn lại tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ.
Lugano kéo bước chân, cộc cộc cộc đi về phía trước, đi dọc quãng hành lang xen kẽ giữa khoảng tối tăm và khoảng sáng được đèn dầu treo tường bốn phía chiếu sáng.
Hắn đi tới cuối dãy hàng lang của một tầng, đứng trước một cánh cửa gỗ đỏ sẫm.
Kẹt, cánh cửa gỗ kia chậm rãi mở về phía sau, bên trong là bóng tối đậm đặc giống như có thể nuốt chửng toàn bộ ánh sáng.
Lugano đờ đẫn đi qua vùng bóng tối, bước vào trong phòng, cánh cửa gỗ màu đỏ sẫm phía sau lưng hắn tựa như bị một bàn tay vô hình kéo, chậm rãi đóng lại.
Đây là một căn phòng, bên trong phòng khách kiêm phòng ăn không đước thắp sáng, cũng không đốt nên, ánh trăng đỏ rực bên ngoài phải xuyên thấu qua một lớp rèm khiến cho tầm nhìn bên trong phòng yếu ớt đến đáng thương.
Đứng bên bàn ăn là hai bóng đen, một trong hai người đó rõ ràng trông đã khá lớn tuổi, mái tóc vàng đã điểm bạc, đôi mắt màu xanh lam u ám giống như nhuộm thêm màu của đêm tối.
Ngoại trừ nếp nhăn ở khóe mắt hơi nhiều và sâu thì trạng thái làn da của hắn cũng không tệ, trên người mặc một chiếc áo choàng dài rộng thùng thình màu đen sẫm.
Bóng người đứng bên cạnh lão già kia trông y hệt Ennio với sắc mặt tái nhợt mái tóc màu nâu, đôi mắt nâu, cũng chính là bệnh nhân kỳ quái đã đến gặp Lugano vào buổi tối.
Cả người hắn vẫn không có sức sống, tia sáng le lói trong mắt đã biến mất, ánh mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm mặt bàn ăn không có bất kỳ dụng cụ đồ ăn nào.
Lugano tựa như mộng du, đi đến bên cạnh Ennio, yên tĩnh một cách dị thường.
Lão già mặc áo choàng rộng thùng thình màu đen kia nghiêng đầu, nhìn về phía Ennio.
Bệnh nhân này lập tức đi đến trước bàn ăn, trèo lên, nằm bất động trên mặt bàn.
Lão già có mái tóc vàng điểm bạc kia rút một con dao phẫu thuật sắc bén ra, cởi áo măng tô, áo len lông cừu và áo sơ mi bằng vải cotton ra, đặt mũi dao sắc bén lên phần giữa ngực bụng của đối phương.
Trong tiếng dao sắc rạch vào da thịt, hắn rạch từng lớp, tạo thành một vết mổ rất dài.
Khi lồng ngực và khoang bụng bị rạch mở ra, tình trạng bên trong cơ thể Ennio phơi bày dưới ánh trăng đỏ rực.
Bên trong trống rỗng, không có dạ dày, không có lá phổi, không có ruột non, và đại tràng, cũng không có gan và thận, chỉ còn một quả tim đỏ tươi yếu ớt đập, với chằng chịt mạch máu kéo dài ra xung quanh.
Lão già mặc áo choàng dài màu đen lách mũi dao phẫu thuật sắc bén vào bên trong, tay kia chợt lóe chút ánh sáng nhàn nhạt, ấn lên.
Sau vài động tác nhanh đến mức tầm mặt không theo kịp, tay trái của hắn đã cầm một quả tim đỏ tươi vẫn đang đập rất nhẹ.
Cả khoang ngực và bụng của Ennio đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại mấy đầu mạch máu đứt lình nhưng lại không có dịch thể chạy ra.
Lão già kia lập tức khép miệng vết thương lại, xiết chặt, dùng ánh sáng nhàn nhạt kia để gắn nó lại hoàn toàn.
Phần da ngực bụng của Enno lập tức trở lại nguyên vẹn như ban đầu, không để lại bất kỳ vết sẹo nào.
Mà bệnh nhân đặc biệt này vẫn luôn trợn tròn mắt trong suốt quá trình, cứ như người bị mổ không phải là mình.
Lúc này, hắn xoay người đi xuống bàn ăn, chậm chạp đi về phía cửa, rời khỏi căn phòng này với vẻ mặt đờ đẫn, trống rỗng.
Lão già kia mở rương hành lý đặt dưới chân, lấy hết lọ thủy tinh này đến lọ thủy tinh khác ra.
Mỗi một lọ thủy tinh đều chứa đầy thứ chất lỏng màu hổ phách, bên trong là các cơ quan khác nhau như lá lách, phổi, gan, thận, ruột.
Lão già mặc áo choàng dài rộng thùng thình màu đen đắt mấy thứ này theo một trình tự đặc biệt nào đó lên mặt bàn ăn, đặt xung quanh quả tim đỏ tươi vẫn còn đang đập kia.
Ngay sau đó, lão già tóc vàng đã điểm bạc này lui về phía sau một bước, trong miệng niệm một đoạn ngôn ngữ cổ xưa, tà ác nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác thân thiết dị thường.
Khi âm thanh xa lạ tựa như đang nỉ non này quanh quẩn vang lên, những cơ quan nội tạng trên mặt bàn chậm rãi nâng lên bởi một sức mạnh vô hình nào đó.
Chúng nó dừng ở vị trí cao thấp khác nhau, tựa như xếp thành trạng thái cơ quan nội tạng trong cơ thể của một con người đang đứng thẳng.
Tim, gan, lá lách, phổi, thận và các bộ phận khác đều đồng loạt phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, mơ hồ phác thảo một thân thể không có đầu, không có chân tay, cũng không mọc ra khung xương và máu thịt bao bọc quanh thân.
Thân thể kia càng ngày càng trở nên chân thật hơn, nhanh chóng thành hình.
Oe... Tiếng trẻ con khóc chợt vang lên, yếu ớt nhưng chân thật.
Nhưng cuối cùng, thân thể này vẫn vặn vẹo, phân giải, sụp đổ ngay trên bàn ăn.
Lão già mặc áo choàng dài rộng thùng thình màu đen thấy thế thì tiếc nuối thở dài.
Nhưng không biết vì sao, nếp nhăn nơi khóe mắt của hắn giảm đi rất nhiều so với vừa rồi, cũng chẳng còn hằn sau như trước nữa, mái tóc đã điểm rất nhiều mảng bạc dần biến trở lại màu vàng kim.
Trông hắn trẻ hơn bảy tám tuổi.
Sau khi cảm giác trạng thái của bản thân đã tốt hơn, lão già này hướng ánh mắt nhìn về phía Lugano.
Lugano giống như bị triệu hồi, chậm rãi bước đến bên bàn ăn, leo lên trên, hai mắt mở to, nằm yên bất động chờ đợi.
Lão già kia cởi áo sơ mi bằng vải đay của Lugano ra, nhặt con dao phẫu thuật để ở bên cạnh, vong vo mấy cái trên phần bụng và ngực của vị 'Bác sĩ' này, tựa như đã chọn vị trí tốt để xuống tay.
Ngay lúc này, lão già nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Cánh cửa gỗ màu đỏ chợt mở tung về phía sau, đập mạnh vào vách tường.
Một lượng lớn lửa màu đỏ đậm lao vào trong phòng, xua đuổi bóng tối, bám lên vách tường, chiếm cứ trần nhà.
Chỉ trong nháy mắt, nơi này đã biến thành địa ngục lửa.
Lumen có mái tóc đen mắt màu xanh lục, đội mũ rơm màu vàng kim, mặc áo sơ mi bằng vải cotton, phối với áo ghi lê đen và quần dài sẫm màu, xuất hiện ở cửa, từng bước đi vào trong phòng.
Cậu liếc nhìn lão già mặc áo choàng màu đen rộng thùng thình kia một cái, thản nhiên nói: "Mày không biết hắn là người hầu của tao sao?"
Ánh mắt của lão già kia lập tức cứng lại, tay cầm dao phẫu thuật hạ xuống, muốn dí mũi dao lên cổ Lugano.
Nhưng tay phải của hắn làm cách nào cũng không thể di chuyển được, tựa như bị một sức mạnh vô hình ghì lại, đẩy lên trên.
Lumen đứng giữa biển lửa đỏ đậm hừng hực cháy, cũng không vội ra tay mà hứng thú nói: "Ca phẫu thuật vừa rồi rất thú vị đấy, lấy nội tạng của người khác nhưng vấn để cho hắn sống, chỉ là chết dần dần."
"Mà mày lại sử dụng chỗ nội tạng này để thực hiện một nghi thức giúp mình trẻ hơn, đồng thời còn suýt nữa tạo ra một sinh mệnh kỳ quái."
Bên trong đôi mắt màu xanh lam đã hơi vẩn đục của lão già kia không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc: "Làm sao cậu biết được?"
Chẳng phải cậu vừa mới tới nơi này để tìm kiếm người hầu của mình sao?
Hơn nữa rõ ràng trước đó không có ai tiến vào phòng!
Lumen cười một tiếng: "Mày không cần biết."
Quyền hạn 'Tổng đốc đại dương' trong tay cậu vẫn còn vài giờ nữa mới kết thúc, cho nên muốn 'xem' một cái gì đó trong vùng biển này, chẳng phải rất dễ dàng hay sao?
Lão già kia cảm nhận được thái độ tự tin, chắc chắn, thoải mái và chưa có ý định tấn công của Lumen thì yên lặng vài giây, rồi nói: "Sinh mệnh là quý giá nhất, cho nên sinh mệnh cũng là tế phẩm tốt nhất, là nguyên liệu tốt nhất."
Hắn không giải thích rõ về nghi thức hay cuộc giải phẫu kia, chỉ trình bày tư tưởng và chân lý mà mình theo đuổi.
Vừa ca ngợi lại báng bổ sinh mệnh sao? Lumen nhướng mày, mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
Điều này khiến cho cậu liên tưởng tới những người ban ân của 'Mẫu Thân Vĩ Đại' như 'Nguyệt nữ sĩ' và 'Dạ phu nhân'.
Lumen cẩn thận đánh giá lão già mặc áo choàng dài màu đen đứng sau bàn ăn kia vài lần, sau khi xác định hắn không phải là phụ nữ, thì tạm thời thả lỏng cảm giác căng thẳng đột nhiên xuất hiện kia.
Cậu cúi đầu nhìn về phía Lugano nằm thẳng đờ trên mặt bàn ăn, tựa như nói chuyện phiếm, hỏi: "Tại sao mày lại khống chế người hầu của tao?"
Lão già kia nhìn Lumen một cái thật sâu, tựa như đang cố phỏng đoán ý đồ thật sự của đối phương, cũng suy xét xem mình có nên nhân cơ hội này để truyền bá chân lý hay đánh thử một tận, xem liệu có thể trực tiếp loại bỏ được vấn đề này hay không.
Vài giây sau, hắn nói với giọng trầm thấp: "Hắn thuộc gia tộc thân cận với 'Mẫu Thân Vĩ Đại', hắn nghe thấy tiếng khóc từ đứa con của thần linh."
"Mẫu Thân Vĩ Đại?" Lumen nghe danh xưng này thì da đầu tê rần.
Nếu không hải còn có quyền lực 'Tổng đốc đại dương' thì cậu đã dồn toàn lực tấn công, không cho đối phương cơ hội nói chuyện và chuẩn bị.
Dù sao giết chết còn có thể 'Thông linh' hoặc lợi dụng năng lực của Ludwig!
Ban đầu Lumen khá ngạc nhiên đối với cách gọi của lão già này khi gọi Lugano là gia tộc thân cận với Mẫu thân, nhưng sau đó lập tức loại trừ khả năng này
Cậu chắc chắn Lugano là con người, không có huyết mạch dị loài nào khác.
—— Sau khi Lugano bị thương ở khách sạn Solo, Jenna đã thu thập máu của đối phương để thực hiện 'Ma kính bói toán' theo lời dặn của Lumen.
Lumen rất nhanh đoán được ý tứ thật sự của lão già này: "Người phi phàm đi trên con đường 'Người trồng trọt' đều thuộc gia tộc thân cận với 'Mẫu Thân Vĩ Đại' chăng?"
Nếu vậy thì 'Đại Địa Mẫu Thần' đặt ở đâu? 'Người trồng trọt' vốn là con đường chính của giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần'.
Chẳng lẽ vị 'Mẫu Thân Vĩ Đại' kia cũng giống như Thiên tôn và ngài 'Kẻ Khờ', cũng chiếm đỉnh của nhiều hơn một con đường hay sao? 'Người trồng trọt' hay 'Người gieo hạt'? Hai cái tên này khá liên quan với nhau...
Suy nghĩ trong đầu Lumen nhanh chóng xoay chuyển, cậu còn để ý đến sự tồn tại của 'Đứa con của thần linh', điều này khiến cho cậu liên tưởng đến cái nôi không có trẻ con ở làng Cordouan, liên tưởng đến tôn xưng thai nghén thần linh của 'Nguyệt nữ sĩ'...
Mẹ kiếp, tại sao cứ gặp phải chuyện liên quan đến 'Mẫu Thân Vĩ Đại', lại không thoát khỏi trẻ nhỏ, đứa con của thần linh chứ? Vị kia thích sinh con như vậy sao? Ngoài mặt Lumen vẫn tỏ ra bình tĩnh, cười nói: "Hình như đứa con của thần linh kia còn chưa thật sự được sinh ra."
Lão già mặc áo choáng đen rộng thùng thình bỗng trở nên cuồng nhiệt: "Hắn đã được sinh ra ở Linh giới, chỉ là chưa thể tiến vào thế giới hiện thực."
"Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sau, hắn mới chỉ để lộ hình thể đã làm tôi trẻ hơn vài tuổi, nếu hắn thật sự được sinh ra, tôi lập tức sẽ lấy lại được tuổi xuân!"
Ai mà biết mày đang làm trò tà dị gì chứ... Lumen lẩm bẩm một câu rồi nói: "Chỉ bằng chút nghi thức sinh mệnh như vậy mà mày đã muốn đắp nặn ra thân hình của đứa con của thần linh sao?"
Lão già kia hơi ngẩn người ra một chút rồi nói: "Đây là nghi thức được 'Mẫu Thân Vĩ Đại' gợi ý, chắc chắn có hiệu quả!"
Lumen mỉm cười nói: "Ennio kia rõ ràng là người bình thường, hiệu quả của nghi thức có thể sẽ không tốt, nếu đổi thành người phi phàm có ánh sáng sinh mệnh đậm đặc hơn, kết quả có lẽ sẽ khác hoàn toàn."
Lão già kia theo bản năng đồng ý nói: "Đúng vậy, cho nên tôi muốn xem thử nội tạng của người hầu của cậu..."
Nói tới đây, lão già chợt dừng lại, ánh mắt đề phòng nhìn về phía Lumen.
Lumen nở một nụ cười sáng lạn, đề nghị: "Liệu mày có từng cân nhắc đến việc tự hiến tế nội tạng của mình không?"
"Không dùng chính mình để làm tế phầm thì sao có thể thể hiện sự ngoan đạo của mày với 'Mẫu Thân Vĩ Đại', sự sùng bái đối với đứa con của thần linh kia chứ?"
"Yên tâm, đứa con của thần linh sẽ hồi sinh mày, cho mày tuổi trẻ!"
Dứt lời, bàn tay phải của Lumen chợt ngưng tụ ra một điểm sáng màu xanh lục u ám.