Chương 189: Bản thảo

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 02-05-2024 05:38:59

Giữa trưa hôm sau. Tại phố Thánh Michel, khu 2. Sau khi đến nơi này, Lumen mới phát hiện ra nó chỉ cách tòa nhà của tổ chức từ thiện 'Người tìm mộng' nằm trên con phố Thánh Valo mấy trăm thước, chỉ đi qua một khu nhà và một quảng trường là tới. "Không hổ danh là khu nghệ thuật..." Lumen nhướng mày, trong lòng có một loại cảm giác mình đang dần tiến gần đến chân tướng. Cậu thu hồi tầm mắt khỏi đài tưởng niệm Mặt trời nằm chính giữa quảng trường, đi dọc theo con phố có kiến trúc thiên hướng xưa cũ, lỗi thời, đi về phía con phố Thánh Michel. Cậu chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy ở ven quảng trường và hai bên đường có rất nhiều họa sĩ nghèo cầm bảng vẽ chân dung cho khách, những người yêu thích âm nhạc đang chơi các vở nhạc khác nhau bằng đàn Guitar, đàn violin, hoặc sáo, bên cạnh là đàn chim bồ câu màu trắng khi thì bay vút lên hòa nhịp với âm thanh của đài phun nước. Ánh nắng ngày thu ấm áp chiếu rọi, khiến cho nơi này đẹp như một bài thơ. Lumen thường xuyên trà trộn vào khu chợ, đến các nơi khác nhau ở Trier, nếu không phải để báo thù, điều tra, thì cũng là tham gia tiệc tùng, cậu rất ít khi trải nghiệm loại cuộc sống sinh hoạt hàng ngày ở khu vực trung tâm Trier này. Cậu không bởi vì ánh mặt trời ấm áp và khung cảnh xung quanh mà trở nên lười biếng, cậu đội một chiếc mũ tròn màu nâu, mặc áo sơ mi màu lam nhạt và khoác trên mình bộ vest màu nâu vàng, rẽ vào một quán bar có tên là 'Tác giả hạng ba'. Khách tới quán bar này đa số đều mặc quần áo cũ kỹ, uống đồ uống có cồn rẻ tiền, bàn luận đủ thứ chuyện trên đời, đột nhiên chợt có linh cảm, lại lấy cuốn sổ ghi chép lật không biết bao nhiêu lần ra, dùng bút máy mang theo bên người loạt xoạt ghi vào giấy. Trên đường đi đến quầy bar, Lumen nghe thấy mấy gã khách uống uống đang thảo luận về một buổi triển lãm tranh gần đây. "Tác phẩm kia có tên là 'Quán cà phê' đang gây tranh luận rất lớn, có người ca ngợi nó có màu sắc rực rỡ, bố cục táo bạo dùng hình thức hoang đường để thầm lặng biểu đạt sự kháng nghị, cũng có người lại cho rằng tác giả cố ý dùng khái niệm trừu tượng để vẽ tranh, lường gạt chỉ số thông minh của đa số công chúng. "Tôi cảm thấy nó rất thú vị, lối suy nghĩ của tác giả được thể hiện một cách đầy đủ qua các khối màu chồng chất lên nhau, các anh nghĩ mà xem, chẳng phải rất nhiều quán cà phê là như thế này sao? Sự ồn ào, náo nhiệt của các cuộc đời khác nhau đến từ những nơi khác nhau xếp chồng chất cùng một chỗ, lây nhiễm, hòa trộn vào nhau giống như một vũng bùn..." "Tôi sẵn sàng gọi nó là kiệt tác, là dấu mốc quan trọng của trường phái trừu tượng!" "Ý anh muốn nói là cho tới bây giờ trường phái trừu tượng chưa từng được thừa nhận, cũng chưa từng bán được một bức tranh nào sao?" 'Quán cà phê'... Đó chẳng phải là tác phẩm mà Malen đã dùng mông để vẽ ra sao? Thật sự có người thưởng thức nó sao? Đây chẳng lẽ sẽ trở thành tác phẩm nổi tiếng nhất cũng đắt tiền nhất trong cuộc đời hắn sao? Lumen lặng lẽ bĩu môi, tự đáy lòng thầm cảm thán một câu: "Đúng là người Trier..." Sau khi đến quầy bar, Lumen bỏ ra 8 Rick để mua một ly rượu ngải cứu, rồi cất cao giọng, nói: "Các vị, tôi có một câu hỏi, nếu ai trả lời được thì ly rượu này sẽ của người đó!" Đợi đến khi tất cả mọi người đều yên lặng, hướng tầm mắt nhìn về phía mình, Lumen mới tiếp tục hô: "Tôi muốn biết nhà biên kịch Gabriel đang ở nơi nào." "Tôi muốn mời hắn viết kịch bản." Ở phố Thánh Michel này, tóm bừa một người trên đường, thì khả năng coa người đó là tác giả hoặc họa sĩ, càng miễn bàn đến chuyện thảo luận văn học và trao đổi sáng tác nghệ thuật nổi tiếng ở trong quán bar. Chắc chắn Gabriel không thể thiếu các buổi tụ tập với các đồng nghiệp của mình, thậm chí hắn có thể tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở trong chính căn phòng trọ của mình, dù sao 'Người theo đuổi ánh sáng' cũng được coi là một vở kịch thành công, được nhiều người hoan nghênh, nó mang đến cho hắn kha khá tiền nhuận bút. "Gabriel không xuất hiện mấy ngày nay rồi, hắn nói là muốn đóng cửa để hoàn thiện nốt vở kịch mà mình đang viết dở." Một người đàn ông trung niên cách quầy bar không xa, cười cười trả lời câu hỏi của Lumen,"Có lẽ hắn sẽ không nhận ủy thác của cậu đâu, hắn đã bận đến mức còn không thể đến đây được vì còn nhiều kịch bản cần phải viết lắm, thế nào, cậu có muốn cân nhắc đến nhà biên kịch khác không? Nơi này cũng có một vài người trẻ tuổi tài hoa như thế đấy." Đã không xuất hiện mấy ngày rồi sao... Lumen hơi nhíu mày rồi lại chợt giãn cơ mặt ra: "Không thử một lần thì làm sao biết được? Thành ý tôi mang theo khá dày đấy." "Được thôi." Người đàn ông trung niên mặc một bộ vest cũ kỹ kia lẩm bẩm nói: "Chỉ mong cậu không phải thật vọng." Hắn dẫ Lumen đi tới số nhà 34 phố Thánh Michel, đi lên cầu thang dẫn lầu năm, rất gần với mái nhà. Nơi này cho dù là tường bao bên ngoài, hay là cầu thang đều rất cũ kỹ, có một số chỗ vẫn còn lưu được họa tiết trang trí thịnh hành mấy chục năm trước, nhưng cũng sạch sẽ và rộng rãi hơn so với khách sạn Kim Kê. "Gabriel ở chỗ này." Người đàn ông trung niên để chòm râu quai nón nâng tay vỗ vỗ lên cánh cửa gỗ màu nâu của phòng 503. Bộp bộp bộp bộp, tiếng vỗ cửa quanh quẩn vang lên nhưng không có người đáp lại. "Có thể hắn đã ra ngoài kiếm đồ ăn, cũng có thể đã hoàn thiện kịch bản, đi tìm người quản lý nhà hát đã ủy thác cho hắn." Người đàn ông trung niên nọ mỉm cười, nói: "Cậu có muốn quay lại quán bar uống chén rượu không? Tôi cũng là một tác giả có kinh nghiệm phong phú, tuy hiếm khi viết kịch bản nhưng tác phẩm của tôi cũng được bán khá chạy ở thị trường sách ngầm đấy." "Anh viết những gì?" Lumen nhìn cánh cửa gỗ màu nâu vẫn đóng chặt, cũng không tỏ ra quá cấp thiết. Người đàn ông trung niên nọ thở dài rồi nói: "Tăng lữ đuổi chó', và phần nối tiếp của nó 'Chó đuổi tăng lữ' đều là do tôi viết, nhưng chúng đều không xuất hiện dưới bút danh của tôi, điều này thứ nhất sẽ giúp tôi không bị mật thám tóm, thứ hai là do ông chủ của tôi không cho phép." "Có phần tiếp theo sao?" Lumen đã lâu không đi dạo ở thị trường sách ngầm và những tiệm bán sách cấm, lần trước đi là muốn mua cuốn 'Đại đế Russell bí lục." Lúc cậu lại nhìn người đàn ông trung niên hơi mập mạp có vẻ ngoài hẹn mọn, ánh mắt hơi đổi, người này coi như là một trong những người khai sáng của cậu! "Cuốn đó mới ra tháng trước." Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu,"Hai bản thảo này đã giúp ông chủ của tôi kiếm được rất nhiều tiền đấy, nhưng tôi ngay cả một phần mười, không, ngay cả một phần trăm cũng không có!" "Ông chủ?" Lumen thuận miệng hỏi. Cậu nhớ tới 'Nhà thơ', thành viên trung tâm của 'Ngày cá tháng tư' đã từng viết cuốn 'Đại đế Russell bí lục', dự định sẽ nhân cơ hội để tìm hiểu tình hình của ngành này, để chuẩn bị cho các bước tiếp theo. Người đàn ông trung niên nọ lại thở dài nói: "Chúng tôi không có quyền đứng tên tác phẩm, chỉ là công cụ sáng tác của ông chủ, hắn trả một khoản tiền cố định cho chúng tôi nhưng không nhiều so với tiền nhuận bút và đưa ra yêu cầu và hướng sáng tác, cuối cùng bán sách qua cách kênh của chính mình." "Ở phố Thánh Michel này có rất nhiều tác giả hạng ba, thậm chí còn không có bút danh như tôi đây, cũng là công nhân thuộc chuỗi dây chuyền sản xuất này." 'Tôi nên xưng hô với anh thế nào đây ?' Lumen hỏi bằng một giọng cũng coi là tôn kính. "Rabel." Người đàn ông trung niên nọ nhìn Lumen, ánh mắt ngập tràn mong chờ. Lumen lại hỏi một số vấn đề liên quan đến giới văn học ngầm, cuối cùng nói: "Nếu cuối cùng tôi không thể thỏa thuận được với Gabriel, tôi có thể cân nhắc cho anh một cơ hội." "Chỉ cần ông chủ không có nhiệm vụ mới thì mỗi ngày tôi đều ở quán bar 'Tác giả hạng ba'!" Rabel vui sướng nói. Nhìn vị tác giả được coi là người khai sáng cho vô số thanh thiếu niên ở Trier này đi khuất dưới cầu thang, Lumen mới lấy một thanh sắt mỏng từ trong túi áo ra, mở cửa phòng Gabriel. Căn phòng mới của nhà biên kịch này rộng hơn rất nhiều so với cơn phòng ở khách sạn Kim Kê, bên trong có một phòng tắm riêng và một phòng ngủ không lớn, bên ngoài là phòng khách, cũng đước coi là phòng làm việc, phòng ăn và phòng bếp, bếp lò đun bằng than đá được đặt ở trong góc phòng. Lumen đưa mắt quét nhanh một vòng, thấy một chồng giấy tờ lộn xộn trên mặt bàn trước cửa sổ, có vẻ là bản thảo. Cậu đóng cánh cửa gỗ lại, đi thẳng về phía đó. "Là chữ viết của Gabriel, Rabel không lừa mình, đây đúng là phòng trọ của Gabriel..." Lumen cầm chồng giấy kia lên, tùy ý lật xem. Cậu chuyển sang phòng ngủ, phát hiện có một chiếc quần yếm màu đen vắt bên cạnh giường, trong lòng càng thêm chắc chắn mình không tìm lầm phòng. Đây là cái quần mà trước kia Gabriel thường xuyên mặc. Nhưng không biết hiện tại nhà biên kịch này đã đi nơi nào. Nghĩ đến lời Rabel nói Gabriel đã không xuất hiện mấy ngày nay, Lumen đột nhiên trở nên cảnh giác. Cậu cẩn thận kiểm tra từng món đồ trong căn phòng này, tựa như một gã thợ săn đang lùng theo dấu vết của con mồi. Vài phút sau, Lumen cầm cốc sứ tráng men trắng có một tai cầm dùng để uống nước ở trên bàn lên, phát hiện bên trong còn một phần ba nước lạnh, trên mặt nước có một lớp váng bụi mỏng mà người thường khó có thể phát hiện ra. "Cách đây ít nhất một ngày." Lumen không khỏi căng thẳng. Gabriel đã xảy ra chuyện gì sao? Không lẽ bởi vì quá nổi tiếng nên đã bị mật thám phía chính phủ gọi đi 'nói chuyện', hoặc là bị bắt cóc đòi tiền chuộc? Lumen đặt cốc sứ tráng men trắng dùng để uống nước xuống cạnh bản thảo, bắt đầu cẩn thận kiểm tra toàn bộ căn phòng một lần nữa, nhưng không tìm ra dấu vết đáng lưu ý. Cuối cùng, cậu quay lại trước bàn, cầm chồng bản thảo lên, muốn đọc xem trước khi Gabriel mất tích đã viết gì. Tình tiết trong kịch bản này đại khái kể về một tác giả nghèo túng gặp mọt cô gái bị buộc phải gia nhập băng đảng xã hội đen, hai người gặp nhau trong sự tuyệt vọng, đau khổ, dày vò và cuộc sống khắc nghiệt, không ngừng cổ vũ nhau, dùng sự ấm áp của thân thể để sưởi ấm linh hồn đối phương, về sau, tác giả được tổng biên tập của một tờ báo thưởng thức, nhận được tiền lương ổn định, danh tiếng cũng ngày càng vang dội hơn, mà cô gái vẫn đắm chìm trong xã hội đen kia lại lựa chọn biến mất. Kịch bản này còn chưa viết xong, dừng lại ở đoạn sau khi không biết người yêu đã đi đâu, dừng lại ở độc thoại nội tâm của tác giả nổi danh kia: "Cô ấy đến đây." "Người yêu của tôi bước từ trong đêm tối đến bên tôi." "Cô ấy đi rồi." "Người yêu của tôi đi đến 'Nhà nghỉ' nơi phương xa... Nhìn thấy từ đơn 'Nhà nghỉ' này, hai bên huyệt thái dương của Lumen đột nhiệt giật mạnh. Tuy đây chỉ là một từ đơn rất bình thường ở trong kịch bản, xuất hiện cũng không đột ngột, nhưng thời gian gần đây, mỗi ngày Lumen đều nhắc đến nó, nên không thể tránh khỏi việc giật mình và có chút liên tưởng. Đột nhiên, cậu chuyển tầm mắt ra khỏi bàn thảo, nhìn về phía cái bàn. Cái cốc sứ tráng men trắng có một quai cầm dùng để đựng nước mà cậu để bên cạnh bản thảo kia, không biết từ lúc nào đã trở lại vị trí cũ. Ánh mắt của Lumen lập tức cứng lại, cơ thịt và làn da dưới quần áo nháy mắt trở nên căng thẳng. Là một 'Thợ săn', cậu sẽ không thể quên bất kỳ thay đổi nào mà mình thực hiện ở hiện trường, đây chính là cơ sở của cạm bẫy. Một sinh vật mà mắt thường khó có thể nhìn thấy, chỉ có thể xác nhận sự tồn tại của nó thông qua một vài dấu vết sao? Lumen thầm lẩm bẩm, nhanh chóng nhớ tới tin tình báo mà Jenna thu được từ phía chính phủ. Cậu đột nhiên nhét tay vào trong túi áo, hơi lựa chọn một chút, lấy ra một chiếc mắt kính. Đó là mắt kính có màu nâu trà, gọng vàng, 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn'!