Chương 119: Đột nhiên tiêu hóa hết

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 25-08-2023 10:48:18

Nghe Flanka nhắc đến việc tấn thăng, Lumen mới bỗng nhiên cảm thấy đã đến lúc phải chuẩn bị rồi. Không phải cậu không muốn trở thành danh sách 7 'Kẻ phóng hóa' để có thể thực sự nắm giữ được đầy đủ thủ đoạn thần bí học hơn, mà là bởi vì lúc trước, công thức điều chế ma dược 'Thợ săn' và 'Kẻ khiêu khích' đều được tiểu thư 'Ma thuật sư' ban tặng, bản thân có được quá dễ dàng. Cho nên cậu cũng không vội vàng gì mà chờ đợi đến khi ma dược 'Kẻ khiêu khích' được tiêu hóa hoàn toàn, sau đó mới viết thư cho tiểu thư 'Ma thuật sư', xem cậu phải trả cái giá như nào để đổi lấy toàn bộ tài liệu dùng cho quá trình thăng cấp. Điều quan trọng hơn là, Lumen biết rõ tiểu thư 'Ma thuật sư' có một đặc tính phi phàm của 'Kẻ phóng hỏa', nhưng hiện tại ngẫm nghĩ cẩn thận, cậu lại cảm giác mình vẫn nên chuẩn bị thêm cái gì đó: Tiểu thư 'Ma thuật sư' vẫn có thể không thuộc về con đường 'Thợ săn', cũng không thực sự có công thức điều chế ma dược 'Kẻ phóng hóa', mà cô ấy có lẽ cũng đã ban tặng đặc tính phi phàm của 'Kẻ phóng hỏa' kia cho người khác rồi. Dù sao cũng không thể chỉ có một mình Lumen bốc được lá bài nọ, cũng không có khả năng toàn bộ đều thuộc về những con đường khác nhau. Đương nhiên, với địa vị và năng lực của vị tiểu thư kia, nếu cô ấy thật sự muốn lấy được công thức điều chế ma dược 'Kẻ phóng hỏa' và tài liệu tương ứng thì đây cũng không phải chuyện gì quá mức khó khăn cả. Nhưng cô ấy cũng có thể không nguyện ý lấy hoặc sẽ kéo dài thời gian rất lâu. Nghĩ đến đây, Lumen chuyển tầm mặt nhìn về phía cái hộp gỗ đặt trên đùi Flanka, hơi do dự một chút rồi nói: "Bán đi." Tuy lưỡi liềm tà ác kia sắc bén dị thường và nó có thể hấp thụ được sinh mệnh thông qua máu tươi của kẻ địch, cũng rất phù hợp với lối cận chiến mà cậu am hiểu nhất, nhưng món đồ chơi này quá lớn, rất khó mang theo, cũng không có cách nào che dấu, tình huống có thể sử dụng được thật sự rất hạn chế, phần lớn thời gian chỉ có thể đặt ở vũ trường Breeze hoặc Khách sạn Kim Kê. Nó chỉ có thể phát huy tác dụng khi có người tập kích hoặc trong trường hợp chủ động tập kích kẻ địch, người dùng lấy ra trước và lợi dụng bóng đêm để che dấu. Nếu vẫn muốn mang theo nó, trước mắt Lumen chỉ có thể nghĩ đến biện pháp là đeo cái hộp gỗ này trên lưng giống như hộp đàn violoncelle. Điều này sẽ khiến cho một thủ lĩnh của băng đảng xã hội đen trở nên vô cùng đáng ngờ. Thật ra, nếu không phải Flanka nhắc đến việc chuẩn bị cho quá trình thăng cấp thì Lumen cũng bắt đầu cảm thấy con số 4.000 đồng Fil trên người mình không đủ và bản thân cần phải gom góp được thật nhiều tiền của hơn. Thật ra cậu cũng không ngại giữ lại lưỡi liềm tà dị có cái tên là 'Lễ tế mùa thu hoạch' kia, dù sao nó vẫn có thể phát huy tác dụng ở một vài trường hợp. Nếu thật sự không được, Lumen còn có thể lợi dụng 'Mắt kính nhìn lén bí mật' để ngụy trang thành một nhạc công, cõng 'chiếc đàn violoncelle' trên lưng để ám sát mục tiêu mình nhắm tới. Flanka nghe vậy thì thở dài, nói: "Chỉ có thể bán đi thôi, thật ra nó khá tốt, nhưng không phù hợp với lối chiến đấu của tôi." Cô lập tức chỉ chỉ vào bên hông Lumen: "Mấy loại thuốc kia, chúng ta chia nhau mỗi loại một chai, được chứ?" Thành thật mà nói, Flanka không cảm thấy hứng thú đối với 'Thuốc cuồng bạo' và 'Thuốc vỏ cây', mà chỉ quan tâm đến 'Thuốc độc bọ cạp' và 'Thuốc trị liệu'. Nhưng cân nhắc đến việc Lumen cũng có lúc cần phải bôi chất độc lên vũ khí và tiến hành trị liệu nhất định, cho nên cô lựa chọn phương án tối ưu nhất là chia đôi. "Được." Lumen đồng ý. Trong đêm tối, phía trước số nhà 126 đường lớn khu chợ xuất hiện mấy tên cảnh sát mặc cảnh phục đặc chế màu đen căng dây để ngăn cản người qua lại trên đường tới gần căn nhà phía sau. Bên trong căn nhà, Angouleme de Francois có mái tóc, hai hàng lông màu, bộ râu đều màu vàng hoe và trước ngực áo có một hàng cúc áo bằng vàng, đang đứng trước pho tượng phụ nữ có đường nét ngũ quan mềm mại kia. Ông ta cứ đứng như vậy nhìn chằm chằm vào dòng chữ dùng máu viết lên tường, sự yên lặng của hắn làm cho đám 'Người tịnh hóa' và cảnh sát hỗ trợ đứng xung quanh không khỏi có cảm giác áp lực. Một lúc lâu sau, một 'Người tịnh hóa' mang huyết thống ở phía Nam đại lục đi từ tầng hầm ngầm lên, đến bên cạnh Angouleme, trầm giọng nói: "Chấp sự, bên dưới hầm ngầm có dấu vết hiến tế Tà thần, còn có một đám người bị giết chết để làm tế phẩm. Cửa phòng giam đã bị người phá mở, đã phần người bị bắt giam đều đã trốn thoát, một vài người còn lại nói cho tôi biết, quả thật 'Bọ cạp đen' Roger có sử dụng tà thuật." Angouleme lạnh mặt nghe đối phương báo cáo xong rồi nhìn quanh một vòng, nói với đám cảnh sát xung quanh: "Nhiều người mất tích như vậy mà các anh không phát hiện ra sao? Là ai nói với tôi rằng khu chợ này chỉ tồn tại một vài người phi phàm và vẫn nằm trong tầm kiểm soát, nếu họ bị bắt sẽ dẫn tới việc hình thành thêm băng đảng xã hội đen mới, kéo theo sự hỗn loạn lớn hơn?" Giọng nói phẫn nộ vang vọng như sấm quanh quẩn trong phòng khách của căn nhà số 126 đường lớn khu chợ, làm cho mỗi cảnh sát đều phải cúi đầu. Đúng lúc này, Angouleme đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía pho tượng phụ nữ có đường nét ngũ quan mềm mại kia. Vừa rồi hắn ngờ ngợ cảm giác nơi đó có một làn sóng tức giận nào đó khẽ dao động rồi chợt biến mất. Quanh người Angouleme chợt xuất hiện một tầng ánh sáng màu vàng, hắn vươn tay phải mở bụng của pho tượng kia ra. Một hạt giống màu nâu xen lẫn xanh biếc lặng lặng nằm trong cái bụng rỗng đủ cho một người cuộn mình nằm vào, hạt giống bị gió thổi một cái, lập tức hóa thành bột phấn. Tại tầng hai vũ trường Breeze. Lumen chợt nhíu mày. "Sao vậy?" Flanka hỏi. Lumen không biết mình nên cao hứng hay là nên nghi ngờ, chỉ đáp lại: "Ma dược 'Kẻ khiêu khích' của tôi vừa mới tiêu hóa hoàn toàn xong." "Có lẽ chuyện mà chúng ta làm vừa rồi đã khiêu khích đến một đại nhân vật khó lường nào đó chăng?" Flanka đoán: "Là Nguyệt phu nhân hay là người phi phàm phía chính phủ đây?" "Đều có khả năng." Lumen không nghĩ ra được cũng không muốn nghĩ nữa, dù sao đây cũng là một chuyện tốt, điều đó đồng nghĩa với việc cậu có thể bắt tay vào việc thăng cấp thành danh sách 7 'Kẻ phóng hỏa"! Mà điều này cũng giúp cậu có một đánh giá trực quan hơn: Không nhất thiết phải sắm toàn bộ các vai mới có thể tiêu hóa được hết ma dược tương ứng. Một phần vẫn thuộc về năng lực sắm vai của bản thân, chỉ cần sắm vai phù hợp, không ngừng thu hoạch hiệu ứng ngược thì hoàn toàn có thể lợi dùng số lần hoặc thời gian tích lũy được để tiêu hóa hết ma dược. Cho nên, đa số người phi phàm dưới điều kiện không biết 'Phương pháp sắm vai', cũng có thể dựa vào thời gian và tình huống mình gặp phải mà tiêp hóa được ma dược. Lumen ngộ ra điều này, thầm lẩm bẩm một câu. Sau khi chia thuốc và quyết định đem bán tất cả những chiến lợi phẩm khác để đổi lấy tiền xong, Lumen tạm biệt Flanka, sau đó cố ý dạo một vòng quanh vũ trường Breeze, sau đó mới rời khỏi đường lớn khu chợ, quay trở về khách sạn Kim Kê. Vừa mới đặt chân lên tầng hai, cậu đã thấy cánh cửa phòng 206 đang mở rộng, ánh sáng từ chiếc đèn đất đèn hắt ra hàng lang tăm tối. Lúc Lumen đi ngang qua, cậu liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, phát hiện Gabriel mặc chiếc quần yếm màu đen mà hắn thích nhất, ngồi ở bên giường, mắt nhìn chằm chằm hành lang bên ngoài phòng. "Cuối cùng cậu cũng trở lại!" Nhà viết kịch này vui sướng đứng dậy. Lumen nhướng lông mày bên phải: "Anh chưa bị cảnh sát bắt sao?" "..." Gabriel cứng họng, cũng không biết nên đáp lại thế nào. Vài giây sau, hắn mới không thể kìm nén được sự vui sướng của mình, nói: "Ngài Nathan Loop không báo cảnh sát mà còn ký hợp đồng mua kịch bản kia của tôi. Hắn nói vốn dĩ hắn định trả 1500 đồng Fil nhưng xét tới việc chúng ta làm cho hắn kinh hách nên hắn trừ 500 đồng Fil bồi thường tổn thất tinh thần, chờ sau khi màn kịch được chính thức trình diễn, sau mỗi buổi biểu diễn tôi còn có thể nhận được 2,5% doanh thu bán vé." Lumen bật cười nói: "Tôi còn tưởng súng ngắn của tôi bắt hắn phải đồng ý, sau đó lại đổi ý chứ. Không ngờ kịch bản của anh đã thực sự làm hắn cảm động." Cậu đã nghĩ như vậy sao, vậy tại sao cậu còn nhất định phải làm như vậy? Gabriel theo bản năng oán thầm một câu. Hắn giải thích: "Ngài Loop thật sự rất hiểu tính cách cổ quái của nhóm người hoạt động nghệ thuật nên hắn cũng không quá để tâm đến chuyện như thế này đâu. Hắn nói, người tình cũ của hắn là một nữ họa sĩ, cô ta không chỉ nuôi một con dê ở ban công nhà hắn mà còn muốn một lần được thử cảm giác làm đàn ông, vì thế đã chuẩn bị đầy đủ đạo cụ giả, sau đó còn cố gắng thuyết phục hắn, bọn học cũng vì thế mà chia tay." "Đúng là người Trier." Bản thân là vua chơi khăm ở làng Courdoauan nhưng Lumen cũng không nhịn được mà cảm thán một câu. Gabriel không phải là người Trier mà đến từ một tỉnh bên ngoài, cho nên hắn hoàn toàn không thèm để ý đến lời trào phúng của Charles. Anh ta chân thành nói: "Thật sự phải cảm ơn cậu, tuy biện pháp của cậu vượt ngoài tầm nhận thức của tôi nhưng nếu không có cậu, kịch bản của tôi vĩnh viễn cũng không thể được ngài Loop để mắt đến." Nói tới đây, Gabriel lại hơi nghi hoặc, dò hỏi: "Ngài Loop nói đám nhà văn chúng tôi tuyệt đối làm việc sẽ không chặt chẽ, cẩn thận như vậy, không thể biết bịt mặt rồi mới xông vào cửa nhà hắn, sau khi hàn huyên vài câu với bảo vệ canh gác cửa tòa nhà, hắn đã biết diện mạo thật của chúng ta, nếu hắn thật sự báo cảnh sát thì ai trong số chúng ta cũng đều không thể chạy thoát. Tại sao cậu không bịt mặt trước khi bắt trói bảo vệ gác cửa kia?" Gabriel cảm thấy Charles là thủ lĩnh của một băng đảng xã hội đen, đối phương không nên có sơ xuất phổ thông như vậy mới đúng. Lumen thản nhiên đáp lại: "Vì sao phải bịt mặt?" Gabriel ngơ ngác hỏi lại: "Vậy tại sao sau đó cậu lại bịt mặt?" Lumen bình thản đáp lại: "Bởi vì Jenna bịt mặt." Đây là logic gì vậy. Cho dù hắn là một nhà viết kịch nhưng Gabriel cũng hiểu rằng mình không có cách nào hiểu được suy nghĩ của Charles. Hắn chỉ có thể cảm giác được, đêm qua, trạng thái của Charles không được bình thường cho lắm, nhưng lại không rõ nguyên nhân cụ thể nên rất khó có thể đoán được tình trạng tinh thần và nguyên nhân từ hành vi của đối phương. Gabriel thở dài nói: "May mắn kết quả cũng không tệ, nếu không hiện tại chúng ta đều đã bị cảnh sát tóm rồi." Nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút, bởi vì hắn nhớ ra Charles là thủ lĩnh của băng Savoy và mọi hành động phạm tội của cậu đều nghiêm trọng hơn chuyện tối qua rất nhiều. Lumen bật cười, vỗ vỗ bả vai Gabriel: "Cho dù có bị tóm thì anh cũng chỉ là tòng phạm thôi, lại không có vũ khí, chỉ cần nộp chút tiền là được bảo lãnh ra." Nói xong, cậu đi về phía gian phòng của mình và mở cửa phòng 207 ra. Gabriel nhìn theo bóng lưng của Charles, trong lòng vừa cảm thấy khó hiểu lại vừa cảm thấy may mắn. Trong phòng 207, Lumen cẩn thận kiểm tra 'Thủy ngân đọa lạc'. Cậu cảm giác nếu không sửa chữa thanh đoản đao này thì cùng lắm, chỉ có thể chống đỡ được thêm ba tháng. "Thật ra, mình có thể hỏi Flanka, nói không chừng cô ấy biết người có thể sửa chữa được vật phẩm thần kỳ và vũ khí phi phàm." Lumen khép hờ mắt, tiến hành 'câu thông' với 'Thủy ngân đọa lạc'. Sau một hồi lâu, cậu mới biết vận mệnh trao đổi lần này là gì: Chính là vận mệnh của 'Bọ cạp đen' Roger đang uống rượu. Lumen lập tức cất 'Thủy ngân đọa lạc' đi, đứng lên, rời khỏi phòng, đi lên tầng ba. Cậu đến trước cửa phòng 310, nghe thấy tiếng kẻ điên kia không ngừng điên cuồng rên rỉ lại kêu gào: "Tôi sắp chết, tôi sắp chết." Lumen lấy nửa thanh thép mỏng ra, mở cửa phòng, thấy kẻ điên kia đang ngồi xổm trên mặt đất trải đầy ánh trăng, ôm đầu, run rẩy. Lumen nửa dựa người vào thành cửa, mỉm cười nói: "Vận hí của mày cũng khong tệ đấy, đến bây giờ mà quỷ hồn Montsouris vẫn chưa đến giết mày. Cũng không biết là nó quá bận rộn hay là lười biếng đây."