Chương 139: Tây Byron

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 07-12-2024 13:25:27

Lumen từng nghe Lugano nói rằng, những con thuyền đi chệch khỏi tuyến đường an toàn có thể sẽ bị mất tích thần bí, một vài năm sau thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vào ban đêm, không có đèn, cũng không có người. Hiện tại chính là tình huống này sao. Nếu là trước kia, nói không chừng Lumen sẽ không nén nổi tò mò mà 'Truyền tống' sang đó, thừa dịp con thuyền ba cột buồm kia lại một lần nữa tiến vào tuyến đường an toàn, để xác nhận trạng thái bên trong nó, nhưng sau khi trải quay những chuyện liên quan đến truyền thuyết ma quỷ trên đảo Hunter, cậu lại cảm thấy nhiều thêm một việc còn không bằng bớt đi một việc, chỉ cần con thuyền không người chạy trong bóng tối kia không có biểu hiện muốn tấn công, không có cảm giác nguy hiểm tuôn ra bất cứ lúc nào, thì cậu đều có thể cho rằng đó chỉ là một cảnh tượng độc đáo của biển Cuồng bạo để ngắm nhìn. Con thuyền màu nâu kia càng lúc càng xa, chỉ có cánh buồm căng phồng, không có bất kỳ động tĩnh nào khác. Đột nhiên, thị lực siêu việt của Lumen nhìn thấy, ở một ô cửa sổ đang rộng mở nào đó thuộc tầng trên khoang thuyền tối tăm, có một khuôn mặt đang lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, nhìn về phía bên này. Làn da của khuôn mặt kia khô quắt mà tái nhợt, bám chặt vào xương cốt, cảm giác thiếu lớp máu thịt, mái tóc màu vàng nâu nhạt thả dài hai bên má, giống như những ngọn cỏ hoang héo rũ, hai tròng mắt đã biến mất và bị bóng tối thâm trầm nhồi đầy bên trong. Cái đầu này tựa như thuộc về một cái thi thể khô quắt, nhưng đôi môi lại ánh lên màu tươi sáng dị thường, tựa như vừa nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Trực giác của Lumen cho thấy khuôn mặt tái nhợt khô quắt kia thuộc về một người phụ nữ, ít nhất khi còn sống là phụ nữ. Cậu không nâng tay phải lên, chào hỏi nồng nhiệt với đối phương mà lẳng lặng nhìn con thuyền ba cột buồm có kiểu dáng cổ xưa kia di chuyển ra khỏi tuyến đường an toàn, chìm vào trong bóng đêm ám trầm, nhìn khuôn mặt khô quắt hốc mắt tối đen đôi môi đỏ mở ra kia hòa vào trong bóng tối. Mãi đến lúc này, cậu mới vẫy vẫy tay, cười nói: "Không bao giờ gặp nữa!" Cậu lại giúp đám người Franka cân nhắc phương án đối phó với Moran Avni, cuối cùng quyết định đợi '007' cung cấp được nhiều thông tin hơn, sau đó mới mưu tính. 'Chuyên gia âm mưu' không phải kẻ viển vông, không thể tự nhiên thiết lập âm mưu khi không có đủ thông tin được. Đợi đến hừng đông, khi Lumen tỉnh dậy thì 'Berry' đã ra khỏi vùng Biển Cuồng bạo dày đặc sương mù và tràn ngập hơi thở tử vong. Phía trước là hải dương trong suốt xanh thẳm, mặt trời chói chang trên cao. Ngày tiếp theo, 'Berry' không tiến vào cảng Beres thuộc cực bắc của Tây Byron, mà tiếp tục di chuyển về hướng tây nam, cuối cùng đến bốn giờ chiều mới cập càng Palos. Cảng này thuộc Matanibon, và được cai trị bởi tướng quân Queraril. Nơi đây vốn là thuộc địa của nước cộng hòa Intis, nhưng sau trận chiến tranh mấy năm trước, thực dân Intis rút khỏi thành phố này và các khu vực xung quanh, tướng quân Queraril còn có mối quan hệ tốt với vương quốc Feineibote và các thế lực khác tiếp vào thế chỗ. Mục tiêu lần này của Lumen là 'Hisoka' chưa từng xuất hiện ở cảng Palos, nhưng hắn tham dự hai trò chơi khăm, đều ở Matanibon, một lần là ở thị trấn Tizamo nằm ở ven cảng Palos, gần rừng rậm nhất, một lần là ở Devis, thành phố khai thác vàng nằm ở phía nam Matanibon. Lumen vừa cởi cúc áo thứ hai trên chiếc áo sơ mi bằng vải đay của mình vừa dùng giọng tự giễu để nói với Lugano: "Tôi có càm giác như mình bị mùa đông ghét bỏ, luôn phải hoạt động trong môi trường nóng bức." Trước khi Trier vào cuối mùa thu thì cậu lại đến cảng Santa cũng đang là mùa thu nhưng mặt trời chói chang, khí hậu khá nóng bức, khi cảng Santa bắt đầu chuyển lạnh thì cậu lại đến cảng Kolia, đó là nơi có khí hậu mà chị cậu gọi là nhiệt đới, chỉ có mùa mưa mà mùa khô, không có mùa đông, nhiệt độ không khí thấp nhất loanh quanh hai mươi độ C. Hiện tại, Trier đang vào thời điểm rét đậm, nhưng ngược lại, nam đại lục lại đang trai qua một mùa hè nóng bức. Điều này khiến cho chiếc áo khoác len màu đen và áo gió giữ ấm kiểu Hermann mà Lumen cố ý chuẩn bị kia vẫn chưa có cơ hội phát huy tác dụng. "Bởi vì từ mùa thu đến giờ, chúng ta luôn đi về hướng nam." Lugano vẫn có quyền lên tiếng khi nhắc đến vấn đề thời tiết hay mùa. Lumen đội mũ rơm màu vàng kim, nắm tay Ludwig, đi dọc theo cầu thang đi xuống cảng. Cậu không hề che dấu mà còn cố ý thể hiện các điểm đặc trưng của nhà thám hiểm lớn Louis Berry. Thật ra ngay từ đầu Lumen đã tính toán thay đổi sách lược, dùng thân phận khác lặng lẽ lẻn vào Matanibon, âm thầm điều tra hai trò chơi khăm kia và tìm ra 'Hisoka', nhưng sau khi Franka miêu tả toàn bộ biểu hiện thường ngày của 'Hisoka' cho Anthony Reid nghe, vị 'Nhà thôi miên' này đã lập hồ sơ nhân vật, một trong những phán đoán được xếp đầu tiên là 'Có tính công kích rất mạnh'. Vì thế, Lumen thay đổi chủ ý, tiếp tục công việc 'Câu cá'. Chẳng qua, cậu cảm thấy khả năng thành công không lớn, bài học từ nghi thức tế biển, cộng thêm việc 'Loki' lại sống lại, có thể đã báo tin cho đối phương, có lẽ 'Hisoka' đã có cái nhìn đầy đủ hơn về thế lực đứng sau lưng mình, mà với tài nguyên và năng lực mà trước đó 'Ngày cá tháng tư' từng thể hiện ra, rõ ràng bon họ không đủ sức chống lại 'Hội Tarot', mà sau lưng Lumen không chỉ có mỗi 'Hội Tarot'. Nếu mình là 'Hisoka', phải đối mặt với tình huống như thế này, Lumen chắc chắn sẽ lựa chọn kiên nhân chờ đợi, chờ thêm một hai tháng nữa, chờ đến khi kẻ địch sốt sắng muốn báo thù kia phải thấp thỏm, sốt ruột mà bắt đầu phạm sai lầm, đợi đến khi những cường giả sau lưng kẻ địch không có cách nào tiếp tục bảo hộ nữa rồi mới đột kích bất ngờ. "Trước không dự trù phương án nữa, tìm ra manh mối rồi tính tiếp." Lumen thầm lẩm bẩm một câu, đi theo dòng hành khách ra khỏi cảng, đi tới trạm xe ngựa công cộng. Gần đó có không ít xe ngựa cho thuê không ngửng và từng cỗ quan tài hoặc sơn đen hoặc màu đỏ không ngừng ra vào trạm xe ngựa. Quan tài? Tuy Lumen đã đọc rất nhiều loại sách du ký nói về phong tục tập quán ở Tây Byron, nhưng đến khi thực sự nhìn thấy một cỗ quan tài dừng ở ven đường, cậu vẫn không khỏi cảm thấy hoang đường. Trước khi bị các quốc gia ở bắc đại lục xâm chiếm, trước khi Byron bị phân cắt thành đông tây Byron, đế quốc Byron tôn thờ 'Tử thần' – cũng chính là 'Minh hoàng' trong 'Trận chiến địa ngục', cho nên, người dân ở nơi này cực kỳ coi trọng quan tài, yêu thích quan tài, coi nó là vật phẩm có thể mang lại bình yên, thanh thản và được tử thần chiếu cố, bình thường khi ra khỏi nhà, bọn họ sẽ nằm bên trong và được người nâng hoặc ngựa hoặc dê một sừng kéo. Đương nhiên đây là một loại phương tiện giao thông nhắm vào giới có tiền, dân chúng bình thường không nỡ chi trả để nằm trong quan tài. Sau khi im lặng một hồi lâu, Lumen hứng phấn nói với Lugano và Ludwig: "Có muốn nằm quan tài không? Tôi muốn thử một lần." "Tôi, tôi không muốn." Lugano cảm thấy quan tài tượng trưng cho điều không tốt, hắn không chấp nhận được việc này. Ludwig lại hướng ánh mắt nhìn về phía những người bán hàng rong bên đường. Mùi ngô và khoai tây nướng đan xen vào nhau khiến cho mỗi một người đi đường đều phải tứa nước bọt. "Hai người đúng là không thú vị." Lumen cười mắng một tiếng, rồi đi tới trước mặt một người địa phương có mái tóc đen bù xù, làn da màu nâu, nâng tay phải lên. Chỉ về phía cỗ quan tài đen tuyền nằm dưới bóng cây. "Bao nhiêu tiền?" Lugano cướp lời, dùng tiếng Dutan hơi vấp để hỏi trước Lumen. Hắn đúng là có thiên phú về ngôn ngữ, xuất phát từ cảng Santa đến cảng Palos không đến một tháng thời gian mà hắn đã có thể miễn cưỡng dùng tiếng Dutan trao đổi với người địa phương, đương nhiên, chỉ giới hạn trong những câu từ đơn giản ngắn gọn. Người địa phương để trần nửa người trên, mặc quần vải sợi đay trả lời bằng tiếng Dutan: "Đi gần là 40 Cope, xa là 1 đồng Fil." Hắn thấy người hỏi là người nước ngoài thì không báo giá sang đồng tiền địa phương 'Delixi' – 'Delixi' là cách gọi của người Intis đối với đồng tiền địa phương, có nghĩa là tiền đồng. Thật là rẻ, nhưng cái này là bốn người nâng, loại tám người nâng có lẽ sẽ đắt hơn rất nhiều đấy... Ha ha, lại có thể trực tiếp dùng đồng Fil và đồng Cope, không hổ là thuộc địa của Intis mới chỉ mất vài năm trước... Năng lực học tập tiếng Dutan của Lumen tốt hơn rất nhiều so với Lugano, bởi vì lúc ở trên thuyền cậu đã sử dụng phù chú thông hiểu ngôn ngữ cấp trung để học tập. Học tập trong trạng thái thông thạo tiếng Dutan, tự nhiên càng thoải mái, hiệu quả cũng càng tốt hơn. Về phần tiêu hao phù chú, Lumen tuyệt nhiên không để ý đến vấn đề đó, trong mắt cậu, vật phẩm là để dùng, không có gì gọi là đáng tiếc không dám dùng cả, có thể phát huy tác dụng mới là điều quan trọng nhất, không thể keo kiệt, sống khổ sống sở cả đời, cái này không dám dùng, cái kia không dám dùng, cuối cùng chết, lại thành món lợi cho kẻ khác, dù sao nếu có nhu cầu cấp bách cần phải dùng phù chú thông hiểu ngôn ngữ, cậu vẫn có thể mua ở 'Hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xoăn', Nếu không có đủ thời gian trong buổi tụ hội, cậu còn có thể 'Truyền tống' đến các thành phố của Rumberg để tìm mua từ giáo hội tri thức. "Được." Lumen gật đầu nói với Lugano,"Chúng ta đi tới khách sạn Orella." Đợi Lugano trả 1 đồng Fil, người địa phương vừa báo giá liền nhấc nắp quan tài hơi mỏng che ở phía trên lên, để lộ khoang bên trong được phủ bằng một lớp vải nhung đỏ sẫm thật dày và một cái gối đầu trông có vẻ cứng. Lumen bỏ mũ rơm màu vàng kim ra, hưng phấn nằm vào bên trong, ngoài thân lập tức cảm nhận được nhiệt độ âm lạnh. Giữa mùa nóng bức này thì cái này đúng là có tác dụng xua tan cảm giác buồn bực ẩm thấp. Là do chất liệu gỗ hoặc là do lớp sơn màu đen tuyền không hấp thụ ánh nắng, hay là do vừa rồi để dưới bóng râm của cây nên mới mát như thế này? Thật giống như mùa mùa bước vào nhà xác, thật thoải mái... Lumen nhìn nắp quan tài hơi mỏng kia đậy lên trên, cảm giác bóng tối nhanh chóng bành trướng, cuối cùng thống trị thế giới này. Bên tai cậu, âm thanh bên ngoài cũng trở nên mơ hồ. Ngay sau đó, quan tài được nâng lên, hơi lắc lư di chuyển về phía trước. Tầm mắt của Lumen là một màu tối đen, xung quanh âm trầm lành lạnh, không hiểu sao cậu lại có ảo giác như mình đang đi về phía tử vong, chạm vào tử vong. "Bỏ qua tâm lý chưa thích ứng, thật ra cũng không tệ lắm, rất dễ vào giấc ngủ..." Cậu vui vẻ đánh giá loại phương tiện giao thong này, 'Hơn nữa không thích hợp cho nam nữ ngồi chung, như vậy sẽ rất xấu hổ, ha ha, không biết những người Intis 'lãng mạn; có từng ngoại tình trong trạng thái này hay không? Gần ba mươi phút sau, cỗ quan tài này đã dừng trước khách sạn Orella. Lumen bước ra khỏi quan tài, thấy một thung lũng nhân tạo không lớn. Nó là từng dãy phòng được xây bằng đá xám đen xếp vòng quanh vách tường dựng đứng, hướng xuống bên dưới đến tận đáy 'thung lũng'. Đây là khách sạn Orela nổi tiếng nhất cảng Palos. Nó từng thuộc về một vị hậu duệ của hoàng thất Byron là Orela Eggers, được xây dựng với mục đích tới gần tử vong, sau lại bị thực dân Intis chiếm đóng. Sau này khi người Feineibote tới nơi này, cảm thấy nó có ý nghĩa đi sâu vào lòng đấy, trở về với đất mẹ, vì thế đã cải tạo nó thành khách sạn.