Chương 22: Bố trí

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 17-03-2023 12:28:23

Sương mù xám nhàn nhạt, Lumen tỉnh lại. Cậu lập tức xoay người xuống giường, đi thẳng đến cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Đỉnh núi cấu thành từ đá cùng bùn đất màu đỏ nâu vẫn như bình thường, tĩnh lặng đứng ở trong hoang dã. Nó tuy cao chỉ hai ba chục thước, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác cắm nhập tầng mây, kết nối với bầu trời, làm cho nên Lumen vẫn theo bản năng dùng "đỉnh núi" để hình dung nó. Dưới chân nó, từng tòa kiến trúc sụp đổ các kiểu tạo thành vòng tròn ở trên hoang dã, tạo nên những tầng tầng ở bên ngoài. "Quái vật lưng mang súng săn kia nhìn từ kết cấu thân thể, khẳng định am hiểu chạy nhảy, đồng thời còn có chỉ số thông minh nhất định, có thể sử dụng vũ khí tương đối phức tạp như súng săn... "Nó có năng lực truy tung cực kỳ mạnh... "Không xác định nó có giống như Aurore, có năng lực siêu tự nhiên hay không... "..." Các loại chi tiết về mục tiêu hiện lên ở trong đầu Lumen. Cậu bước đầu phán đoán, thật nếu đối kháng chính diện với quái vật lưng mang súng săn kia, xác suất mình bị đánh chết cao tới 90%, nếu thử lợi dụng đặc thù trên người, vậy chết sẽ càng nhanh hơn, bởi vì một khi tiến vào minh tưởng, bản thân cậu sẽ phải đưa mình vào trạng thái gần chết, đối phương chỉ cần một kích đơn giản là có thể hoàn thành thu gặt. Trừ bỏ không cách nào đối kháng chính diện ra, đánh lén ám sát cũng không ở trong phạm vi Lumen suy xét —— cái này một là lấy năng lực truy tung mà đối phương biểu hiện ra, cậu rất có khả năng không thể chân chính che dấu được bản thân, cũng sẽ không thể được đánh lén, hai là cậu không có vũ khí từ xa, chẳng sợ chỉ là một cây súng ngắn, cậu hiện tại cũng sẽ không khó xử như thế. Hai ngày này, Lumen vẫn luôn suy nghĩ quá nên đối phó quái vật kia như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp: Lợi dụng cạm bẫy! Cậu từng cùng thợ săn trong thôn tiến vào núi sâu, học cách bố trí một ít cạm bẫy đơn giản, sau đó thuần thục kỹ xảo ở trong những lần bày trò đùa dai. Lumen nguyên bản muốn lợi dụng dầu ở trong căn nhà này, ví dụ như, chứa nó vào trong một cái thùng không lớn, đặt ở chỗ kín trên cao, dùng một sợi dây thừng buộc lại, chờ mục tiêu đến đây, lập tức kéo dây thừng để cái thùng chảy xuống thân thể đối phương, sau đó nhân cơ hội châm lửa thiêu đốt. Nhưng sau khi cân nhắc, cậu lại bỏ qua ý tưởng này. Ở trên điều kiện tiên quyết quái vật kia biểu hiện ra năng lực truy tung rất mạnh, phải đánh giá đầy đủ khứu giác của nó! Mùi dầu là rất rõ ràng. Mà nếu dùng mùi mạnh khác để che dấu, Lumen không xác định đối phương sẽ thay đổi đối sách hay không, sẽ giống như chó hoang thấy có gì không đúng là sẽ lập tức bỏ đi hay không. Cuối cùng, cậu lựa chọn đào hố sâu chôn cọc nhọn. Cái này cũng tồn tại vấn đề nhất định: Lấy năng lực truy tung mà quái vật kia biểu hiện ra, có xác suất không hề thấp nó sẽ phát hiện ra dị thường trước, nhìn thấu cạm bẫy. Lumen ứng đối là, nghĩ biện pháp hạ xuống tâm phòng bị của nó, lợi dụng tư duy sai lầm. Đơn giản mà nói, cậu chỉ có thể ký thác hy vọng áp chế được đối phương ở trên chỉ số thông minh, ở dưới tình huống vũ khí không bằng mục tiêu, lợi dụng tốt bản thân là ưu thế lớn nhất của nhân loại. "Ít nhất từ lần trước cho thấy, nó có chỉ số thông minh nhất định nhưng sẽ không quá cao..." Lumen ở trong lòng trấn an bản thân một câu. Đương nhiên, cậu sẽ không bởi vậy mà xem thường quái vật kia, cậu tính đặt chỉ số thông minh đối phương ở trình độ người bình thường để mưu tính. Nhân vật dùng để đối chiếu là Pont Besne. "Không, tên kia quá ngu, nếu không phải hắn có nhiều tay sai như vậy, mình đã sớm làm cho hắn quỳ xuống kêu ba ba rồi." Lumen ngẫm nghĩ, cẩn thận tính kế đối với quái vật, "Ừm, dựa theo tình huống như mục sư chưa đọc qua sách để xử lý." Cậu lại lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng lại ở mảng hoang dã nằm giữa nhà mình cùng mảng phế tích kia. Nơi này cách "khu an toàn" gần hơn, với cậu mà nói là bảo hiểm nhất, nhưng khuyết thiếu vật che chắn, nhìn một cái không sót thứ gì, thật sự không thích hợp cho "mai phục" . "Lấy cạm bẫy không thành vấn đề, nhưng dùng bản thân làm mồi mà nói, đối phương xa xa có thể nhìn thấy mình, trực tiếp nổ súng là được, căn bản sẽ không lại đây..." Lumen nói thầm hai câu, quyết định mạo hiểm tiến vào phế tích, ở nơi đó tìm chỗ thích hợp bố trí cạm bẫy. Kế hoạch vốn đã có dự tính trước nhanh chóng thành hình ở trong đầu cậu, chỉ còn lại có một điểm cuối cùng cần xác nhận: Đào hố sâu cắm cọc nhọn cần không ít thời gian, Lumen không có cách nào mệnh lệnh đối phương, để cho nó đợi mình làm xong rồi mới đến. Ngẫm nghĩ, Lumen mở ra hai tay, làm ra tư thế "ôm Mặt trời", thành kính hơn hẳn so với bất cứ thời điểm nào trước đó mà cầu nguyện: "Thần của con, cha của con, xin phù hộ con giải quyết quái vật kia. "Ca ngợi Mặt trời!" Chuyện trên thế giới, tuyệt đại bộ phận đều không có khả năng nắm chắc 100%, Lumen không do dự nữa, cầm chĩa cùng rìu rời phòng ngủ, tiến vào phòng sách. Suy xét đến vũ khí mục tiêu, cậu quyết định đổi mới "trang bị phòng hộ" . Lumen bỏ đi áo bông, dùng dây thừng cột những quyển sách bìa cứng ở trước ngực cùng phía sau lưng. Đây là "giáp giấy" tự chế! Trong mơ hồ, cậu nhớ lại chị từng nói qua, như vậy khả năng sẽ chịu nội thương gì đó, nhưng hiện tại đã không quản được nhiều như vậy. Lumen hoạt động thân thể, xác nhận số lượng sách hiện tại không quá ảnh hưởng đến bản thân chiến đấu. Cậu lại mặc vào áo jacket da ở bên ngoài, đi xuống tầng dưới cùng, tìm kiếm tài liệu cần thiết để có thể bố trí cạm bẫy: Không bao lâu, trong tay cậu thêm một cái xẻng, bên hông thêm một cuộn dây thừng —— cái này một là dùng để leo lên, hai là dùng để chế tác lưới dây, thay thế nhánh cây. Sau khi hoàn thành chuẩn bị, Lumen hít một hơi thật sâu, dùng tay phải cầm rìu đẩy cửa lớn ra. Sương mù xám nhàn nhạt tràn ngập ở trên hoang dã, cậu bước từng bước đi về phía ngọn núi như nhiễm lên màu máu. Trong yên tĩnh như chết chóc, Lumen đến rìa phế tích nọ. Cậu trước đi chếch một đoạn, đưa xẻng, rìu, dây thừng các thứ vân vân vào trong một góc tối của một kiến trúc sụp đổ, sau đó chỉ mang theo rìu trở lại phế tích trước đó đã tiến vào. Cậu không có thăm dò gì dị thường, chỉ giống như lần trước thong thả đi về chỗ sâu trong phế tích. Đến chỗ bị quái vật ba mặt dọa lui, cậu dừng lại gần một phút mới xoay người trở về. Đi được một nửa, cậu bắt đầu đi đường vòng, vòng về phía căn nhà sụp đổ giấu xẻng, chĩa các thứ. Khi tiếp cận mục tiêu, Lumen bắt đầu quan sát địa hình, tìm kiếm chỗ thích hợp bố trí cạm bẫy. "Nơi này có khe nứt có vẻ sâu lại không dài, hơi cải tạo chút thì chính là một cạm bẫy tốt, lại có thể tiết kiệm không ít thời gian cho mình, cái kia đi, có lẽ phải một lúc, chỉ có thể hy vọng quái vật kia không truy tung đến đây nhanh như vậy..." Lumen lấy xẻng các thứ, đi đến vị trí đã chọn, rất nhanh bố trí cạm bẫy. Sau khi bước đầu cải tạo khe nứt, cậu dùng rìu tước đi đầu những cây gỗ để tạo mũi nhọn, sắp đặt chúng ở đáy cạm bẫy, tiếp theo, cậu bện lưới dây, trải ở mặt trên cạm bẫy, lại phủ lên một tầng đất đá, tận lực nhất trí với xung quanh. Sau khi hoàn thành chuyện này, cậu giả bản thân là quái vật, truy tung theo mình mà đến trước cạm bẫy này. "Nếu nó có thể nhận thấy được cạm bẫy này, khẳng định sẽ lựa chọn vòng qua, thậm chí trực tiếp nhảy qua, đại khái sẽ tới vị trí này... "Mình cần là, nó đến đây mới có thể thấy mình mà trước đó thì không được, cho nên, mfinh chỉ có thể trốn ở chỗ này..." Lumen dùng chân đo đạc khoảng cách, dùng ánh mắt phân rõ phương hướng, từ từ đến bên một vách tường xem như là vẫn còn vững. Cậu ngồi tới nơi đó, xác nhận tình huống trong tầm mắt. Sau đó, cậu bắt đầu đào cạm bẫy thứ hai. Đây là bố trí nhằm vào "Nhân loại bình thường": Khi một người trên đường truy tung mục tiêu, phát hiện đối phương bố trí bẫy với mình, mà mình thoải mái phát hiện, đồng thời tìm được kẻ địch đang mai phục ở bên cạnh, quá nửa sẽ rất đắc ý rất vội vàng, xem nhẹ khả năng tồn tại cạm bẫy thứ hai, cấp tốc đánh về phía con mồi. Chỉ số thông minh bình thường rất dễ xuất hiện khu tư duy sai lầm hoặc có thể nói là điểm mù như vậy. Lumen chỉ hy vọng quái vật nọ chưa đạt tới chỉ số thông minh bình quân của nhân loại, nếu không mình chỉ có thể xoay người bỏ chạy, sau đó đại khái sẽ bị đuổi theo, chết nơi nào đó trong hoang dã, xác suất rất nhỏ là trốn về được nhà, trốn về "khu an toàn" . Dị thường của thôn Cordouan làm cho cậu lấy sinh mệnh ra mạo hiểm. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lumen rốt cuộc đã làm xong cạm bẫy thứ hai, mà quái vật lưng mang súng săn kia còn chưa có xuất hiện. Quái vật khác cũng như thế. Cậu rốt cuộc có thể an tâm một chút, sau khi giấu đi xẻng các thứ, đứng thẳng người mở ra hai tay. "Ca ngợi Mặt trời!" Lúc này đây, cậu càng thêm chân thành. Lumen lập tức lui đến bên cạnh vách tường kia, ngồi chồm hổm trên đất, nhìn chằm chằm vào cạm bẫy thứ nhất. Từ chỗ vừa rồi cậu tới là nhìn không thấy bên này, bởi vì có một tòa kiến trúc sụp đổ che khuất tầm mắt. Cậu kiên nhẫn chờ đợi. Thịch, thịch, thịch... Lumen rõ ràng cảm giác được tim mình đang đập nhanh hơn. Với cậu mà nói, đây là thứ chưa bao giờ thể nghiệm qua. Thời điểm lưu lạc, cậu cũng từng đối mặt với "kẻ địch" tuổi lớn hơn mình thể trạng mạnh hơn mình, nhưng cũng không lấy giết chết đối phương làm mục đích, chủ yếu là vì cướp đoạt thực vật, tiền tài cùng chỗ ngủ thích hợp. Cho dù ở trong quá trình đó, thật sự có người bởi vậy mà chết đi, nhưng cũng thuộc về ngoài ý muốn. Mà hiện tại, kẻ địch mà cậu sắp nghênh đón là một quái vật sẽ không tuân thủ pháp luật cùng đạo đức của nhân loại, hơn nữa mạnh hơn nhiều so với cậu, nói không chừng còn có chút ít năng lực siêu phàm, một khi kế hoạch ra chút bại lộ, kết cục của cậu là có thể nghĩ. Thịch, thịch, thịch... Lumen không thể tránh khỏi khẩn trương cao độ. Không có ai là không muốn sống, cậu cũng không ngoại lệ. Hít, hô... hít, hô... Lumen lần lượt hít sâu, lấy cái này điều chỉnh tinh thần căng thẳng. Mà cái này tựa như hiệu quả cũng không quá tốt. Trong khoảng thời gian ngắn, cậu vừa hy vọng quái vật kia đến sớm một chút, lại sợ nó thật sự đến. Cái trước là vì có thể khiến cho sự việc nhanh chóng chấm dứt, kể từ đó, mặc kệ kết quả là tốt là xấu, ít nhất Lumen không cần khẩn trương giống như hiện tại, cận kề với sụp đổ, cái sau thì đơn thuần là một loại sợ hãi. Thấy cứ tiếp tục như vậy thì trạng thái của mình sẽ càng ngày càng kém, cậu một bên nói cho bản thân "cái này là vì không liên lụy tới Aurore", một bên thử minh tưởng. Vầng Mặt trời đỏ đậm kia càng khó phác thảo hơn so với dĩ vãng, nhưng theo Lumen cố gắng, nó cuối cùng vẫn hiện ra. Cái này cũng làm cho Lumen bình tĩnh hơn không ít, chỉ là thân thể vẫn có chút run run. Ngay ở lúc này, cậu nghe được động tĩnh rất nhỏ. Cái này giống như có một mảng đồng cỏ mà ánh mắt cậu nhìn không tới, có người chăn cừu nào đó đang nhẹ chân nhẹ tay tới gần.