Keeng Keeng Keeng!
Ryan liên tục lui về phía sau nhưng là để chống đỡ từng đợt tấn công cuồng bạo của người chăn cừu Pierre Bery.
Hai tròng mắt Pierre Berry đã đỏ thẫm như màu máu, không còn vẻ bình tĩnh nhã nhặn như thường lệ nữa, giống như tất cả hung lệ từ sâu trong nội tâm hắn đã hoàn toàn phóng thích ra ngoài.
Những cánh tay hoặc đen sì hoặc tái nhợt nhân cơ hội này vươn ra khỏi bóng tối, chụp về phía Ryan, quấy nhiễu hành động của anh. Pierre Berry lại giơ cao cây rìu, bổ mạnh về phía đầu kẻ địch.
Lần này, Ryan không tiếp tục vừa chống đỡ vừa lùi bước dẫn đến tiêu hao sức lực nữa, anh thậm chí còn không giơ 'Kiếm Thần Hi' lên.
Anh chỉ nghiêng người, để mặc cho những cánh tay hoặc kinh dị hoặc vặn vẹo kia túm lấy hai chân mình, để mặc cho cây rìu của người chăn cừu Pierre Berry chém vào bả vai anh.
Keeng!
Trên bộ áo giáp màu trắng bạc chỗ bả vai nháy mắt xuất hiện một vết nứt như mạng nhện, từng mảng ánh sáng vỡ ra, tiêu tán giữa không trung.
Ryan chịu đau, thuận thế quỳ một gối xuống, 'kiếm Thần Hi' trên tay cắm mạnh xuống sàn lầu hai.
Anh cho rằng mình và đồng bạn đã tách ra quá lâu, hiện tại anh phải liều lĩnh tìm mọi cách tập hợp tất cả mọi người lại cùng một chỗ.
Sức mạnh của một đội luôn vượt trội hơn so với lực chiến đấu đơn độc của mỗi thành viên!
Ngay tức khắc, thanh kiếm lớn bằng hai cánh tay được ngưng tụ từ ánh sáng đột nhiên phát nổ.
Nó tan rã thành vô số mảnh vỡ ánh sáng rồi hóa thành trận gió xoáy thổi quét về phía người chăn cừu Pierre Berry.
Một đòn hủy diệt vô cùng khủng bố này khiến cho Pierre Berry không tự chủ được mà lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Hắn mặc kệ những cánh tay tà dị đang vươn ra từ bóng tối mà tự rút lui vào cái bóng của chính mình.
Thứ ánh sáng thuần túy này tạo thành trận gió bão sắc bén nuốt chửng toàn bộ khu vực xung quanh, chém nát toàn bộ bóng đen tà dị thành vô số mảnh nhỏ.
'Bão ánh sáng' là một năng lực công kích theo phạm vi lớn, tuy Ryan đã dùng hết sức để khống chế nó chỉ nhắm vào kẻ địch ở phía trước, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc ảnh hưởng đến hai bên trái phải, phía trên và dưới chân.
Không một tiếng động, vách tường phòng ngủ của Lumen và phòng ngủ của Aurore đồng thời sụp đổ và bị trận bão lốc ánh sáng khủng bố kia nghiền nát thành vô số mảnh nhỏ li ti.
Ở khu vực xung quanh ban công, đám dây leo đen nhánh rủ từ nóc nhà xuống nháy mắt biến thành cỏ khô bay múa theo gió lốc, ngay cả mục sư Guillaume Besne đang lơ lửng giữa không trung không cũng không khỏi hoảng hốt, vội vàng né tránh.
Hắn vội vàng bay ra khỏi nhà của Aurore, trên người hắn rất nhanh xuất hiện vô số vết cắt đầm đìa máu.
Ầm Ầm Ầm!
Một nửa nóc nhà bị thổi bay, sàn lầu hai thủng lỗ chỗ, nhiều chỗ thậm chí còn có thể nhìn thẳng xuống bếp lò ở bên dưới.
Leah cũng bị trận bão ánh sáng nuốt chửng, nhưng thân hình của cô nhanh chóng thu nhỏ lại và mỏng dần đi, biến thành người giấy nhỏ bị nghiền nát thành bột phấn.
Đợi đến khi trận bão lốc khủng bố này lắng xuống, cô lại xuất hiện ở thư phòng chỉ còn nguyên vẹn một nửa.
Ryan biết rõ cô có thuật 'Người giấy thế thân' cho nên mới dám dùng một đòn cuồng bạo khủng bố đến mức đấy để tấn công người chăn cừu Pierre Berry ở trong điều kiện môi trường nhỏ hẹp như vậy.
Về phần hai chị em Aurore và Lumen ở phòng bên cạnh và Valentine ở ban công phía sau, hai người trước đã có vách tường chịu phần lớn lực công kích, còn người phía sau thì ở khoảng cách hơi xa, đồng thời, Ryan vẫn luôn cố gắng khống chế hướng đi của trận gió lốc, mặc dù không tính là quá thành công nhưng cũng mang lại hiệu quả nhất định.
Đúng vậy, anh đã phải cân nhắc tình huống hiện tại trước khi dứt khoát đưa ra quyết định dùng một đòn này để phá vỡ cục diện.
Mặt trăng đỏ rực và những ngôi sao trên bầu trời cao rọi ánh sáng nhàn nhạt qua nóc nhà bị phá vỡ, Ryan đưa mắt nhìn một vòng xung quanh nhưng không phát hiện ra bóng dáng Aurore và Lumen, chỉ thấy Leah với sắc mặt biến thành màu xanh lam đang chạy về phía mình và Valentine đang hôn mê ở khu vực ban công, trên người anh ấy có rất nhiều vết thương do bị ảnh hưởng bởi 'Bão ánh sãng' nhưng tất cả đều không nguy hiểm đến tính mạng
Thấy tình trạng của đồng bạn của mình, người sau tồi tệ hơn người trước như vậy, Ryan mặc kệ việc tìm kiếm người, một tay tóm lấy bả vai Leah, kéo cô nhảy một bước dài tới khu vực ban công.
Một tay vị chiến sĩ này nhấc Valentine lên rồi nhảy thẳng từ ban công nhà Lumen xuống.
Anh dựa vào 'Áo giáp Bình Minh' màu trắng bạc còn chưa hoàn toàn tan rã hết để chống trả lại một ít công kích từ trong bóng tối, dưới chân vẫn chạy như điên, chạy ra khỏi làng Cordouan, chạy trốn về phía đồng cỏ gần ngọn núi cao nhất.
Đây là kế hoạch mà bọn họ đã lập ra từ trước: Nếu không giữ được nhà của Aurore và Lumen, bọn họ sẽ lập tức rút lui về phía đồng cỏ.
Đến nơi đó, bọn họ có thể lợi dùng lợi thế địa hình để phòng thủ, rút lui về phía sườn núi, bọn họ muốn dùng cách thoát khỏi khu vực này để kích hoạt vòng chu kỳ tuần hoàn.
Mục sư Guillaume Besne lơ lửng giữa không trung cũng không thể đuổi kịp tốc độ phát huy đến mức cực điểm của 'Kỵ sĩ bình minh'.
Dưới chân hắn, người chăn cừu Pierre Berry đi ra từ trong bóng tối bên hông ngôi nhà.
Chiếc áo thụng dài sẫm màu trên người hắn đã bị rách tung tóe, mũ trùm đầu cũng không biết rơi mất lúc nào, trên mặt, ngực và hai chân hắn chằng chịt vết chém vẫn đang không ngừng rỉ máu tươi, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Nếu không phải tại thời khắc mấu chốt, hắn trao đổi bóng với một thôn dân ở bên ngoài thì vừa nãy hắn đã chết không toàn thây rồi!
Mà thôn dân vốn là thủ hạ của hắn kia khẳng định đã biến thành một đống thịt vụn.
Bởi vì vực sâu ma hoa đã bị một đòn 'Bão ánh sáng' của Ryan phá hủy, Valentine cũng không bị mê muội quá sâu, cho nên anh rất nhanh đã tỉnh lại trước khi chạy thoát khỏi thôn Cordouan.
"Tình hình thế nào rồi?" Anh vừa mở miệng hỏi thì gió mạnh tràn đầy vào trong miệng.
Ryan đang chạy như điên, thành ra không có cách nào thuật lại chi tiết sự việc, chỉ có thể nói ngắn gọn một câu:
"Giúp Leah trước đi!"
Lúc này Valentine mới nhìn về phía Leah đang được một cánh tay khác của Ryan giữ chặt thì phát hiện ra sắc mặt cô tái nhợt màu xanh lam, dáng vẻ rất không đúng.
Valentine khó khăn giơ một bàn tay ra, không do dự ấn vào bả vai Leah.
"Mặt trời!"
Anh quát lớn một tiếng bằng ngôn ngữ Hermes cổ.
Một giọt chất lỏng màu vàng trong suốt sinh ra từ trong hư không trống rỗng rơi xuống người Leah.
Ngay lập tức, vẻ mặt Leah trở nên vặn vẹo, một làn khói nhẹ thoát ra quanh người cô.
Chưa đầy một, hai giây sau, cái bóng trong suốt của Sybil tách ra khỏi cơ thể Leah, nét mặt cô ta không dấu nổi vẻ kinh hoàng và sợ hãi.
Cô ta không thể tin được mình lại bị trục xuất ra khỏi thân thể Leah.
Ngay sau đó, một ngọn lửa màu vàng hư ảo từ trong hư không bắn ra, thiêu cháy linh hồn quái dị kia giống như một ngọn nến đang bốc cháy nhỏ từng giọt chất lỏng.
Sybil kêu gào thảm thiết, cô ta không ngừng nguyền rủa nhưng lại không có cách nào thoát khỏi vận mệnh bị thanh tẩy.
Lần này, cô ta không thể 'trọng sinh' trong cơ thể của Valentine
"Tà vật!" Valentine thấp giọng mắng một câu.
"Có cần tôi đuổi theo không?" Người chăn cừu Pierre Berry ngẩng đầu hỏi mục sư Guillaume Besne đang lơ lửng giữa không trung.
Tuy tình trạng của hắn khá tồi tệ nhưng hắn không thể buông tha được.
Guillaume Besne trầm tư vài giây, rồi nói:
"Không cần, chuyện bên này quan trọng hơn."
"Trong khoảng thời gian này bọn họ không có khả năng làm ra bất kỳ hành động nào, chỉ cần quan sát, xác nhận tình huống, đối với chúng ta mà nói, như vậy là đủ rồi."
Vừa dứt lời, hai hàng lông mày của hắn đột nhiên nhíu lại, sau đó thấp giọng nói:
"Sybil đã chết."
"Chẳng phải chị ấy có thể 'trọng sinh' sao?" Pierre Berry kinh ngạc.
Thật ra, hắn cũng không có chút cảm giác thương tâm nào đối với cái chết của chị mình.
Guillaume Besne không nhịn được mắng:
"Tôi đã nhắc nhở cô ta đừng chơi trò 'trọng sinh' trước mắt ba người xứ khác kia, trò 'trọng sinh'này tự nhiên là bị sức mạnh thiên nhiên 'Mặt trời' khắc chế, kết quả thì sao, cô ta căn bản không thèm nghe."
"Rác rưởi! Thật lãng phí món quà ban ân của Chúa!"
Lumen mở choàng mắt ra, chỉ thấy trước mắt là màn sương mù mỏng màu xám và trần nhà quen thuộc.
Cậu tỉnh lại trong đống đổ nát sau lần hôn mê bất tỉnh lúc trước.
Lumen sờ soạng ngồi dậy, sau đó cậu không ngừng thở hổn hển.
Khoảnh khắc bị Aurore tấn công, cậu thật sự nản lòng thoái chí, trong đầu nảy ra ý nghĩ buông bỏ tất cả.
Cuộc sống tốt đẹp mà chị ấy đã cho, năm năm sinh mệnh mà chị ấy đã cho, nếu chị ấy muốn lấy lại, chị ấy có thể lấy lại bất cứ lúc nào.
Phù... Lumen thở hắt ra, một ý nghĩ khác chợt lóe lên trong đầu cậu:
"Người vừa rồi không phải Aurore, chắc chắn chị ấy bị quái vật khống chế!"
"Hiện tại nếu mình buông bỏ thì chẳng khác nào dâng chị ấy cho quái vật và dập tắt tia hi vọng cuối cùng của chị ấy!"
Lumen đứng dậy, ý chí một lần nữa trở nên kiên định hơn.
Cậu hướng tầm mắt nhìn về phía thềm cửa sổ, ở đó có một cái chai rượu mạnh, một đóa hoa kim ngân, một ít bột cây bồ đào leo và bột cây dương xỉ nước.
Là cô gái kia đem những thứ này vào đây sao? Vừa rồi cô ấy có nhìn thấy bọn họ bị tấn công không? Tại sao cô ấy không... Lumen lắc lắc đầu, cố gắng quăng tất cả ý nghĩ sau đó ra ngoài.
Tình hình hiện tại, cậu chỉ có thể dựa vào bản thân và những người bạn của mình, người ta cho dù có cường mạnh đến mức nào cũng không có tác dụng gì trong việc này!
Lumen không lãng phí thời gian nữa, cậu lấy dụng cụ để pha chế ma dược 'thợ săn' trước đó ra, đổ 50ml rượu mạnh vào trong chén rượu.
Rồi lần lượt thả hoa kim ngân, bột cây nho leo, bột cây dương xỉ nước vào, cuối cùng là thứ 'đá' có mặt ngoài giống như phủ một thứ chất lỏng đen đặc luôn bốc ra mùi tanh tưởi kia.
Trong tiếng xèo xèo, 'Kẻ khiêu khích' phát huy đặc tính siêu hòa tan của mình, hoa kim ngân cũng hoàn toàn biến mất.
Trong chén rượu, thứ rượu mạnh vốn dĩ không màu này đã biến thành màu đen và đặc sệt lại, Lumen chỉ cần nhìn thứ ma dược này thôi, cậu đã có loại kích động muốn ném nó xuống đất và giẫm nát nó.
Cậu lấy lại bình tĩnh, dùng công pháp minh tưởng để ngưng tụ tinh thần lại rất nhanh dừng lại, điều chỉnh trạng thái.
Qua vài giây, Lumen không chút do dự nâng chén rượu lên, một hơi uống cạn thứ ma dược 'Kẻ khiêu khích' có vị ghê tởm và mùi hôi thối gay mũi.
Vừa buông cái chén ra, cậu lập tức cảm thấy nội tạng như nặng trĩu, giống như không ngừng sa xuống.
Đã có kinh nghiệm từ lần trước, Lumen ngồi xếp bằng trên sàn nhà, nhắm mắt lại, chờ đợi những biến hóa tiếp theo.
Hơi thở của cậu nhanh chóng trở nên nóng rực, cảm xúc rơi vào trạng thái không ổn định, khi thì điên cuồng phẫn nộ, lúc lại bi thương, khi thì uể oải, lúc thì kích động.
Cùng lúc đó, một âm thanh như đến từ nơi vô cùng xa lại như gần ngay bên tai xuất hiện, giống như một cây đinh sắt đâm vào huyệt Thái Dương cậu.
Cơn đau dữ dội mà quen thuộc tràn vào đầu óc Lumen nhưng vẫn không thể đập tan được ý nghĩ trong đầu cậu:
"Tôi muốn thành công!"
"Tôi muốn mở khóa được bí mật của mộng cảnh !"
"Tôi muốn cứu Aurore!"
"Tôi muốn giải trừ chu kỳ tuần hoàn của làng Cordouan!"
Cảm giác cháy bỏng, xé rách và ảo giác đến mức sắp không không chế được cứ thay phiên nhau ập đến, Lumen cố hết sức chịu đựng tất cả, cậu không mở to mắt, cũng không thay đổi tư thế ngồi xếp bằng.
Cậu chỉ cảm thấy mình như con thuyền nhỏ trong trận bão táp, bị sóng biển và gió lốc cuốn phăng đi, khó có thể tự kiểm soát được nhưng lại không thể chìm nghỉm.
Không biết qua bao lâu, đau đớn bắt đầu dần tan biến, cơn khát máu điên cuồng cũng rời khỏi đầu óc Lumen.
Cậu mở mắt ra, biết mình đã trở thành danh sách 8 'Kẻ khiêu khích'.