Chương 221: Lời chế nhạo

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 11-06-2024 23:13:23

Tuy trong lòng Franka thầm lẩm bẩm rằng ở nơi đổ nát này làm sao có chuyện như vậy diễn ra được, nhưng thật ra cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Đây là kỷ đệ tứ Trier, dù cho không có thần ngã xuống nơi này thì cũng không thiếu những điều dị thường! Đám người Lumen thò đầu ra khỏi chỗ trốn từ các góc độ khác nhau, nhìn về phía phát ra tiếng chuông leeng keeng leeng keeng kia. Tiếng chuông nọ cách con đường trước mặt không phải là quá xa, nhưng sương mù ở nơi đó rõ ràng dày đặc hơn rất nhiều, những sự vật tòa nhà đều như ẩn như hiện bên trong, giống như chỉ để lộ một góc lịch sử. Ở chỗ sâu trong màn sương mù này, có một sự vật gì đó giống như xe lửa hơi nước lẳng lặng chạy qua, số toa của nó rất ít, chỉ có hai toa, lại không có ống khói, trên nóc có một thanh giá đỡ kỳ lạ, nối liền với một vật gì đó giữa không trung. Leeng keeng leeng keeng, đoàn tàu này chạy vào trong màn sương mù dày đặc, biến mất không thấy bóng dáng. Tuy đám người Franka không nhìn thấy rõ nhưng không hiểu sao đều cảm thấy hoảng sợ, giống như đứng ở cạnh rìa vách núi đen, hoặc là chân giẫm phải lưỡi dao sắc bén, mũi nhọn đã đâm vào da mình. Bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ xem sự biến hóa của sương mù và sự xuất hiện quỷ dị của đoàn tàu kia có nghĩa gì, sẽ mang lại cái gì thì chợt cảm giác xung quanh trở nên tối tăm, ánh hoàng hôn rút đi, đêm tối chuẩn bị buông xuống. Màn sương mù dày đặc cũng tràn qua đây, bao phủ cả khu vực này. Tuy Lumen theo bản năng cảm thấy điều này có vấn đề rất lớn, rất muốn tránh đi, nhưng mắt thấy khắp nơi đều là màn sương mù dị biến nhuốm thứ ánh sáng tối tăm, căn bản không có cách nào 'Truyền tống' đến vùng không chịu ảnh hưởng, mà ngoài vùng sương mù này là vùng hoang dã mà bọn họ vừa tới, rất khó có thể cảm ứng được. Sương mù lạnh như băng thẩm thấu vào da, khiến cả Franka và Jenna đều không tự chủ được mà rùng mình một cái. Gần như cùng lúc, trên cả con phố hẹp này, từng ánh nến, từng ngọn đèn lần lượt thắp sáng lên, tiếng cười, tiếng khóc, tiếng nói chuyện ồn ào đột nhiên vang lên. Nơi này từ tĩnh chuyển sang động, đột nhiên sống lại. Kỷ đệ tứ Trier sống lại, có sự ồn ào náo động, lại có sự nhộn nhịp của từng sinh mệnh. Anthony theo bản năng quan sát tình huống của những căn nhà khác nhau trên con phố hẹp này, thấy bên trong một căn nhà tối đen không cân xứng, ánh nến từ phía trên chiếu xuống, rọi sáng một bóng người đang đứng bên cửa sổ. Bóng người nọ đột một chiếc mũ mềm màu đen bị lõm xuống một bên, mặc một chiếc áo sẫm màu được cài cúc qua loa, từ bả vai chéo xuống ngang hông có một vết thương trơn tru mở ra. Vết thương đó tựa như do bị một thanh kiếm lớn sắc bén chém vào. Lúc này, người đàn ông bị bổ chéo thân thể đang đứng với dáng vẻ không được thẳng, tựa như miếng gỗ mà đứa trẻ xếp lại. Hắn há mồm cắn một miếng bánh mì kẹp thịt, sau khi nhai và nuốt xuống, thức ăn không ngừng rơi ra khỏi miệng vết thương, rơi xuống dưới đất, nhưng hắn vẫn hồn nhiên không biết. Ở những ngôi nhà khác còn có thể ở được lại xuất hiện thêm nhiều bóng dáng. Bọn họ có người tựa như sáp nến chảy ra rồi lại đông lại, máu thịt dính chặt nhầy nhụa không thể phân biệt được; có người có làn da tái nhợt, bên trong lỗ chân lông mọc ra lông chim trắng dính dớp mỡ và chảy dịch mủ vàng; có người khắp thân thể là vô số hốc trống rỗng, giòi bọ màu đen chui ra chui vào; có người chỉ còn một bộ khung xương màu trắng, trên mặt dán một tấm mặt nạ da người không cân xứng với khung xương bên dưới; có người đã biến thành bóng đen, giống như từng bị thiêu cháy... Trên con phố hẹp này có một quả cầu ba màu vàng xanh hồng cao bằng nửa người trưởng thành đang lăn về phía trước, phía trên quả cầu có một thằng hề ăn mặc lòe loẹt đang biểu diễn chổng ngược. Lỗ tai của thằng hề nọ không giống với con người, mà càng giống với tai của loài chó, nhưng nhọn hơn một chút, mà trên khuôn mặt được sơn thuốc màu hồng màu vàng lại là lớp lông màu xám sẫm. Đây đều là những cư dân đã chết của kỷ đệ tứ Trier sao? Lumen nheo mắt. Cậu và đám người Franka còn chú ý tới một điểm là trên mặt của những người này đều có vết máu, vẻ mặt rất lạnh lùng. "Rất giống, rất giống, 'Người trong gương'..." Franka lẩm bẩm một câu, rồi chợt kinh sợ nói: "Chẳng lẽ sự biến hóa của màn sương mù màu xám vừa rồi đưa chúng ta vào kỷ đệ tứ Trier ở trong gương sao? Ở hiện thực, dân chúng của kỷ đệ tứ Trier đều đã chết, nhưng ở trong gương thì đều còn sống sao?" Cô còn chưa dứt lời thì thấy cả Lumen và Anthony đều quay lại nhìn mình và Jenna. "Chẳng lẽ hai thứ đồ chơi vừa rồi có vấn đề?" Da đầu Franka tê rần nói: "Sau khi chúng nó làm cho sương mù màu xám mà chúng ta đang ở bên trong kia biến hóa thì chúng ta đã bị kỷ đệ tứ Trier trong gương nuốt chửng sao?" "Như vậy vẫn không đúng, tôi cảm thấy đây là dị biến mang tính phổ biến, tiến vào nơi này, ngoại trừ một số ít người đặc thù, sau khi bị màn sương mù màu xám khuếch trương bao phủ thì đều đi đến tàn tích trong gương." Lumen nhìn con phố nhỏ 'bừng bừng sức sống', suy nghĩ một chút rồi nói,"Nghi vấn lớn nhất là hai pho tượng thần đã kích thích kỷ đệ tứ Trier, sinh ra những biến hóa như màn sương mù màu xám khuếch trương." Phản ứng đầu tiên của Jenna là im lặng, ngay sau đó cô lại nhíu mày, nói: "Nhưng chúng ta tiến vào nơi này một lúc lâu rồi, tại sao hiện tại mới xuất hiện biến dị? Vừa rồi chúng ta cũng không làm gì." "Đúng vậy!" Franka đột nhiên tỉnh ngộ,"Chắc chắn là do sau khi đám khách ở trong 'Nhà nghỉ' vào được nơi này đã đi lung tung, thử loạn lên, kích thích đến cái gì đó!" Cô vừa dứt lời thì cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu gào thảm thiết, khàn cả giọng: "Cứu mạng!" "Cứu, cứu tôi với!" Đám người Lumen nhìn về phía phát ra tiếng keeum thấy một người đàn ông mặc vest màu đen, tóc tai chải vuốt gọn gàng, trong như thư ký của một nhân vật lớn nào đó, đang chạy vào con phố hẹp này. Trên khuôn mặt của hắn có rất nhiều mụn mủ đang không ngừng chảy ra thứ chất lỏng đặc sệt, cái đầu thường xuyên răng rắc quay một trăm tám mươi độ nhìn về phía sau với ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, giống như có thứ vô hình khủng khiếp gì đó đang đuổi theo hắn. "Cứu tôi với!" Trong tiếng la hét ầm ĩ, thân thể của người này đột nhiên cứng đờ, sau đó chợt lùi về phía sau một cách không tự chủ, càng lùi càng nhanh, cho nến khi bay hẳn lên trên. "A!" Trong tiếng kêu ka thảm thiết, hắn rơi vào bên trong màn sương mù màu xám dày đặc, rơi xuống giữa tòa nhà lờ mờ bên trong. Giây tiếp theo, tiếng la hét kia im bặt, hướng đó cũng lặng yên. Trái tim trong lồng ngực đám người Lumen gia tốc đập bịch bịch trong lồng ngực, bọn họ đều có dự cảm nguy hiểm mãnh liệt. Tuy người đàn ông mặc vest đen kia cũng không phải người bình thường mà nghi ngờ là người ban ân của Tà thần 'Bệnh tật' hoặc giáo phái 'Vạn vật sẽ tận diệt', đã bị ô nhiễm bởi nơi này, chắc chắn sẽ phải chịu ảnh hưởng nhất định, đầu còn có thể xoay ra sau lưng nhưng chuyện hắn gặp phải vẫn khiến cho Lumen và đám người Anthony bằng trực quan cảm nhận được ở chỗ sâu trong màn sương mù màu xám cất giấu một cái gì đó rất khủng khiếp. Đám người bọn họ tựa như đã bị nhìn thấy, rồi cũng sẽ bị 'kéo vào' chỗ sâu trong màn sương mù màu xám và biến mất không thấy. Nhưng giờ khắc này, bon họ căn bản không biết nê làm gì, nên tránh né như thế nào, khắp nơi trong di tích trong gương này đều bị màn sương mù màu xám dày đặc nhuốm màu đen kia bao phủ, khắp nơi đều ẩn tàng không biết bao nhiêu nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần. Ngay lúc này, giọng nói hùng hậu trùng trùng điệp điệp của Termiporus vang lên bên tai Lumen: "Chạy về phía trước, chạy đến cột trụ kia." "Trên đường không được dừng lại, không được quay đầu, không được dịch chuyển, không được kéo đồng đội." Chuyện này... Đó chẳng phải là phương hướng mà quái vật vừa rồi bị 'Nuốt chửng' sao? Chúng ta chủ động đi qua đó, chẳng phải không khác nào đưa cơm tới miệng sao? Nhất thời Lumen không biết tin tưởng rằng Termiporus đã cảm ứng được nguy hiểm thực sự nào đó nên muốn làm gì đó để tự cứu mình, hay là nghi ngờ hắn muốn nhân cơ hội để thực hiện một âm mưu nào đó. "Cậu có thể không tin." Termiporus bổ sung thêm một câu bằng giọng nói hùng hậu trùng trùng điệp điệp. Tuy Lumen vẫn nghi ngờ nhưng ánh mắt cậu vẫn nhìn về phía mà người ban ân Tà thần vừa rồi bị 'Nuốt chửng'. Ở giữa các tòa nhà hoặc đứng vững hoặc sụp đổ, như ẩn như hiện ở sâu trong màn sương mù màu xám kia, mơ hồ có một cột trụ màu đen hướng thẳng lên bàu trời. Đột nhiên, Lumen nhớ tới một sự vật giống như vậy: 'Cột đêm Christina' ở lối vào tầng thứ tư trong hầm mộ ngầm dưới lòng đấy. Mà Christina là một ma nữ cao cấp ngã xuống trong 'Trận chiến tứ hoàng', ngã xuống ở 'Kỷ đệ tứ Trier'! Hắn là con của thần, là đứa con thật sự của 'Ma Nữ Nguyên Sơ'chân chính... Nơi này nghi ngờ là kỷ đệ tứ Trier trong gương... Lumen nhìn quanh một vòng, thấy tình hình ở các nơi khác đều tương tự như vậy thì cắn răng nói: "Chúng ta chạy về phía trước! Chạy tới cột trụ màu đen kia!" Cảm giác nguy hiểm càng ngày càng mạnh, càng ngày càng tới gần khiến cho cậu chỉ có thể cược một ván bài. Chạy về phía trước? Cho dù là Franka, hay là Jenna, Anthony, đều rất khó hiểu đối với lựa chọn này của Lumen. Vừa rồi mọi người đều tận mắt chứng kiến thảm cảnh của người đàn ông kia! Lumen đứng thẳng người dậy, trầm giọng nói: "Jenna mang theo chiến lợi phẩm, trên đường không được dừng lại, không được quay đầu, không được kéo theo đồng đội!" Vừa nói xong, cậu đã nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp Thấy những điều cấm kỵ đều được nói rất cụ thể, Franka lựa chọn tin tưởng Lumen. Jenna nắm chặt đồng tiền vàng may mắn trong tay, tay kia túm áo choàng bọc chiến lợi phẩm, chạy theo phía sau, Anthony đã báo xong thù lớn, cũng không còn gì tiếc nuối nữa, mà mấy lựa chọn của Lumen trước đó đều chính xác, vì thế hắn cũng không nghi ngờ gì, chạy như điên theo phía sau. Thình thịch thình thịch, bốn người chạy vào con phố hẹp kia, chạy vượng qua thằng hề đang lộn ngược trên quả cầu chậm rãi lăn về phía trước, chạy vào sâu trong màn sương mù màu xám, chạy về phía cột trụ màu đen kia. ... Trước một căn nhà giống như được dựng từ sắt đen có sơn hoa văn màu đỏ ở một góc nào đó ở kỷ đệ tứ Trier. Một mảnh hoang dã mọc đầy cỏ dại lại bị nén lại chỉ còn lớn bằng một cái quảng trường bình thường. Trong vùng hoang dã, 'Nguyệt nữ sĩ' mặc áo choàng màu trắng rộng thùng thình, đeo khăn che mặt màu nhạt, ngồi tren một cỗ xe ngựa không mui màu đỏ sậm, hỏi phu nhân Pouaris đứng bên cạnh: "Bà làm sao thế?" Phu nhân Pouaris mặc váy dài màu đen, dùng tay phải ôm đầu, nói: "Tôi lại nghe thấy tiếng khóc của con tôi..." 'Nguyệt nữ sĩ' khẽ gật đầu nói: "Việc này không thể tránh khỏi, bà ở trong này nghỉ ngơi một lát đi, đợi trạng thái khôi phục lại rồi đuổi kịp." "Một mình cô không có vấn đề gì chứ?" Các bó cơ trên khuôn mặt của phu nhân Pouaris liên tục run rẩy và vặn vẹo. 'Nguyệt nữ sĩ' cười nói: "Đứa con của tôi đã để lại món quà cho tôi, bà không cần lo lắng." Cô ta thậm chí còn không biết 'Dạ phu nhân' có thể giúp đỡ được gì trong chuyện này, sở dĩ người này có thể vào được đến đây là vì cô ta phải ở lại tu viện Thánh tâm để thu hút lực chú ý, không có cách nào tiến vào 'Nhà nghỉ'. "Được rồi." Phu nhân Pouaris tiếc nuối nói. Đợi đến khi xe ngựa của 'Nguyệt nữ sĩ' rởi khỏi vùng hoang dã, thì vẻ mặt của 'Dạ phu nhân' nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Chiếc xe ngựa của 'Nguyệt nữ sĩ' được hai sinh vật trong giống ma quỷ kéo đi về phía trước một lúc thì màn sương mù màu xám chợt trở nên dày đặc, lan tràn lại đây. Ánh mắt của cô ta cứng lại, trong tay đột nhiên có thêm một đoạn cuống rốn loang lổ vết máu. Đoạn cuống rốn này tản ra ánh sáng mặt trời màu vàng rức rỡ, ngăn cản toàn bộ sự xói mòn và ảnh hưởng ở bên ngoài. Cứ như vậy, 'Nguyệt nữ sĩ' thuật lợi đi đến rìa của nơi thần ngã xuống, sương mù màu xám ở nơi này dày đặc giống như một bức tường. Cô ta thử tới gần, nhưng bị cản lại giống như một người bình thường không thể đi xuyên qua vách tường. 'Nguyệt nữ sĩ' cảm nhận được tiếng kêu gọi mãnh liệt nhưng lại không có cách nào tiến thêm một bước. Cô ta vừa ngạc nhiên lại nghi hoặc lẩm bẩm: "Làm sao có thể... ' Trong lúc lẩm bẩm, tầm mắt của 'Nguyệt nữ sĩ' đảo xung quanh. Đột nhiên, ánh mắt của cô ta cứng lại. Trên bề mặt của một tòa nhà có kiến trúc giống như cung điện bị sụp đổ một nửa ở gần đó là một dòng chữ màu đỏ đã đông cứng lại giống như dùng máu tươi để viết ra: "Chẳng lẽ không ai nói cho các vị biết nơi này còn có một tầng phong ấn hay sao?"