Chương 131: Sám hối

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 07-12-2024 13:25:21

Đôi mắt màu xanh lam băng! Là ma quỷ kia! Nó đang ở trong giáo đường! Cả người Lumen căng chặt, cậu không suy nghĩ nhiều, lập tức chuẩn bị 'Truyền tống' chạy trốn. Lần này, cậu lựa chọn Trier, lựa chọn trước cửa thánh giáo đường Thánh Vieve. Ngay lúc này, cậu thấy bên trong đôi mắt màu xanh lam băng kia phản chiếu ra bóng dáng của chính mình với khuôn mặt vặn vẹo, biểu cảm âm ngoan, ánh mắt lạnh như băng. Ngay sau đó, từng Lumen khác xuất hiện xung quanh Lumen. Có Lumen với ánh mắt say mê, hô hấp nặng nề, khuôn mặt ửng hồng, có Lumen đang run rẩy với vẻ mặt hoảng sợ, có Lumen với vẻ mặt lạnh lùng, bình tĩnh, ánh mắt kiên quyết, có Lumen chìm trong ưu thương, suy sụp, có Lumen không còn ý chí sống sót, có Lumen bị sự phẫn nộ và thù địch chiếm trọn đầu óc, hai hốc mắt đỏ bừng... Trong khoảng thời gian ngắn, Lumen giống như nhìn thấy vô số mảnh vỡ của chính mình, mỗi cái đều là sự thật. Điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến suy nghĩ và hành động của cậu, khiến cho cậu không có cách nào kích phát được ấn ký khế ước đại biểu cho năng lực 'Du hành xuyên qua linh giới'. Ý chí dựa vào chút bản năng cuối cùng, cậu rót ý niệm còn sót lại về phía bàn tay phải, hướng về dấn ấn của 'Hoàng đế máu' Alistar Tudor. Chỉ có dọa cho ma quỷ có đôi mắt màu xanh lam băng kia sợ nhảy dựng lên, cậu mới có thể nhân cơ hội này để 'Truyền tống' chạy trốn, thoát khỏi khốn cảnh hiện tại! Bỗng nhiên, bên tai Lumen vang lên những lời vô nghĩa ẩn chứa cảm xúc cuồng loạn và cảm giác đọa lạc mãnh liệt. Đầu óc cậu nháy mắt biến thành cục bột nhão, không ngừng nở ra đến mức sắp nổ tung. Hơi thở 'Hoàng đế máu' không thể kịp thời kích phát. Vô số mảnh vỡ ý nghĩ tràn ngập cảm xúc và đau đớn tự như nổ tung như pháo hoa ở trong đầu Lumen, rồi lại từ từ lắng xuống. Cảm giác thiêu đốt chợt nóng rực ở vị trí ngực giúp cậu định vị được bản thân, không hoàn toàn bị mất phương hướng. Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lumen cũng có thể khống chế được suy nghĩ. Bởi vậy, trong đầu cậu cũng sinh ra một ý nghĩ đầu tiên: "Mình vẫn còn sống sao?" Từ lúc bị những lời vô nghĩa tấn công đến lúc tỉnh táo lại có lẽ đã qua một đoạn thời gian, với thực lực của ma quỷ cũng đủ để giết chết cậu mấy chục lần! Lumen vừa chuyển ý niệm về phía lòng bàn tay phải, vừa liếc mắt nhìn về phía ma quỷ có đôi mắt màu xanh lam băng kia. Ma quỷ có mái tóc đã lốm đốm hoa râm, mặc bộ vest màu đen, đeo nơ kia lại ngồi thẳng sống lưng, mặt hướng về 'Thánh huy sinh mệnh', thắt lưng hơi cong xuống, chắp hai tay trước ngực. Hắn nhắm mắt lại, vẻ mặt đau đớn, thì thầm nói: "Mẫu thân nhân từ, xin hãy khoan thứ cho tội lỗi của con..." Mẫu thân nhân từ, xin hãy khoan thứ cho tội lỗi của con... Lumen chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu từ bỏ việc kích phát hơi thở của 'Hoàng đế máu'. Cậu lại ngồi xuống bên cạnh ma quỷ kia. Cậu ngước mắt nhìn 'Thánh huy sinh mệnh' trên thánh đàn, yên lặng chờ đợi, không cắt ngang lời sám hối của ma quỷ kia, trong đầu âm thầm phân tích chuyện vừa rồi: Những phiên bản chính mình khác nhau mà cậu vừa thấy có lẽ chỉ là ảo giác, bọn họ không ở thế giới hiện thực, mà là ở trong lòng cậu, trong đầu cậu... Đây là biểu hiện cao cấp của dao động cảm xúc và dục vọng, từng cái cảm xúc và dục vọng bị kích hoạt, để cho chúng nó tranh đoạt quyền khống chế thân thể, lại không tới mức độ có thể phân tách nhân cách sao? Những lời vô nghĩa sau đó khá giống với lời nguyền rủa điên cuồng của Napolis Disley khi bị xua đuổi, nhưng lần này không có sự che chở từ màn sương mù màu xám của ngài 'Kẻ Khờ', không, vẫn có một sự bảo hộ nhất định, nếu không mình đã giống như con thuyền bị lật úp trong dòng sông của những lời vô nghĩa điên cuồng kia, cho dù không mất khống chế cũng sẽ hoàn toàn đọa lạc, căn bản không thể chống đỡ được đến khi 'Lương tâm' của ma quỷ kia trỗi dậy, bắt đầu sám hối... Mình đã nghĩ giáo đường của giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần' là nơi an toàn nhất trên đảo Hunter này, cho nên mới lựa chọn để trốn ma quỷ, ai biết nó cũng ở trong này để cầu nguyện... Xem ra sau này không thể tin tưởng giáo đường của giáo hội chính thần một cách 'mù quáng' như vậy được, dưới tình huống không có đủ thông tin, không có gì là tuyệt đối cả... Chẳng qua, cũng may là ở trong giáo đường cho nên mình mới có thể sống sót được, nếu đổi lại là nơi khác, hiện tại có lẽ Termiporus đang chiến đấu với ma quỷ có đôi mắt màu xanh lam băng, sau đó là Thiên sứ của giáo hội chính thần buông xuống, Thiên sứ của hội Tarot buông xuống. . Lumen đã có một vài suy đoán, cũng nhất định ở lại đợi, đồng thời tổng kết kinh nghiệm, rút ra bài học từ chuyện này. Vài phút sau, ma quỷ có đôi mắt màu xanh lam băng, mặc bộ vest màu đen kia đã sám hối xong, vẻ mặt bước đầu đã dần bình thường trở lại, nhưng tơ máu càng giăng đầy tròng mắt. Mãi đến lúc này, Lumen mới chú ý đến chi tiết, cả hai tay nó đều đeo găng tay màu đen, cho dù lúc sám hối hay cầu nguyện đều không cởi ra, điều này không phù hợp với biểu hiện của tín đồ ngoan đạo – trong nhận thức của hầu hết con người thì việc đeo găng tay khi cầu nguyện là hành vi không tôn trọng thần linh, ngoài trừ những trường hợp khẩn cấp và đặc thù, nếu không ngay cả đội mũ cũng tính là như thế. Ma quỷ kia nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lumen một cái, nói bằng giọng trầm trầm mà bằng phẳng: "Cậu còn chưa trốn đi sao, không sợ lại chọc giận tôi sao?" Lumen nhìn 'Thánh huy sinh mệnh' phía trước, cười nói: "Không sợ, nơi này là giáo đường của 'Đại đại mẫu thần'." "Vừa rồi chẳng phải cũng ở trong giáo đường đấy thôi?" Ma quỷ kia khống chế âm lượng, không để quấy rầy đến những người đang cầu nguyện khác. "Tai nạn ngoài ý muốn thỉnh thoảng mới xảy ra này vẫn có thể hiểu được." Lumen thản nhiên nói,"Hơn nữa tôi tin rằng anh chắc chắn có thể khống chế được bản thân trong khoảng thời gian ngắn, hơn nửa năm có vẻ sẽ khó khăn hơn chút." Ma quỷ cũng ngước mắt nhìn về phía thánh đàn, bên trong đôi mắt màu xanh lam băng phản chiếu ra 'Thánh huy sinh mệnh': "Vì sao cậu lại nghĩ là như vậy?" "Tôi là một nhà thám hiểm giàu kinh nghiệm." Lumen cười nói,"Tôi biết tất cả giáo hội chính thần đều có một quy tắc chung, đó là người sống sót sau khi gặp phải sự kiện thần bí học, nếu còn nguy cơ tiềm ẩn, thường sẽ được nhận vào làm nhân viên giấy tờ trong giáo hội và được bảo vệ dài hạn, tránh trường hợp đột nhiên tử vong, nhưng những người đã từng nhìn thấy bóng dáng ma quỷ ở trên đảo Hunter, không có một ai được tiếp nhận quá quá trình đấy, tất cả gần như chỉ được bảo vệ mấy tháng rồi rời đi." "Liệu đây có phải là đang sợ, cho dù ở trong giáo đường hoặc tu viện, cũng sẽ có người phải chết, đúng không?" "Đến lúc đó, việc này chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của giáo hội, mà sức mạnh ở tầng rất cao kia lại không thể nào luôn luôn quan sát được." Ma quỷ có mái tóc hoa râm kia im lặng vài giây rồi nói: "Tôi không muốn giết bọn họ, nhưng tôi..." Nói tới đây, cơ mặt của nó lại bắt đầu vặn vẹo, bên trong đôi mắt màu xanh lam băng tràn ngập đau đớn. Nó lại chắp hai tay trước ngực, thì thầm cầu nguyện. Lúc này đây, nó rất nhanh đã khôi phục lại bình thường. Lumen tiếp tục chủ đề vừa rồi, cười nói: "Dòng chữ khắc trên bia mộ của những người đó có thể không phải do một mình anh viết đúng không?" "Đúng vậy." Ma quỷ mặc áo vest màu đen vẫn giữ nguyên tư thế hơi ngả người về phía trước. Như vậy xem ra, ma quỷ này có quan hệ tương đối tối với giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần'... Nó có lẽ chẳng hề ngoan đạo, nhưng nói nó là tín đồ cũng hoàn toàn không sai... Lumen biết, có rất nhiều chi tiết quan trọng, cho dù mình hỏi, ma quỷ có đôi mắt màu xanh lam băng này cũng sẽ không trả lời, thậm chí còn có thể kích thích đối phương, gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, chỉ có thể nhân cơ hội cảm xúc của nó ổn định, ác ý không xuất hiện mà hỏi thăm một vài chi tiết linh tinh. Cũng không đợi cậu mở miệng, ma quỷ kia đặt câu hỏi: "Người xứ khác, rốt cuộc cậu đến đảo Hunter làm gì vậy?" Lumen cố ý cười, nói: "Trước đó tôi gặp phải một sự kiện ma quỷ tương tự như vậy..." Cậu kể ngắn gọn chuyện khi mình ở cảng Kolia, có phụ trách điều tra vụ việc Sarah bị trúng 'Chú văn tình yêu', kẻ bị tình nghi đột nhiên bị ma quỷ chiếm đoạt thân thể, muốn giao dịch với mình nhưng lại bị mình từ chối, sau đó lợi dụng sức mạnh ẩn tàng của phía chính phủ để xua đuổi đối phương. Lumen không nói rõ nội dung 'Chú văn tình yêu', cũng tạm thời không nhắc đến cái tên Napoli Disley – cậu sợ hai bên có mối thù lớn, chỉ một cái tên cũng kích thích đến đối phương. Cuối cùng cậu nói: "Tôi đọc được truyền thuyết ma quỷ trên đảo Hunter trong cuốn sổ ghi chép kia, mà cái đó có liên quan đến giao dịch của ma quỷ kia, cho nên mới tò mò, quyết định đến đây, xem có thể điều tra được gì không, chứ không có ý định đối phó với ai cả." "Cậu cũng không đối phó được với ai đâu." Ma quỷ có đôi mắt màu xanh lam băng kia cũng thành thật bình luận một câu. Nó vẫn nhìn 'Thánh huy sinh mệnh' ở trước mặt, nói bằng giọng trầm trầm mà bằng phẳng: "Hiếu kỳ sẽ hại chết mèo." Lumen cười nói: "Đúng là rất nguy hiểm, nhưng chỉ dùng một ngày đã tìm ra anh, phát hiện ra khe núi bị phong tỏa, chứng tỏ tôi cũng có năng lực." Lần sau, tôi sẽ lựa chọn 'Nơi ẩn nấp' an toàn hơn. Ma quỷ có đôi mắt màu xanh lam băng, trên mặt không có nhiều nếp nhăn, khó có khi mỉm cười, nói: "Biện pháp cậu dùng không bình thường nhưng phù hợp với quy luật ở tầng chót của thế giới thần bí học." "Mà nếu không phải lúc đó tôi đang khống chế bản thân, đang sám hối về nhưng thương tổn và giết chóc đã qua, thì cậu đã phải chết rồi, như vậy điều tra còn ý nghĩa gì nữa." Lumen không tranh cãi lại rằng theo thông tin thu thập được trước đó, nếu cứ ở trong giáo đường của giáo hội 'Đại đại mẫu thần' thì có thể trong thời gian ngắn sẽ không gặp phải nguy hiểm gì – chuyện vừa rồi chung quy là một phen hú hồn, sợ bóng sợ gió. Cậu thay đổi chủ đề: "Tại sao tên ma quỷ khó hiểu kia lại muốn đối phó với anh?" "Hơn nữa, với thực lực của tôi và người bạn của tôi, chỉ sợ là không thể thanh trừ được anh, vốn được gọi là hậu duệ của ma quỷ, thật ra nó muốn khiến chúng tôi tự tìm đường chết đúng không?" Ma quỷ mặc áo vest màu đen vẫn ngóng nhìn 'Thánh huy sinh mệnh', nói: "Tôi không rõ kẻ các cậu gặp là ai." Nó từ chối nói thêm về chuyện này. Lumen không dám bức bách, lại càng không dám kích thích, trong đầu cố gắng vận chuyển suy nghĩ, tìm kiếm cách tiếp cận khác: "Trông anh cũng rất tự do, tại sao không rời khỏi đảo Hunter?" "Nơi này giống như có sức mạnh nào đó đang ảnh hưởng đến anh sao." Các bó cơ trên khuôn mặt của ma quỷ kia lại vặn vẹo: "Đó là chức trách của tôi, cũng là sự chuộc tội của tôi." "Sau khi tôi quy y mẫu thần, có đôi khi tôi vẫn không khống chế được mà giết người, tội nghiệt tích lũy lại càng sâu." "Vậy vì sao anh không hoàn toàn giam cầm chính mình lại?" Lumen nghĩ tới suy luận trước đó, làm như tiện lời hỏi. "Không giam cầm được, tôi không làm được, cũng không thể làm như vậy." Vẻ mặt của ma quỷ có đôi mắt màu xanh lam băng lại càng thêm đau đớn. Quả nhiên, anh có mối liên hệ mật thiệt với trạng thái của ma quỷ màu máu ở trong khe núi kia... Chẳng qua, anh đã là 'Kẻ máu lạnh', vậy tại sao vẫn còn giết người mà lại thống khổ vì bị triết lý sinh mệnh là đáng quý của giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần' 'chữa lành'? Lumen quyết định tạm dừng chủ đề này, để cảm xúc của đối phương được bình ổn. Cậu làm như đang tán gẫu nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đúng là bất lịch sự, tôi vẫn chưa biết nên xưng hô với anh thế nào." Ma quỷ có đôi mắt màu xanh lam băng kia hơi ngẩn người hai ba giây, rồi nói: "Napoli Disley."