Tại căn hộ 702, số 9 đường Orosei, khu Đường tưởng niệm, Trier.
Franka ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, rồi mới lười biếng rời giường, tính toán ăn tạm một miếng bánh mì nướng trong lúc chờ bữa tiệc lớn vào giữa trưa.
Gần đây không có được manh mối liên quan đến 'Người trong gương', cho nên cô cũng cực kỳ nhàn rỗi.
Cảm tạ trời, cảm tạ đất, cảm tạ ngài 'Kẻ Khờ', sao chổi Lumen đã rời khỏi Trier... Franka luôn dùng phương thức này để kết thúc màn cầu nguyện trước khi ăn cơm.
Cô vừa mới uống sữa thì Jenna từ bên ngoài trở về, chỉ chỉ vào bàn trà, nói: " Sáng nay, thỏ Xiao Zuo có đem phong thư này tới, là của Lumen."
"Thư?" Franka hơi nhíu mày, thân thể đang thả lỏng chợt căng chặt.
Ngọn nguồn gây ra bệnh điên ở thị trấn Dadel còn chưa bị tóm, lần này lại xảy ra chuyện gi nữa đây?
"Cậu ấy nói là thủ phủ của quần đảo Biển sương mù đã xảy ra chuyện, cậu ấy muốn biết tình hình cụ thể, hy vọng chị có thể có thể liên hệ với cộng sự làm trong chính phủ của bạn. Mà chị và cộng sự kia đến đêm khuya mới liên lạc với nhau, cho nên tôi không gọi chị dậy sớm, mà xem thư trước, dù sao cũng phải đợi đến tối mới có thể hỏi được." Jenna giải thích ngắn gọn vài câu.
"Thật là chu đáo, nếu là tên Lumen khốn khiếp kia, chắc chắn cậu ta sẽ gõ cửa đến khi tôi phải tỉnh dậy!" Franka cảm động nói, cô đã bị Lumen dựng dậy không biết bao nhiêu lần rồi.
Sau đó, cô chợt bật cười thành tiếng: "Cậu ấy đến cảng Fallin thì cảng Fallin xảy ra chuyện sao?"
"Mặc dù theo suy nghĩ của cậu ấy là chuyện đó không liên quan gì đến cậu ấy, nhưng..."
Nói tới đây, Franka hơi ngửa người ra sau, nói: "Đây là loại máy dò tai nạn thần bí học di động gì vậy?"
Nếu đã không phải việc gấp thì cô dự định đến đêm khuya sẽ vào diễn đàn điện tín để hỏi '007', dù sao đối phương là người phi phàm của chính phủ Trier, không có khả năng nắm được tình hình đang diễn ra ở thủ phủ của quần đảo Biển sương mù, nếu không chủ động hỏi thăm, thậm chí còn không biết gì.
Theo thói quen tán gẫu mà cô yêu thích, Franka lập tức buông chai sữa ra, viết thư hồi âm cho Lumen, dùng hết khả năng để chế nhạo đối phương: "Cậu muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì tự mình đi điều tra đi, kiểu máy dò tìm tai nạn thần bí học di động như cậu cũng không cần manh mối, không cần tin tình báo, chỉ cần đi vào một con phố nào đó ở càng Fallin, lang thang không mục đích, nói không chừng có thể đụng trúng đương sự đấy!"
"Này, đừng biết việc viết thư trao đổi thành trao đổi công việc chứ, nói chuyện gì khác đi, có cần giúp đỡ gì không, chia sẽ những chuyện thú vị trên biển, hoặc thông báo tiền thưởng truy nã đám hải tặc, không được sao?"
"Ha ha, từ khi cậu rời khỏi Trier, nơi này gió yên biển lặng hẳn, tôi còn có thời gian để ngủ nướng đây này, cậu cứ tập trung vào việc báo thù đi, không cần vội vàng quay trở về làm gì, lúc cần chúng tôi giúp đỡ thì cứ thông báo trước một tiếng."
Jenna đứng bên cạnh trầm ngâm nhìn Franka lưu loát viết gần hai trang thư hồi âm.
Bên trong phòng số 5, khoang thuyền hạng nhất, cảng Fallin.
Lumen không có cách nào ra khỏi phòng, cũng vừa xem xong thư hồi âm của Franka, cậu nhịn không được cười nhạo một tiếng.
Người này đã phải hứng chịu bao nhiêu lời oán giận từ '007' vậy chứ, mỗi hàng chữ đều đem nguyên nhân khiến cho tai nạn thần bí học nổ ra một cách thường xuyên, đổ cả lên người mình.
Lumen gấp tờ giấy viết thư lại, đưa nó tới bên miệng Ludwig.
Cậu nhóc vừa mới ăn xong món bánh ngọt trước bữa cơm chính, liếc mắt nhìn cậu một cái: "Tôi không phải máy nghiền giấy."
"Tôi tưởng nhóc ăn được tất cả mọi thứ chứ." Lumen cũng không để ý lắm, lập tức thiêu tờ giấy viết thư ngay tại chỗ, nhìn nó biến thành tro tàn, thả bay theo gió biển bên ngoài cửa sổ.
Bữa trưa kết thúc không bao lâu thì lại thấy Philip dẫn theo bốn gã binh sĩ mặc quân phục màu xanh lam viền vàng tới gõ cửa phòng cậu.
Viên sĩ quan dẫn đầu cầm bản sao giấy chứng minh thân phận của đám người Lumen, so sánh bọn họ với ảnh chụp đen trắng.
"Bọn họ giống như các anh, đều từ cảng Gati tới đây, chiều tối ngày hôm qua mới đến sao?" Viên sĩ quan kia hỏi Philip đã được xác nhận không có vấn đề gì, có thể tin cậy được.
"Đúng vậy, chính mắt tôi nhìn thấy bọn họ lên thuyền, hay ngày qua cũng thường xuyên chạm mặt." Philip không vạch trần việc giấy tờ chứng minh thân phận của đám người Lumen là giả.
Rất sáng suốt đấy... Nếu không anh sẽ được trải nghiệm cái gì gọi là phiền toái lớn thật sự... Lumen thầm cười nhạo một tiếng trong lòng.
Thật ra, nếu thật sự bị chọc thủng lớp ngụy trang, cậu sẽ lựa chọn mang theo Lugano và Ludwig trực tiếp 'Dịch chuyển' rời khỏi nơi này, mà không phải đánh một trận, chính thức thông báo với người trên thế giới này về Louis Berry, ngôi sao mới trong giới nhà thám hiểm.
Cậu chỉ sùng bái Hermann Sparrow, nếu có cơ hội thì cũng rất thích săn bắn hải tặc, nhưng không thật sự muốn trở thành một nhà thám hiểm.
Mục đích ra biển của cậu là báo thù!
Sau khi xác nhận tình huống của ba người Lumen, viên sĩ quan kia mới dẫn các binh sĩ đi tới một căn phòng khác, Philip đi theo bên cạnh.
Lumen có thể nhìn ra được, cách bọn họ điều tra 'Bird' cũng không hề qua loa lấy lệ nhưng cũng không quá tận tâm, chỉ thực hiện theo quy trình một cách nghiêm chỉnh, không hỏi thêm một câu dư thừa nào.
Ngẫm lại thì điều này cũng rất bình thường, vụ nổ tối hôm qua diễn ra ở khu Trân châu đen, ngay sau đó là những cái xác sống lại một cách dị thường không phải ngày một ngày hai mà có thể làm ra được, cho dù chỉ là ngoài ý muốn, cũng là ngoài ý muốn xảy ra trong một quá trình chuẩn bị rất dài, nếu không, không đến mức gây ảnh hưởng trong phạm vi lớn như vậy, trừ khi đương sự là Bán thần, gần như không có thể có chuyện dùng cảnh sát và binh sĩ bình thường để đi điều tra tung tích của Bán thần.
Việc này hoàn toàn không liên quan gì đến 'Bird' vừa mới cập cảng Fallin, chỉ cần xác nhận thân phận của hành khách là được.
Đương nhiên, không loại trừ việc việc tối hôm qua, Bán thần đã bị lực lượng phía chính phủ giáng một đòn thật mạnh, bản thân bị trọng thương, không có cách nào thoát khỏi cảng Fallin, dưới tình huống này, điều tra trên phạm vi rộng cũng có tác dụng, mà trước mắt trên 'Bird' không có người khả nghi nào bị thương.
Cuộc điều tra 'Bird' kéo dài suốt hai giờ đồng hồ, đợi mấy viên sĩ quan dẫn theo hai mươi đến ba mươi binh sĩ rời khỏi thuyền, Lumen mới đi xuống boong tàu, hỏi Philip: "Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì thế?"
Philip liếc nhìn trái phải một cái, hạ giọng nói: "Tôi nghe được từ chỗ đồng nghiệp cũ của tôi rằng, bọn họ đang điều tra tung tích của 'Vu sư ma quỷ' Boorman."
"Boorman?" Lumen không hề che dấu sự thiếu hiểu biết của mình.
Tối hôm qua cậu mới xem một vài lệnh truy nã, sau khi hiểu biết cơ bản về vua trên biển hiện tại, tướng quân hải tặc và mấy chục hải tặc lớn tương đối quan trọng xong, cậu đi uống rượu với Batner Conte.
"Hắn là một nhà thám hiểm bị truy nã." Philip thở dài nói,"Lúc ấy tôi còn chưa tời khỏi hạm đội Biển sương mù, hắn còn là một nhà thám hiểm bình thường, truy tìm kho báu và tiền thưởng, gặp được vợ của hắn là Helen, một nữ thám hiểm, sau đó Helen đã mất trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn, Boorman bởi vậy mà phát điên, vì muốn hồi sinh vợ của mình, hắn đã làm rất nhiều chuyện, có thử nghiệm tốt, cũng có thử nghiệm xấu.
"Hắn từng lãnh đạo một cuộc tàn sát thảm khốc cả một thị trấn hơn ba trăm người mà không hề thương xót, chỉ vì để đạt được một điều kiện nào đó cho nghi thức hồi sinh, từng tổ chức tụ hội của các vu sư tà ác, muốn lợi dụng sinh mệnh của người khác, nhất là sinh mạng của trẻ mới sinh, phát minh ra một loại vu thuật tàn nhẫn đẫm máu để hồi sinh Helen... Việc này đã khiến số tiền thưởng truy nã của hắn lên tới 600. 000 đồng Fil vượt qua cả 'Cỗ máy bẻ xương' Basil.
Vì muốn hồi sinh vợ mà biến thành một 'Vu sư ma quỷ' tàn nhẫn, khát máu sao? Lumen nghe đến đây thì không khỏi thổn thức.
Nếu lúc ấy cô 'Ma thuật sư' không tìm được cậu, nếu không phải ngài 'Kẻ Khờ' cho cậu một tia hy vọng, nếu không phải 'Hội Tarot' sắp xếp hai vị 'Bác sĩ tâm lý' cường đại điều trị bệnh cho cậu, có phải cậu cũng sẽ giống như Boorman, bị phía chính phủ gắn thêm cái danh hiệu 'Ma quỷ' trước tên của mình không?
Hơn nữa, nếu đơn thuần chỉ đi theo con đường ban ân thì rõ ràng cậu sẽ trở nên cường đại nhanh chóng hơn, dưới sự trợ giúp của Termiporus, chỉ mất mấy tháng thôi, cậu có thể sẽ trở thành danh sách 5 "Thợ săn số mệnh', mà việc hủy diệt một thị trấn 300 người cho cậu hy vọng thăng cấp thành 'Người trong vòng'.
"600. 000 đồng Fil, gần bằng cả 'Trung tướng thủy triều đen' Holey Sassen, người có mức thưởng thấp nhất trong số các tướng hải tặc."
Lumen làm một phép so sánh đơn giản.
"Trung tướng thủy triều đen' là một tên hải tặc mới nổi tiếng mấy năm gần đây, với mức tiền thưởng là 700. 000 đồng Fil.
Philip yên lặng mấy giây rồi nói: "Có thể Boorman không yếu hơn Holey Sassen, nhưng hắn không có hạm đội, vĩnh viễn chỉ có một mình, thỉnh thoảng mới hợp tác với Vu sư tà ác khác, mà mỗi lần như vậy hắn đều có thể trốn thoát khỏi sự vây bắt của giới quan chức, cũng có thể thuận lợi lẻn vào thị trấn hay thành phố có dán lệnh truy nã của hắn..."
Từ miêu tả của Philip, Lumen phát hiện năng lực của 'Vu sư ma quỷ' Boorman khá đa dạng, đồng thời cũng giỏi ngụy trang.
Rất có phong thái của một 'Vu sư' chân chính, nhưng hắn lại rất giỏi dùng xác sống, việc này không biết là đạt được trong quá trình nghiên cứu hồi sinh, hay là danh sách vốn cả hai miêu tả mẫu thuẫn là 'Toàn diện' và 'Tinh thông'.
Việc phong tỏa cảng khiến cho 'Bird' không thể khởi thành theo lịch trình định sẵn, bị kẹt lại ở Fallin.
Bốn giờ chiều, Lumne nhàn rỗi không có việc gì làm, cậu đội mũ rơm màu vàng kim mới mua, rời khỏi con thuyền đã qua kiểm tra, hành khách và thủy thủ đã có thể tự do lên xuống, lại một lần nữa vào cảng Fallin.
Cậu dự định sẽ đến xem nơi xảy ra vụ nổ vào tối ngày hôm qua, xem có thể phát hiện ra manh mối nào không?
Nơi bị phá hủy dường như là một bệnh viện, cả tòa nhà lớn bị sụp gần một nửa, để lộ một cái hố lớn dẫn xuống lòng đất, bên trong đống đổ nát còn sót lại là những mảnh thi thể bị nổ thành nhiều mảnh, máu tươi và những cái bóng nghi ngờ là người bị cháy đen.
Bởi vì giới quan chức đã giải trừ lệnh cấm, nên có không ít nhà thám hiểm đến đây điều tra, tìm kiếm manh mối, Lumen trà trộn vào trong số bọn họ, không để cho người khác chú ý đến.
"Louis, cậu đến đây sao?" Đột nhiên, Lumen nghe thấy một giọng quen thuộc.
Đó là Batner Conte mang theo súng ngắn có nòng súng cỡ lớn và kiếm đâm tinh xảo, chòm râu và mái tóc đã được cắt tỉa gọn gàng, ăn mặc khá lịch sự.
"Đúng vậy." Lumen cười đáp,"Là một nhà thám hiểm, làm sao tôi có thể bỏ qua một việc lớn như đuổi bắt 'Vu sư ma quỷ' được?"
Mục đích chính của chúng ta là tìm manh mối để đổi lấy tiền... Batner yên lặng lẩm bẩm một câu.
Hắn vừa tìm kiếm manh mối từ trong dấu vết của trận chiến đêm qua để lại, vừa thuận miệng hỏi: "Tối hôm qua cậu có gặp xác sống không?"
"Gặp rồi, ngoại trừ vẻ bề ngoài hơi đáng sợ ra thì không hề lợi hại." Lumen dùng giọng điệu khoa khoang để nói.
Batner Conte liếc nhìn cậu một cái, đột nhiên cười nói: "Tối hôm qua sau khi rời khỏi quán bar, cậu có gặp phải chuyện gì không?"
Lumen thờ ơ đáp lại: "Gặp vài tên tội phạm lừa đảo, giúp tôi kiếm được một khoản tiền nho nhỏ."
Kiếm được một khoản tiền nho nhỏ... Batner Conte hơi ngẩn người ra một chút.
Hắn đột nhiên nhớ tới biểu hiện của Louis Berry và câu nói của đối phương lúc ở quán bar tối ngày hôm qua: "Có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy tôi dễ bắt nạt chăng?"