Nhìn thấy Ryan không những không trốn mà ngược lại còn cầm "kiếm Thần Hi" chắn ngang lối vào toà nhà hình tháp, người phụ nữ mặc bộ váy màu xám trắng kia lập tức có dự cảm không lành.
Bà ta nhanh chóng xoay ngược chiếc kéo khổng lồ kia lại, kẹp lấy cổ mình, nhẹ nhàng cắt một đường.
Máu tươi lập tức chảy ra ngoài, cùng với tiếng hét của bà ta, nó nhanh chóng chảy lên chảy xuống, chảy ngược chảy xuôi giống như có sinh mệnh của riêng mình, bao trùm toàn bộ cơ thể bà ta vào trong đó.
Điều này giống như người phụ nữ kia đang khoác lên mình một bộ áo giáp toàn thân màu máu.
Trong khi bà ta làm những chuyện này, Ryan cũng cầm chặt "kiếm Thần Hi" bằng cả hai tay, quỳ một chân xuống trên mặt đất.
Cạch một tiếng, hai tay anh ta đâm thanh kiếm khổng lồ được ngưng tụ từ ánh sáng vào sàn đá trước mặt mình.
Thanh kiếm kia cứ thế tan rã, hoá thành từng mảng từng mảng điểm sáng giống như ánh nắng ban mai.
Chúng nó chi chít rậm rạp, nhiều vô số kể, tạo thành một cơn lốc cuồng phong dữ dội và điên cuồng, càn quét về phía trước.
Bất cứ nơi nào bị cơn cuồng phong ánh sáng này lướt qua, bề mặt phiến đá đều bị mài mòn đến bằng phẳng, một số cầu thang cũng bị san phẳng, thậm chí còn xuất hiện những vết nứt khoa trương, mà người phụ nữ kia căn bản không kịp làm ra bất cứ động tác né tránh gì, đã bị nuốt chửng hoàn toàn.
Lớp áo giáp màu máu bên ngoài cơ thể bà ta chỉ có thể chống đỡ một giây rồi hoàn toàn vỡ nát, tan rã ở trong ánh sáng.
Mà lần này, bà ta đã rời khỏi môi trường đặc biệt ở tầng ba, đặt mình ở một nơi tràn sinh mệnh lực, cuối cùng cũng không thể nào lợi dụng những khuôn mặt trong suốt xanh trắng kia để di chuyển vị trí của mình được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể xuất hiện từng vết nứt màu máu thật nhỏ.
Những vết nứt kia nhanh chóng mở rộng, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã biến thành một vết thương ghê gớm cắt rời người phụ nữ.
Tiếng hét thảm thiết của bà ta quanh quẩn bên trong toà nhà, cơ thể vỡ tung biến thành từng mảng thịt thối, những mảng thịt thối này và linh hồn của bà ta vẫn đang không ngừng bị cơn bão ánh sáng tàn phá, mãi cho đến khi cơn bão lắng xuống, chúng vụn vỡ từng chút từng chút rồi tiêu tán hoàn toàn.
Tuy nhiên, Ryan đang cạn kiệt sức lực không thể nào kiểm soát được "bão ánh sáng" ảnh hưởng đến những phương hướng khác, nhưng dưới sự tấn công bằng toàn bộ sức lực, chúng đã phá huỷ không ít cầu thang phía sau và vách tường hai bên, nếu không phải Lumen, Leah và Valentine đã dựa theo dặn dò của anh ta tìm được một vật che chắn trước tiên, thì bây giờ có lẽ ít hoặc nhiều cũng đã bị thương rồi.
"Oa! Oa! Oa!"
Những đứa trẻ móng vuốt chim đang bám trên vách tường bị hoảng sợ, đồng loạt khóc lớn.
Điều này khiến cho lỗ tai của đám người Lumen vang lên ù ù, giống như đang chịu một cuộc tấn công tạp âm vậy.
"Đi thôi!" Ryan xoay người lại, đâm vạnh về phía vách tường bị phá hỏng nghiêm trọng nhất gần đó.
Rầm! Vách tường kia vỡ tung, một lượng lớn đá rơi xuống.
Sau đó một cái lỗ có thể cho con người chui qua xuất hiện.
Chờ Valentine, Lumen chạy tới, Ryan mỗi tay nắm lấy một người, nhấc bả vai bọn họ lên, trực tiếp nhảy từ độ cao hơn mười mét xuống một gốc cây bên ngoài toà nhà.
Bịch! Ngay khi đang ở giữa không trung, anh ta cứ thế tung một cuốc đá thẳng vào cái cây, chuyển từ bay thẳng thằng bay ngang, hạ cánh xuống một nơi rất xa lâu đài.
Leah tự mình nhảy ra ngoài, nhờ có sự trợ giúp của chỗ nhô ra trên bức tường bên ngoài toà thành, cô ấy nhảy xuống từng lớp từng lớp một, chỉ trong vòng một hai hơi thở đã rơi xuống mặt đất.
Trong lúc cây cối đang kịch liệt đong đưa, Ryan, Lumen và Valentine đợi Leah vài giây, sau khi tụ họp với cô ấy mới cùng chạy ra phía sau ngọn đồi, men theo con đường cũ rời khỏi nơi này trước khi những người hầu còn lại đuổi theo...
Chưa đầy một phút sau, nơi lối vào toà nhà hình tháp đã vỡ tan thành một lỗ hổng lớn.
Phu nhân Pouaris mặc trên người chiếc váy dài xoè màu xanh xám mặt không đổi sắc đứng đó, quan sát xung quanh.
Những đứa nhỏ đang bám trên vách tường đồng loạt gọi mẹ, tố cáo những người bên ngoài dã man và tàn bạo như thế nào.
Phu nhân Pouaris không nói gì, mặt trầm như nước... ...
Bên trong khu rừng bên cạnh làng Cordouan.
Đám người Lumen dừng lại, nhìn lại về phía toà nhà.
Leah đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhíu mày.
"Tôi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, rất gần!" Cô ấy ngẩng đầu lên hỏi những người khác: "Các anh có nghe thấy không?"
Lumen bị doạ cho giật mình, cẩn thận lắng nghe/
Một cách loáng tháng, anh thực sự nghe thấy tiếng khóc oa oa của trẻ con, nhưng không gần như Leah miêu tả, thậm chí còn có vẻ rất xa xôi.
"Nghe thấy một chút." Ryan thành thật nói.
Valentine không biết đang nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.
Gần như cùng một lúc, trên măt Leah hiện lên biểu cảm đau đớn, một bàn tay theo bản năng ấn xuống bụng - Nơi đó rõ ràng đang phồng lên và mấp máy.
Valentine vội vàng chạy đến, đưa tay ra đặt trên đỉnh đầu Leah.
Ngay sau đó, anh ta trầm giọng nói một từ đơn Hermes cổ mà Lumen vừa mới học chưa được bao lâu:
"Mặt trời!"
Những giọt chất lỏng bán trong suốt màu vang ngưng tụ trong không khí, sau đó phản chiếu lên người Leah.
Bên ngoài cơ thể Leah đột nhiên bốc lên từng làn khói đen hư ảo, vẻ mặt lúc thì vặn vẹo, lúc thì bình thường.
Cuối cùng, bụng cô ấy cũng quay trở lại trạng thái ban đầu, không còn nhúc nhích nữa.
"Phù!" Leah thở ra một hơi: "Suýt chút nữa đã trở thành mẹ của đám quái vật kia, cũng may xử lý nó kịp thời, nó vẫn chưa cắm rễ."
Trên mặt cô mang theo ý cười, mặc dù lúc nãy vừa mới trải qua một chuyện đáng sợ và quỷ dị như vậy, nhưng cũng không thể nhìn ra được sự bất an hãy sợ hãi nào.
Sau khi cảm thán xong, Leah quay sang nhìn Lumen, Ryan và Valentine:
"Các anh có muốn dùng nước thánh để tịnh hóa một chút không? Tôi sợ các anh cũng trở thành mẹ lúc nào không hay."
"Được!" Lumen không chút do dự lập tức đồng ý.
Nhưng Valentine không không lập tức đi về phía anh, mà đi đến bên cạnh Ryan, đưa tay đặt lên đỉnh đầu anh ta.
"Mặt trời!"
Cũng là từ đơn tiếng Hermes cổ lúc nãy, từng giọt từng giọt chất lỏng màu vàng ngưng tụ lại.
Trong lúc nước thánh rơi xuống, trên người Ryan cũng không có bất cứ dị thường nào.
Valentine lại tự tịnh hóa bản thân mình, cũng không có làn khói đen hư ảo nào thoát ra.
Sau khi xử lý cho các đồng nghiệp của mình xong, anh ta mới đi đến bên cạnh Lumen, đưa tay đè lên đỉnh đầu của người "Thợ săn" này.
"Mặt trời!"
Cùng với âm vang quanh quẩn của tiếng Hermes cổ đó, từng giọt từng giọt chất lỏng bán trong suốt rơi xuống, Lumen bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác đau đớn.
Cảm giác đau đớn kia xuất phát từ trái tim, giống như có một con rắn đang ngoe nguẩy trong đó, cố gắng thoát ra.
Mỗi một lần cố gắng chui ra, nó đều khiến trái tim Lumen đập với tốc độ nhanh hơn hoặc ngừng lại, cực kỳ khó chịu.
Một giây tiếp theo, anh lại mơ hồ nghe thấy giọng nói bí ẩn kia dường như đến từ khoảng cách vô tận, lại giống như đang ở ngay bên cạnh mình.
Cũng may, cảm giác này không rõ ràng giống như trong giấc mơ, không đến mức khiến cho Lumen trực tiếp tiến vào trạng thái gần chết.
Ngay khi Lumen đang sắp không thể chịu đựng được nữa thì Valentine đã ngừng tịnh hóa, lạnh lùng gật đầu:
"Anh cũng không có vấn đề gì."
Phù... Lumen lặng lẽ thở phào một hơi, có một cảm giác giống như mình đang nhảy mua bên bờ vực của chái chết thì bị kéo lại.
Lúc này, anh đã hiểu rõ đại khái chuyện gì vừa mới xảy ra.
Dựa theo cách nói của cô gái thần bí kia, anh thuộc về đối thượng sắp bị ô nhiễm nặng nề của một vị tà thần bí ẩn nào đó, dựa vào phong ấn kịp thời của sự tồn tại vĩ đại kia mới có thể duy trì được trạng thái bình thường.
Nếu anh chấp nhận sự tịnh hóa của nước thánh giông như vong linh ác ma ôm lấy thánh quang này, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
Nói một cách đơn giản chính là, bản thân anh là một người bị Tà Thần ô nhiễm cần được tịnh hóa.
Cũng may, cũng may, nếu Valentine tiếp tục kiên trì thêm một lát nữa, hoặc dùng lực mạnh hơn một chút, cho dù có phong ấn của sự tồn tại vĩ đại kia đi nữa, mình chắc chắn cũng sẽ để lộ ra sự bất thường... Sau này không thể tiếp nhận sự tịnh hóa, thậm chí không thể tìm người trừ tà nữa, mình chỉ cần vị tà thần kia... Lumen âm thầm cảm thấy may mặn, không để cảm giác đau đớn còn sót lại hiện lên trên mặt.
Thấy các đồng đội của mình đều đã được tịnh hóa xong và giải trừ tai hoạ ngầm, lúc này Ryan mới nói:
"Bây giờ nếu chúng ta đến rìa thôn thì vòng tuần hoà sẽ được kích hoạt."
"Nếu phu nhân Pouaris tìm được manh mối và đuổi đến đây, mà chúng ta không thể đánh lại bà ta, vậy hãy cố gắng trốn thoát và bắt đầu vòng tuần hoàn một lần nữa."
Thấy sự khó hiểu rõ ràng của Valentine, Ryan bổ sung thêm:
"Tôi lo lắng nếu mình chết đi trong vòng tuần hoàn này một lần nữa, thì sau khi giải trừ vòng tuần hoàn sẽ có vấn đề, cho nên bây giờ nếu không thể chết thì hãy cố gắng hết sức không chết."
"Được." Trước khi Valentine phát biểu những lời cuồng nhiệt, Leah đã đồng ý.
Thấy hai người bạn đồng hành của mình đã đưa ra quyết định nhất trí, Valentine chỉ có thể gật đầu.
Lúc này, Lumen đưa mắt nhìn bọn họ một cái, xua tay nói:
"Các anh đi đi, tôi về nhà đây!"
"Anh không lo phu nhân Pouaris sẽ tìm đến mình sao?" Ryan nghi hoặc nhíu mày.
Lumen nở nụ cười:
"Tôi không giống các anh, sau khi bước vào toà nhà hình tháp kia, tôi vẫn luôn né tránh tầm mắt của những đứa trẻ quái vật kia, không bị bọn chúng nhìn thấy, mà người phụ nữ đã nhìn thấy tôi kia đã bị các anh hoàn toàn xử lý, hình như linh hôn cũng đã biến mất, phu nhân Pouaris làm sao có thể đoán được trong nhóm người có năng lực mạnh mẽ xông vào kia có một người bình thường như tôi chứ?
"Các anh thử nghĩ lại mà xem, trước khi các anh đến Cordouan, chưa có người nào dám thử vào toà nhà, những các anh vừa mới đến đã lập tức có chuyện xảy ra, nếu không nghi ngời các anh thì nghi ngờ ai đây?
"Tôi đi theo các anh chạy trốn, ngược lại sẽ cùng bị kéo xuống nước."
Ryan, Leah và Valentine nhất thời không thể nói nên lời.
Rõ ràng là tên nhóc này khởi xướng hành động, tại sao cuối cùng ngoài mặt lại thoạt nhìn như không có quan hệ gì với cậu?
Còn mấy người bọn họ cứ thế gánh toàn bộ "tội danh" trên lưng?
"Tạm biệt! Nếu phu nhân Pouaris không dám đối phó với những người phi phàm chân thật như các anh, vòng tuần hoàn không bị bắt đầu lại thì ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở Quán rượu cũ." Lumen vẫy tay, vừa chạy ra khỏi rừng cây vừa nhắc nhở đối phương: "Cẩn thận nhé, các bắp cải của tôi!"
Sau khi ra khỏi rừng cây, sắc mặt của Lumen trở nên trầm ngâm.
Cậu không đi theo đám người Ryan chạy trốn không hẳn chỉ vì lý do lúc nãy, nó càng giống như một cái cớ hơn.
Mục đích chủ yếu của cậu là ngay lập tức về nhà tụ họp cùng với Aurore.
Aurore vừa mới mời phu nhân Pouaris uống trà chiều xong thì lập tức có người lẻn vào toà nhà, cô ấy thuộc diện những người dễ bị tình nghi nhất.
Lumen phải nhanh chóng nói với chị mình rằng, nếu phu nhân Pouaris đến chất vấn và diệt khẩu thì không cần phải cứng rắn chống đỡ, cứ trực tiếp bán đứng ba người xứ lạ kia, và chấp nhận việc vị phu nhân Pouaris giam cầm, tìm ra những bí mật có giá trị để giữ chân bà ta một thời gian, không cho bà ta giết người ngay tại chỗ.
Còn sống mới còn hy vọng!
Ngay cả khi đang ở trong vòng tuần hoàn, cũng không thể dễ dàng chết được, để tránh sau khi giải trừ tuần hoàn lại xảy ra vấn đề lớn gì đó.
Mà sau khi phu nhân Pouaris đuổi theo đám người Leah, nếu bà ta thắng, đám người Leah chắc chắn sẽ có cách để khởi động vòng tuần hoàn, "giải trừ" ký ức, nếu bà ta thua, vậy còn gì phải lo lắng nữa?
Thịch thịch thịch, Lumen cố chịu đựng cảm giác đau đớn nơi bắp đùi, xuyên qua con đường trong thôn, chạy vào trong nhà.
Nhìn thấy Aurore vẫn đang đứng trước cửa nhìn xung quanh, sống sót khoẻ mạnh, anh nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao đấy chứ?"
"Không sao đấy chứ?"
Hai chị em cùng đồng thanh hỏi đối phương.