Anh trai của Jenna phát điên rồi sao? Một cỗ lửa giận lại cuộn trào trong lòng Lumen. Cậu tức giận không phải bởi vì tố chất tâm lý của đối phương quá kém, chỉ mới như vậy đã phát điên rồi mà là cậu giống như lại nghe thấy tiếng cười nhạo của số mệnh.
Tuy ngày hôm qua cậu nhìn thấy Julian không ngừng tự trách bản thân sau cái chết của Elodie và xuất hiện tình trạng tự thu mình lại ở một mức độ nhất định nhưng còn lâu mới tới mức phát điên, cho dù sau này có xuất hiện vấn đề tâm lý thì đó cũng chỉ tính là vấn đề lâu dài, không có khả năng đột nhiên phát điên như vậy được.
Trừ phi, trừ phi tối qua đã xảy ra chuyện gì đó giáng cho Julian một đòn nặng nề! Số mệnh chết tiệt!
Flanka cũng kinh ngạc không kém.
Ngày hôm qua cô còn nhắc nhở Jenna, để cho cô ấy chú ý đến trạng thái tâm lý và tinh thần của anh trai cô ấy, nhưng cô hoàn toàn không bao giờ nghĩ rằng Julian phát điên nhanh như vậy.
Trong nhận thức của cô, anh trai của Jenna là một thanh niên trẻ tuổi đã phải trải qua quá nhiều cực khổ, hơn nữa thân thể còn rất khỏe mạnh, chắc chắn sẽ không để cho cảm xúc của bản thân tác động ngược lại mà phát triển thành khuynh hướng tự gây nguy hiểm cho mình.
Cho nên việc anh ta tự khép mình, thậm chí buông thả bản thân cũng rất bình thường, nhưng không đến mức có thể hoàn toàn phát điên ngay trong đêm đó được.
Jenna cũng từng nói với cô rằng tính cách Julian hơi cực đoan nhưng đây cũng là vì anh ta muốn người nhà của mình có cuộc sống tốt hơn, dưới tình huống em gái của anh ta phải sống cuộc sống như trước kia, phải làm công việc ca sĩ chợ đen dễ gặp đủ các loại chuyện này cộng với việc lưng còn gánh nợ nần, Julian rõ ràng sẽ càng cố gắng chống đỡ bản thân, cố gắng làm việc để chia sẻ gánh nặng cho đến khi trả hết nợ.
Đến lúc đó, nếu vấn đề tâm lý của anh ta còn chưa được giải quyết triệt để, anh ta mới có thể phát điên hoặc là lẳng lặng tự sát.
Điều này làm cho Flanka nghi ngờ tối hôm qua Julian lại bị kích thích thêm rồi.
Tương tự như vậy, cô vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ việc mẹ Jenna lựa chọn tự sát, nhưng lại không dám nói ra, sợ kích thích đến Jenna.
Cô có thể lý giải được cảm xúc và lựa chọn của Elodie nhưng vẫn cảm thấy hành vi tự sát này quá mức nhanh chóng quá mức dễ dàng, giống như bị cái gì đó chi phối cảm xúc khiến cho bà ấy trở nên quá mức kích động.
Trước khi cô xuyên đến thế giới này, cô đã đọc qua rất nhiều bài báo tương tự như vậy, sự tra tấn của nghèo khó, sự tự trách khi làm cho người nhà phải gánh một khoản nợ vô cùng lớn, nỗi sợ mất khả năng lao động và tình yêu thuần túy, không cầu vụ lợi kết hợp cùng một chỗ, quả thật có thể đẩy một người lạc quan vào đường chết, lựa chọn hy sinh thân mình.
Nhưng chuyện như này thường cần một khoảng thời gian đấu tranh nội tâm, cuối cùng mới có thể dẫn đến hành động dại dột, dù sao ai cũng có khát vọng được sống, ai cũng sẽ lo lắng cho cảm nhận của người thân.
Xác suất quyết tâm tự sát trong cùng một ngày hiểu được tình hình của bản thân và gia đình không thể nói là không có, nhưng chắc chắn là rất thấp.
Flanka bước đầu suy đoán có hai khả năng, một là tình trạng thân thể quá kém ảnh hưởng đến tâm lý của mẹ Jenna, hai là bên trong vụ nổ nhà máy hóa chất này chắc chắn có chứa mục đích mà đám người thư ký nghị viên Rhone muốn đạt được, và sự thay đổi tâm trạng bất thường ngay sau đó có lẽ là một trong số đó.
Liệu Julian có thuộc trường hợp này không? Flanka nghĩ đến đây thì chuyển tầm mắt nhìn về phía Jenna vừa khóc nức nở vừa đi về phía cửa phòng 207 hỏi: "Sao lại như vậy?"
"Julian bị sa thải." Jenna phẫn hận nói: "Chỉ bởi vì chiều hôm qua anh ấy không đến nhà máy, mẹ mất, ai còn nghĩ đến công việc nữa chứ? Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh ấy đã lập tức đi tìm ông chủ của hắn để bổ sung đơn xin nghỉ phép, nhưng thứ chờ anh ấy là thông báo hắn bị đuổi việc, đó là nơi mà anh ấy học việc trong suốt một năm trời!"
"Mẹ kiếp!" Flanka mắng một câu: "Chỉ trừ tiền lương thôi không được sao? Đám người đó đều là cô nhi sao, trong nhà chưa từng có người mất sao?"
"Bọn họ nói phải nộp đơn trước, không được nộp muộn." Jenna lau nước mắt còn vương trên mặt, "Sáng sớm hôm nay Julian đã hoàn toàn phát điên rồi, anh ấy khóc gào như một đứa trẻ, vừa tự trách bản thân vừa nói rằng anh ấy rất sợ thất nghiệp, tôi đợi cho đến khi anh ấy khóc mệt, ngủ thiếp đi rồi mới tới đi tìm hai người, tôi đến phố White Coat trước nhưng không thấy chị đâu, lại chạy qua bên này."
Lúc nói chuyện, cô nói hơi dông dài, tựa như được trút bỏ bao nhiêu cảm xúc dồn nén từng chút một trong lòng. Flanka nghe Jenna nói xong thì khẽ thở phào một hơi: "Nghe em nói thì có vẻ cũng không quá nghiêm trọng đâu, tình trạng của anh trai em càng giống như bị căng thẳng quá độ hơn."
"Tin chị đi, bác sĩ tâm lý thực sự có thể chữa bệnh cho anh trai em, là chữa khỏi hoàn toàn, bây giờ chị sẽ đi hẹn lịch khám giúp em!"
Flanka vừa nói chuyện vừa xoay người đi về phía cầu thang.
Lửa giận trong lòng Lumen càng lúc càng điên cuồng.
Quên xin nghỉ phép, sau đó lại bị sa thải ngay trong ngày vừa nghỉ, kích thích dồn kích thích, cuối cùng không thể chịu nổi mà biến thành kẻ điên này, chi tiết này làm cho cậu ngửi thấy mùi trùng hợp.
Thermiporus chết tiệt!
Số mệnh chết tiệt!
Lumen chợt quay đầu, nói với Jenna: "Chúng ta sẽ đến thăm chủ nhà máy kia, cả thầy dạy việc cho anh trai cô nữa!"
Jenna mím môi, nói: "Được."
Lumen đi lướt qua đối phương, theo sát Flanka đi về phía cầu thang, hai ngọn lửa mơ hồ thiêu đốt bên trong đôi mắt màu xanh lam.
Đúng lúc này, trong đầu cậu chợt nhớ tới câu nói kia của tiểu thư Susie, 'Bác sĩ tâm lý' của mình: Nhớ kỹ không được để cảm xúc bộc phát quá mức, một khi xuất hiện loại phản ứng tương tự thì lập tức hít sâu, tìm cách ổn định cảm xúc, làm dịu tâm trạng.
Lúc Lumen há to miệng hít thở, tự nhiên trong lòng sinh ra một loại cảnh giác: đối với chuyện anh trai của Jenna đã phát điên, đối mặt với sự trêu đùa của số mệnh, cậu chắc chắn sẽ tức giận, sẽ muốn phản kháng nhưng không đến mức tức giận đến mức mất lý trí như thế này!
Gần như cùng một lúc, phía sau lưng Lumen, khuôn mặt phẫn hận của Jenna chợt bình thường trở lại, không biết cô ta rút từ nơi nào ra một thanh đoản đao màu xanh biếc tông nâu.
Trông nó không giống vũ khí kim lại mà tựa như được cắt gọt từ một cái cây nào đó, bề mặt bên ngoài của nó còn dính rất nhiều vỏ cây và được xếp rối loạn theo các phương thức khác nhau tạo thành những đồ án khác nhau. Xoạt một tiếng, Jenna đâm thanh đoản đao về phía ngực Lumen.
Lumen vừa xuất hiện cảnh giác, lập tức nghiêng người qua một bên, không để cho thanh đoản đao kia đâm trúng vị trí yếu hại trên người cậu, mà cắm giữa vai và lưng cậu.
Jenna chợt nhảy lùi về phía sau, máu phun ra từ miệng vết thương, đỏ thẫm như lửa.
Tất cả vỏ cây thân thanh đoản đảo màu xanh biếc tông nâu tựa như được chế tạo từ gỗ kia trong tay cô ta, tựa như trở nên sống động hơn, điên cuồng hấp thụ máu bị ô nhiễm của Lumen.
Ngay sau đó, khuôn mặt và cơ thể của Jenna cũng bắt đầu thay đổi, khiến cho cả Lumen và Flanka quay đầu nhìn lại, đều có cảm giác xa lạ khác thường.
Trong phút chốc, đối phương biến thành một cô gái có ngũ quan sắc nét, khí chất thanh thuần lại mị hoặc.
Đồng tử của Lumen chợt phóng đại, cậu nhận ra Jenna giả này là ai: Charlotte Calvino!
Charlotte Calvino, nữ diễn viên của rạp hát Old Pigeon Cage!
Thân thể của Charlotte Calvino dường như đang dần đồng hóa vào môi trường xung quanh, cô ta nhanh chóng tránh thoát được quả cầu lửa đỏ thẫm mà Lumen ném tới.
'ầm' một tiếng, trong tiếng nổ vang dội, cánh cửa phong 207 đổ sập xuống, nữ diễn viên này khẽ cười nói:
"Tao hận không thể giết mày luôn được, mày tỉnh táo lại nhanh đấy."
"Chẳng qua cũng không sao cả, thứ bọn tao cần chính là chút máu này của mày."
Lúc này tại đường lớn khu chợ.
Bên trong tòa nhà được sơn màu nâu vàng, nơi đặt văn phòng nghị viên quốc hội.
Jenna ngơ ngác đi vào sảnh lớn, nơi tổ chức bữa tiệc, thấy bên trong được kê vài chiếc bàn dài, bên trên được bày các món bánh ngọt tinh xảo, những món ăn được nấu sẵn và đủ loại ly chén đựng đầy đồ uống có cồn có màu sắc khác nhau.
Ở một góc của sảnh lớn, một ban nhạc hòa tấu quy mô nhỏ đang chơi một bản nhạc êm ái có tác dụng xoa dịu lòng người, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng càng làm nổi bật đèn trùm bằng thủy tinh treo lơ lửng trên trần nhà.
Những người mặc đủ loại quần áo khác nhau, có khoác áo khoác màu nâu rám nắng, mặc áo sơ mi bằng vải đay hay váy dài màu xám trắng và đủ loại quần áo thường thấy trong khu chợ đang đứng rải rác quanh phòng kia, dường như không phù hợp với không khí của bữa tiệc nơi này.
Có người đờ đẫn đứng trong một góc nào đó, có người lại tỏ vẻ phẫn hận nhìn những thứ xa xỉ hoang phí trước mắt, có người cố gắng lấp đầy cái bụng, có người lại vô cùng kích động, phấn khích uống sâm panh, chuyên tâm tận hưởng bữa tiệc chỉ dành cho tầng lớp thượng lưu.
Jenna theo bản năng lùi vào một góc tối, ít được ánh sáng chiếu đến nhất, lẳng lặng quan sát hết thảy.
Bên trong văn phòng nghị viên ở tầng bốn của tòa nhà.
Hugues Artois có chiếc mũi rất lớn, tóc mai hai bên thái dương đã lấm tấm bạc, trên người mặc một bộ vest màu đen, đeo nơ màu xanh đậm kia, đang đứng trước cửa sổ, phóng tầm mắt ngắm nhìn khu chợ.
Cái nơi khá hỗn loạn lại cũ nát này chính là vương quốc của hắn.
"Thưa ngài nghị viên, tại sao ngài phải tổ chức tiếc an ủi, mời đám dân đen này tới tham dự?" Thư ký Rhone đeo kính mắt gọng vàng, tóc chải gọn gàng về phía sau, nghi hoặc hỏi.
Hugues Artois cười nói: "Đây là trách nhiệm của nghị viên, trước khi tôi có thân phận khác, tôi vẫn nên làm những việc như này."
"Hơn nữa, việc dành cho những người đang chịu cảnh đau buồn này một chút an ủi và trợ cấp, có thể sẽ khiến cho bọn họ càng biết ơn chúng ta hơn, trong tương lai, bọn họ có thể trở thành tín đồ đi theo tôi, đến lúc đó, việc làm cho bọn họ cải tín ngưỡng sẽ càng thêm đơn giản hơn."
Cassandra tóc đỏ nghe vậy thì khẽ cười thành tiếng: "Mà bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết được, nghị viên chính là người mang vụ tai nạn này đến cho bọn họ, khiến bọn họ phải đau khổ, tuyệt vọng."
"Bọn họ sẽ chỉ biết ơn sự quan tâm của một vị quan chức cấp cao như ngài và thỏa mãn với những lời hứa hẹn của ngài."
Thư ký Rhone gật đầu, cười bổ sung: "Ở trong mắt bọn họ, ngài nghị viên chính là người chỉ có thể nhìn lên chứ không dám tới gần, không dám nói thêm một câu, lại càng không dám hoài nghi mà oán hận, giận chó đánh mèo."
"Chỉ cần không có ai đứng lên lãnh đạo bọn họ, bọn họ vĩnh viễn không dám phản kháng."
Hugues Artois cười ha ha, nói: "Cho nên phải chia rẽ bọn họ, khiến cho bọn họ thù hận nhau."
Nói tới đây, Hugues Artois lại nhìn ánh nắng tươi sáng bên ngoài cửa sổ, lầm bầm nói: "Người của Dục vọng mẫu thụ có lẽ cũng đã bắt đầu hành động rồi."
Tại phố Chaos, bên ngoài khách sạn Kim Kê
Mặt đất đột nhiên xuất hiện vô số khe nứt, khoảng giữa bị sụp xuống, mấy người bán hàng rong trốn không kịp cũng bị cuốn xuống theo, tiếng kêu gào thảm thiết chỉ kịp kéo dài một giây rồi chợt biến mất.
Một gốc cây khổng lồ màu xanh biếc xen lẫn màu nâu đột nhiên chui lên từ dưới lòng đất, cành lá không ngừng vươn ra bốn phía xung quanh.
Mấy ngôi nhà xung quanh khu vực này cũng bị quấn theo, bao bọc từng tầng tầng lớp lớp xung quanh khách sạn Kim Kê.
Đôi tình nhân bỏ trốn kia lại một lần nữa vừa chửi rủa nhau vừa điên cuồng vận động; tay buôn lâu tin tức tình báo Anthony Reed run rẩy trốn dưới gầm bàn gỗ; ông chủ quán rượu dưới tầng hầm ngầm Pavard Nissen cầm lấy bản vẽ, vừa uống rượu vừa bắt đầu đưa những nét bút phác họa khuôn mặt u sầu trong lòng mình...
Thân cây màu xanh biếc xen lẫn màu nâu kia vẫn đang điên cuồng phát triển.