Điểm sáng màu xanh lục u ám biến thành tia xạ, chiếu thẳng vào ngực lão già kia, chui vào trong áo áo choàng màu đen rộng thùng thình, giống như ánh mặt trời chiếu rọi, không ai có thể tránh né được.
Vẻ mặt của của lão già trẻ lại hơn bảy tám tuổi kia lập tức vặn vẹo, mỗi tấc da thịt lộ ra bên ngoài đều có dấu hiệu bị hòa tan.
Hơi thở của hắn nhanh chóng suy yếu
Gần như cùng lúc, có một lực sinh mệnh dồi dào mà thực chất đột nhiên bùng nổ từ trong cơ thể hắn, ngay dưới làn da đang bị hòa tan, máu thịt vặn vẹo, chống lại sự biến đổi kia.
Ánh mắt của lão già mặc áo choàng đen này dần tối đi, cả người chợt nhạt đi, biến mất không thấy.
Ngay sau đó, một khuôn mặt mờ ảo đột nhiên xuất hiện trên bề mặt chiếc ghế bành bên cạnh bàn ăn, nó dung nhập với màu nâu của gỗ, dần trở nên rõ ràng.
Ngay lúc này, luồng lửa đỏ đậm bao trùm cả trần nhà trút mưa lửa xuống, vô số đóa hoa lửa nhanh chóng thiêu cháy chiếc ghế bành kia.
Khuôn mặt màu nâu còn chưa hoàn toàn thành hình phải đối mặt với lửa cháy hừng hực, đành phải rụt trở về.
Sau đó, Lumen không nhìn thấy cũng không cảm ứng được sự tồn tại của lão già mặc áo choàng màu đen kia.
Cậu đưa mắt nhìn quanh nửa vòng, thấy Lugano đang nằm trên mặt bàn ăn chợt ngồi bật dậy, nhảy xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía mình, dáng vẻ trong giống như xác sống.
Lumen khẽ cười một tiếng, nâng tay phải lên, chỉ về phía Lugano.
Cùng với động tác này, bên trong đôi mắt cậu chợt lấp lánh vô số ánh sao, giống như sao trời buông xuống.
Ngay sau đó, Lugano rơi vào một mảnh bóng đêm hư vô, cao thấp trái phải trước sau đều lấp lánh ánh sao.
Hắn ngẩn ngơ đứng bất động tại chỗ, không có bất kỳ hành động nào tiếp sau đó, giống như cỗ máy bị mất năng lượng và người điều khiển.
Sau khi giải quyết xong người hầu của mình, Lumen lại chuyển tầm mắt nhìn quanh bốn phía.
Nhưng phản chiếu trong mắt cậu chỉ có biển lửa đỏ đậm không ngừng thiêu đốt, căn bản không thấy bóng dáng của lão già mặc áo choàng đen vừa rồi.
Vẻ mặt của Lumen không hề thay đổi, bàn tay phải xòe năm ngón tay ra, rồi chợt siết chặt thành nắm đấm.
Thân thể của cậu đột nhiên trở nên nặng nề, lửa ở bốn phía tựa như bi nam châm hút, cuồn cuộn như nước sông đổ về biển, chảy về phía cậu.
Tất cả chai lọ đựng các bộ phận nội tạng khác nhau và toàn bộ sự vật có trọng lượng nhẹ hơn đều bay về phía Lumen.
Bóng dáng trong suốt của lão già mặc áo choàng đen kia ở trên bề mặt của giá treo tường bằng gỗ gắn bên cạnh cửa ra vào, bị một lực vô hình túm chặt, kéo khỏi nơi ẩn thân.
Hắn cố gắng giãy giụa, lại không có cách nào chống lại lực hút hướng về phía Lumen, giống như khúc củi khô bị cuốn vào dòng nước lũ hoặc là chiếc lá mỏng may bay múa trong bão lốc.
Tay trái của Lumen đã sớm nâng lên, dưới sự trợ giúp của lực hút mạnh mẽ, ngọn lửa đỏ đậm gần chuyển sang trắng rực trong lòng bàn tay cậu nhanh chóng bị nén lại thành một quả cầu lửa nhỏ trắng rực.
Ngay khi quả cầu lửa trắng rực vừa được nén tầng tầng lớp lớp và phóng ra ngoài thì lúc hút khủng khiếp, nặng nề kia cũng biến mất theo.
Bộp, lão già mặc áo choàng đen cuối cùng cũng bị kéo ngã xuống mặt sàn, tầm nhìn lại bị che khuất hoàn toàn bởi quả cầu lửa trắng rực.
Ầm đùng đùng!
Quả cầu lửa trắng rực phát nổ ngay trên cơ thể của người phi phàm vừa cử hành cuộc giải phẫu tà dị và nghi thức kỳ quái kia, tàn lửa và sóng xung kích bắn ra xa, lại bị bóng tối bị uốn cong bốn xung quanh phòng ngăn trở, không cách nào xuyên thấu được.
Vụ nổ dữ dội như vậy nhưng không một ai trên thuyền nghe thấy bất kỳ âm thanh hay cảm ứng được bất kỳ điểm khác thường nào.
Ầm đùng đùng!
Thân thể của lão già mặc áo choàng đen bị xé nát, các mảnh thi thể hoặc nháy mắt bị đốt cháy đen, hoặc bị lửa thiêu, bắn tung tóe ra bốn phía xung quanh bên trong phòng khách kiêm phòng bếp này.
Có sự hỗ trợ của 'Thông linh' và Ludwig, cho nên Lumen có thể thoải mái tận hưởng quyền lực của 'Tổng đốc đại dương', và uy lực gần đến cấp Bán thần như vậy, mà hoàn toàn không cần quan tâm kẻ đích sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào.
Thật tuyệt vời, đây chính là Bán thần sao? Cho dù chỉ là Bán thần giả... Đáng tiếc, đợi đến sáu giờ sáng mai, khi hừng đông lên, sức mạnh này sẽ biến mất... Lumen vừa cảm thán vừa hướng ánh mắt nhìn mấy mảnh thi thể còn đang bị thiêu cháy.
Cậu liếc mắt một cái, lại phát hiện máu thịt của lão già mặc áo choàng đen bị đốt cháy xém hoặc thiêu thành tro tàn với tốc độ nhanh vượt mức tưởng tượng, giống như tảng băng đột ngột gặp nham thạch nóng chảy.
Vài giây sau, trong phòng chỉ còn lại các cơ quan nội tạng như tim, gan, lá lách, phổi, thận, ruột... và một bộ não màu xám trắng bị cháy quá nửa.
Việc này... Lumen dùng chân cũng có thể biết tình huống này rất không bình thường: Ngoài trừ bộ não thì những gì còn sót lại từ thi thể của kẻ địch đều là cơ quan nội tạng.
Mà hắn vừa mới thực hiện một cuộc giải phẫu tà dị là cắt bỏ nội tạng của người khác nhưng lại làm cho đối phương tiếp tục sống giống như người bình thường!
Đồng thời, hắn còn cử hành một nghi thức kỳ quái là lợi dụng một bộ nội tạng đầy đủ và thử lắp ráp, đắp nặn thành một thân thể được được gọi là đứa con của thần linh!
Đây đều là nội tạng, rất khó để Lumen không liên tưởng được chuyện khác.
"Có lẽ người này cũng từng bị kẻ khác cắt nội tạng, sau đó hắn phải chắp vá nội tạng của người khác để giữ mạng sống, và biến thành người phi phàm chăng? Cái này gọi là gì nhỉ, thuật luyện kim cơ thể con người sao? Nếu đúng là như vậy thì ai đã lấy nội tạng của hắn?"
Lumen lẩm bẩm vài câu.
Ánh sao lấp lánh trong mắt cậu nhanh chóng biến mất, Lugano quay trở lại thế giới hiện thực.
Lumen nâng tay phải lên, cách bốn năm thước, khẽ phất vào không khí một cái.
Bộp!
Lugano bị bàn tay vô hình từ trong không khí tát mạnh một cái.
Hắn giật mình, ánh mắt dần thoát khỏi sự trống rỗng, đờ đẫn.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Lugano là ánh lửa đỏ đậm không ngừng rơi xuống, chúng nó không thiêu bất cứ đồ vật gì, mà nhanh chóng tự dập tắt.
Sau đó, hắn thấy các mảnh thi thể đã hóa thành tro bụi, nội tạng rải rác khắp nơi và những chiếc bình thủy tinh chứa chất lỏng màu hổ phách nhạt và cơ quan nội tạng ở bên trong.
Mình đang mơ hay tỉnh thế này... Đây là ác mộng sao? Trong đầu Lugano vừa hiện ra ý nghĩ này thì trước mắt phản chiếu ra bóng dáng của chủ thuê Louis Berry có mái tóc màu đen và mắt màu xanh lục.
Chó chết, giấc mơ này thật đáng sợ! Lugano khẽ rùng mình một cái, sau đó theo bản năng cười lấy lòng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì à?"
Lumen suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại: "Vừa rồi anh mơ thấy gì?"
Mơ thấy gì sao? Lugano xác định hiện tại mình đang rất tỉnh táo, hắn nhớ lại: "Tôi mơ thấy chuyện trước đây, mẹ tôi đứng trước cửa, gọi tôi nhanh về nhà ăn cơm tối, bà ấy còn hát bài đồng dao ở quê hương tôi...
"Bà ấy đã mất gần mười năm, tôi rất nhớ bà ấy, tôi cứ đi về phía bà ấy nhưng mãi không tới được..."
Nói tới đây, Lugano mới chợt phát hiện nơi này không phải căn phòng mà đám người mình đang ở, hắn hoảng sợ nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"
Lumen cười nói: "Anh ngủ đến nửa đêm thì đột nhiên bị mộng du, tự đi đến nơi này, ở đây có một lão già định mổ bụng anh, lấy nội tạng của anh, từ từ biến anh thành người có tình trạng bệnh như Ennio."
Lugano càng nghe càng sợ hãi, trước đó hắn còn không hiểu tại sao Ennio đã mất gần như toàn bộ nội tạng lại vẫn có thể sống sót, chỉ là trở nên suy yếu hơn, mà vừa rồi suýt chút nữa hắn cũng biến thành như vậy!
"Hít..." Hắn hít một hơi lạnh, nơm nớp lo sợ hỏi: "Lão già kia đâu rồi?"
"Chỉ còn từng này." Lumen chỉ chỉ chỗ nội tạng và bộ não màu xám trắng đã bị cháy xém hơn nửa.
Không cho Lugano cơ hội thở dài, cậu ra lệnh: "Dẫn Ludwig tới đây."
Tính toán thời gian, bây giờ cũng gần đến bữa ăn đêm của hắn.
Lugano vội vàng rời khỏi gian phòng này, trong lòng cảm thấy cực kỳ may mắn vì lúc trước mình đã lựa chọn đi theo Lumen tới nam đại lục.
Nếu không, ở một nơi khác hắn cũng sẽ gặp phải chuyện tương tự như vậy, nhưng không ai có thể cứu hắn!
—— Lugano cảm thấy chuyện này không liên quan đến Lumen, hoàn toàn là do mình tự chọc phải phiền phức, nếu đổi lại đến Trier, nói không chừng hắn cũng sẽ gặp phải bệnh nhân mất cơ quan nội tạng kỳ quái như vậy.
Lumen nhìn theo bóng lưng hắn, tay phải nâng lên, khẽ xoa cằm: "Chỉ người phi phàm trên con đường 'Người trồng trọt' nghe được tiếng trẻ con khóc do nghi thức thất bại và sẽ bị ảnh hưởng sau khi ngủ, hành động trong trạng thái mộng du, nhận mệnh lệnh tương ứng sao?"
"Hiện tượng này có phải quá khoa trương không? Rõ ràng cái này áp chế tuyệt đối đối với con đường 'Người trồng trọt..."
"Nếu nghi thức kia thành công, đứa con của thần linh thật sự được sinh ra thì mình còn có thể giải thích được hiện tượng này, nhưng đây mới chỉ là kết quả của thí nghiệm thất bại mà đã mạnh đến vậy sao?"
"Cho dù có phạm vi giới hạn thì nó cũng rất đáng sợ... Có nguyên nhân nào đó mà mình không biết chăng?"
"Còn nữa, chỉ có người phi phàm trên con đường 'Người trồng trọt' hoặc 'Người giao hạt' mới có thể nghe thấy tiếng khóc của đứa con của thần linh sao?"
Chà, liệu con đường 'Dược sư' liền kề với con đường 'Người trồng trọt' có thể nghe thấy không?
Trong lúc suy nghĩ trong đầu Lumen không ngừng xoay chuyển thì Lugano đã dẫn Ludwig tới căn phòng này.
Đối mặt với cảnh tượng máu me, Ludwig chỉ thản nhiên vỗ miệng, ngáp một cái: "Thức ăn đâu?"
Lumen không lập tức yêu cầu mà nhìn về phía Lugano, ra lệnh: "Anh ra canh cửa đi."
Lúc trước đã được chứng kiến cảnh uống máu cho nên Lugano cũng mơ hồ đoán được chuyện gì sắp xảy ra, hắn căn bản cũng không dám nhìn trực tiếp, sau khi nghe Lumen chỉ đạo, hắn lén thở phào một hơi, chạy vội ra hành lang, đóng cánh cửa phòng màu đỏ sẫm lại.
Lúc này Lumen mới chỉ chỉ đống nội tạng trên mặt đất: "Có cần tôi nướng chín không?"
Ludwig nghiêng đầu liếc nhìn Lumen một cái: "Chú không cảm thấy ghê tởm sao?"
"Đây đều là nội tạng của con người đấy."
Lumen bật cười thành tiếng nói: "Ở trong mắt tôi, những thứ này đã không khác gì nội tạng động vật."
Sau đó, cậu cười tự giễu nói: "Hơn nữa, người phi phàm dùng trực tiếp đặc tính phi phàm để thăng cấp cũng đâu khác gì ăn thịt người, đúng không?"
Ludwig không nói thêm nữa, mà bước sang bên vài bước, ngồi xổm xuống, nhặt trái tim của lão già kia lên, nhét vào miệng, bắt đầu nhai nuốt.
Máu tươi rỉ theo khóe miệng, chảy thành dòng.
Lumen kéo một cái ghế ngồi xuống, kiên nhẫn chờ Ludwig ăn xong bữa khuya.
Hơn bảy tám phút sau, Ludwig rút một chiếc khăn tay màu trắng từ trong túi áo trước ngực ra, lau miệng nói: "Chỗ nội tạng này thuộc về nhiều người khác nhau, có của người phi phàm, có của người thường, có của người già, có của thanh niên..."
"Có dấu vết luyện chế cơ thể con người, hơi thở sinh mệnh không thuần túy mà cực kỳ hỗn tạp..."
"Sẽ bị người luyện chế khống chế và tác động..."
"Người bị luyện chế kia cũng không biết mình từng gặp phải chuyện gì..."
"Hắn có đầy đủ ký ức, có thể nhớ lại quá khứ, đây là điều mà luyện chế con người bình thường không thể làm được.
"Hắn đi theo Ennio lên thuyền, muốn lấy hết chỗ nội tạng còn lại trước khi đối phương đạt được mục đích, để hoàn thành nghi thức..."
Ludwig dùng giọng bằng phẳng nói ra tất cả kiến thức và ký ức mà mình hấp thụ được.