Chương 92: Quán mì (2)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:57:16

Kiếp trước, hắn lấy cảm hứng từ Tô An Hà, Tô Bạch tiện tay cùng người đó cùng nhau tham gia vào quá trình sản xuất mì khô và tương ớt phù hợp. Chỉ là, Tô Bạch còn chưa kịp mở quán ăn thì đã trọng sinh rồi. May mắn là Tô Bạch tham gia vào quá trình sản xuất ra gia vị ớt nên rất nhiều phương pháp phối chế hắn đều nhớ rõ. Bởi vậy, mới có bình trắng đựng tương ớt đặc chế ở quán mì Bạch Tô. Tô Bạch lấy đũa trên bát Khương Hàn Tô, sau đó lấy một thìa tương ớt từ trong bình đỏ bỏ vào trong bát mì khô khác. Tô Bạch trộn trộn, sau đó đưa cho Khương Hàn Tô, cười nói: "Cậu nếm thử mùi vị của bình đỏ này đi." Khương Hàn Tô gật gật đầu, sau đó dùng đũa gắp lên một miếng. "Rấtt cay." Khương Hàn Tô chỉ ăn một miếng nhỏ, liền hít một hơi, sau đó dùng tay nhỏ phẩy phẩy đầu lưỡi của mình. Chỉ là Khương Hàn Tô ăn một miếng rồi ăn thêm một miếng nhỏ nữa, nói: "Tuy cay, nhưng ăn rất ngon." "Loại ớt này tớ ăn không được, nhưng cậu thích nó." Khương Hàn Tô cười nói. Tô Bạch đem canh chua đưa cho cô ấy, sau đó Khương Hàn Tô mím môi, cẩn thận uống từng li từng tí. Ớt rất cay, canh chua cũng rất nóng, nếu như uống từng ngụm lớn sẽ càng cay. Nhìn Khương Hàn Tô giống như một con mèo nhỏ uống canh, Tô Bạch mỉm cười, nói: "Hai loại tương ớt này tuy cay và thơm, thật ra cách làm rất đơn giản, là do dầu cải, hạt vừng, hành gừng, ớt chuông, ớt vàng, ớt cựa gà, ớt khô Trùng Khánh, dựa theo tỉ lệ nhất định để trộn cả năm loại ớt đời mới này với nhau." "Bình đỏ có đầy đủ năm vị cay, mà bình trắng là bốn vị cay, chỉ để lại những quả ớt chuông thơm nhất. Vị thơm của ớt chuông phối hợp với mùi thơm của dầu mè, có thể làm cho hương vị của mì khô nâng cao một bước, hơn nữa bởi vì ớt chuông không cay nên dù có nhiều khách hàng không thích ăn cay cũng có thể ăn rất thoải mái." Tô Bạch cười nói. Khương Hàn Tô hài lòng, Tô Bạch cũng rất vui vẻ! Bởi vì hai loại tương ớt này đều do hắn tham gia vào quá trình sản xuất. Người mình thích thích đồ ăn mình làm, cái cảm giác này, ừm, rất tốt đẹp. Khương Hàn Tô nghe vậy ngẩn người, cô ấy nhỏ giọng hỏi: "Gia vị của người khác, sao cậu biết rõ đến vậy?" "Cậu đừng ăn cướp phương pháp phối chế của người khác." Khương Hàn Tô vô cùng đáng thương nói: "Cướp phương pháp phối chế của người khác để kiếm tiền là sẽ bị ngồi tù đấy." "Hai chúng ta học cho giỏi, sau này sẽ không thiếu tiền xài. Nếu cậu thiếu tiền, đến khi tớ kiếm được, tớ cho mẹ một ít, còn lại có thể cho cậu." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. Cô sợ Tô Bạch bởi vì thiếu tiền mà làm ra vài chuyện vi phạm pháp luật. "Cậu nghĩ đi đâu vậy?" Tô Bạch buồn cười nói: "Tớ biết ông chủ quán mì này là ai, hơn nữa có quan hệ rất tốt với ông ấy, cho nên mới biết được phương pháp phối chế." "Ừ." Khương Hàn Tô vỗ vỗ ngực nhỏ, thở phào nhẹ nhõm. Tô Bạch quen biết rất nhiều người, cô biết điều đó. Chỉ cần không phải cướp của người khác là được. "Chỉ là, tiểu Hàn Tô, câu vừa rồi cậu nói, tớ nghe rất là ấm áp và thoải mái, muốn ôm cậu một cái thì phải làm sao bây giờ?" Tô Bạch cười hỏi. Tô Bạch đúng là bị câu nói vừa rồi của cô ấy làm cho ấm lòng, cô bé này nghèo như vậy mà vẫn muốn đem tiền mình kiếm được đưa cho hắn, thật là đáng yêu! "Tờ vừa nói gì sao?" Khương Hàn Tô nhìn Tô Bạch, nghi hoặc hỏi. "Được rồi, da mặt cậu dày càng lúc càng giống tớ rồi." Tô Bạch cười nói. "Cậu ăn mì đi." Khương Hàn Tô đem bát mì khô cay kia đẩy đến trước mặt hắn, sau đó tức giận nói. "Ừ, ăn mì ăn mì." Tô Bạch nói xong, lấy đũa từ trong chén cô ấy. "Là đũa của tớ." Khương Hàn Tô tức điên. "Của cậu là của tớ." Tô Bạch cười ha ha, bắt đầu ăn mì. "Da mặt thật dày." Khương Hàn Tô chỉ có thể lấy thêm một đôi đũa từ bên cạnh. "Không dày thì sao có thể theo đuổi cậu được?" Tô Bạch vừa ăn mì vừa hỏi. "Hừ! Cậu theo đuổi được tớ khi nào? Tớ chưa đồng ý nha." Khương Hàn Tô khịt khịt cái mũi đáng yêu nói. "Tớ không cần biết cậu có đồng ý hay không, sau khi kết thúc kỳ thi cấp 3 vào tuần sau, chuyện đầu tiên tớ muốn làm chính là ôm cậu." Tô Bạch nhấp một hớp canh, nói: "Từ lần trước giúp cậu tổ chức sinh nhật cho đến hiện tại, đã trôi qua được một tháng, một tháng ròng rã, cậu có biết tớ nhẫn nhịn rất khổ không? Cậu có biết một tháng nay tớ làm sao vượt qua được không?" "Hừ, cậu hừ đúng không? Cậu hừ thì tớ cũng hừ." Tô Bạch hừ một tiếng với cô ấy. "Khặc khặc khặc. . ." Kết quả là vì cái hừ này, trực tiếp làm cho Tô Bạch bị sặc. Hắn mới vừa ăn xong một ngụm mì khô đầy ớt trong miệng. Ho khan mấy lần, nước mắt chực trào ra. Độ cay của ớt, Tô Bạch hiểu rõ nhất, có thể nói là mua dây buộc mình. "Đáng đời." Khương Hàn Tô tức giận đưa tờ giấy cho hắn. "Quản lý, các anh có nước suối không? Bạn em bị sặc mì." Khương Hàn Tô đưa khăn xong thì gọi quản lý quán ăn đến. Khương Hàn Tô chưa từng tới nơi này ăn, cũng không biết người quản lý ở đây là ai, nhưng trên người người kia có mang thẻ quản lý. "Có có có." Quản lý vừa thấy Tô Bạch bị sặc, nào dám thất lễ, cuống quít đi đến tủ lạnh cầm một bình nước khoáng Nông Phu đưa cho hắn. Tô Bạch cầm lấy nước suối, sau đó vặn ra uống mấy ngụm, cổ họng mới đỡ đau. "Quản lý, ớt trong quán mì của các anh quá cay, làm cho em sặc chết, em không trả tiền." Tô Bạch chơi xấu nói. Đáng ghét, ở trước mặt tiểu Hàn Tô làm trò mèo, thật là mất mặt! Tô Bạch chỉ có thể tìm người trút giận, vừa lúc gặp được người quản lý Từ Kỳ bên cạnh. Ông chủ bắt nạt nhân viên, hợp tình hợp lý! Quản lý: ". . ." Ông chủ, quán mì này là của cậu, gia vị ớt là do cậu tự mình điều chế! Nhưng thân là nhân viên, tự nhiên ông chủ nói cái gì chính là cái đó rồi. Tìm được một công việc tốt như vậy không dễ dàng, Tử Kỳ cũng không muốn cuốn gói rời đi vào ngày hôm sau. "Đúng là ớt của chúng tôi quá cay rồi, đúng là chúng tôi chăm sóc không chu đáo, bữa ăn này tôi miễn phí cho các cậu." Từ Kỳ xin lỗi nói. "Cậu đừng bắt nạt người ta!" Khương Hàn Tô cho rằng Tô Bạch quen biết ông chủ tiệm nên mới bắt nạt nhân viên của người ta. Cô ấy giận dữ trừng mắt nhìn Tô Bạch, sau đó nói với Từ Kỳ: "Quản lý, xin lỗi anh! Ngày hôm này không biết cậu ấy bị làm sao, bình thường không phải như vậy, bữa ăn này bao nhiêu tiền, em trả cho anh." "Tính tiền chung sao?" Từ Kỳ liếc mắt nhìn Tô Bạch. Tô Bạch không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt. "Ừ, tính tiền chung." Khương Hàn Tô nói. Thấy Tô Bạch không nói chuyện, Từ Kỳ nói: "Hai, hai mươi." Khương Hàn Tô gật gật đầu, sau đó lấy ra một xấp tiền giấy lớn từ trong túi quần jean trắng bệch của mình. Cô ấy đếm rất nhiều tờ một đồng và năm hào, sau đó hơi ngượng ngùng hỏi: "Các anh có nhận tờ tiền giấy một hào không?" Thật ra, bọn họ không chấp nhận tờ tiền giấy một hào. Nhưng cô gái nhỏ này đến cùng Tô Bạch, ai biết hai người bọn họ là quan hệ gì. Vì vậy nói: "Nhận. Chỉ cần là tiền chúng tôi đều nhận." "Ừ, cảm ơn." Khương Hàn Tô gật gật đầu, cô ấy đếm năm tờ một hào, vừa vặn vừa đủ hai mươi đồng, sau đó đưa cho Từ Kỳ. Từ Kỳ nhận tiền, không biết cô ấy tích góp tiền giấy trong bao lâu, nhất thời không biết nên làm gì. Anh ấy chỉ có thể nhìn sang Tô Bạch. "Không liên quan đến ớt nhà các anh, là do em không cẩn thận mới bị sặc, cậu ấy đưa chính là em đưa, nhận lấy đi." Tô Bạch nói. "Ừ." Từ kỳ gật đầu, anh ấy nhận tiền xong thì không dám ở lại đây lâu, trực tiếp rời đi. Tô Bạch mỉm cười nhìn cô gái nhỏ đối diện, hắn không nói chuyện, tiếp tục ăn mì cho xong. Hàn Tô, cậu giúp tớ trả hai mươi đồng. Sau này tất cả đều là của cậu, tớ giao toàn bộ cho cậu.