"Cái, cái gì?" Đôi mắt Khương Hàn Tô có hơi né tránh.
Câu nói của Tô Bạch như đề tỉnh khiến cho cô nhớ đến một chuyện.
Trước kia Tô Bạch từng nói, nếu nói lời cảm ơn hắn thì hắn sẽ hôn cô một cái.
Hình như vừa nãy mình nói hai lần thì phải.
"Cậu nói đi? Tiểu Hàn Tô." Tô Bạch cười hỏi.
"Tớ, tớ, tớ không biết!" Khương Hàn Tô ấp úng nói một câu, sau đó trực tiếp bỏ chạy.
Hắn vừa hôn lần trước xong, Khương Hàn Tô không muốn bị hắn hôn tiếp!
Cô muốn chạy, có vẻ như là chạy không thoát.
Từ cái lần hôn cô ấy, Tô Bạch rất muốn hôn cô ấy lắm rồi.
Khổ nỗi, không biết mượn cái cớ nào, nhưng bây giờ có cớ rồi, hắn sao có khả năng bỏ qua được đây.
Công viên có rất nhiều bãi cỏ, xuyên qua con đường nhỏ náo nhiệt, chính là một thảm cỏ xanh tươi ít bóng người.
So với trước kia, thân thể của Khương Hàn Tô rõ ràng là tốt hơn nhiều.
Nhưng chỉ tương đối thôi, hơn nữa nơi này không phải Khương Tập - nơi cô ấy quen thuộc nhất.
Ở công viên Tào Tháo, cô ấy chạy không thoát Tô Bạch.
Khương Hàn Tô nhìn ra sau, phát hiện không nhìn thấy Tô Bạch đuổi theo mình.
Cô tự hỏi không biết có phải là mất dấu Tô Bạch rồi không, đột nhiên cô cảm giác có ai đó ôm mình từ phía sau.
Khương Hàn Tô quay đầu lại, liền nhìn thấy Tô Bạch đã xuất hiện trước mặt cô.
"Cậu chạy lên trước tớ khi nào?" Khương Hàn Tô ngẩng đầu hỏi.
Tô Bạch vén lại mái tóc trên trán cô ấy, sau đó cười nói: "Đồ ngốc, nơi này là nơi tớ thường đến chơi hồi nhỏ, tớ có thể đi vòng."
"Ồ." Nếu đã bị Tô Bạch bắt lại, vậy cô sẽ không thể chạy được nữa.
Vì chạy tiếp, rất mệt!
Tô Bạch buông cô ấy ra, sau đó ngồi xuống trên bãi cỏ mềm mại.
Hắn vỗ vỗ mặt cỏ bên cạnh, Khương Hàn Tô ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lúc này chỉ mới bảy tám giờ tối, ve sầu còn chưa ngủ vẫn kêu lên những âm thanh đáng ghét.
Ánh trăng trên trời chiếu xuống nhân gian, bên cạnh Tô Bạch chỉ có một mình cô ấy.
Tô Bạch dùng hai tay tựa trên bãi cỏ, cả người buông lỏng, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Rốt cuộc, đuổi theo một lúc khiến cho hai người đều thở hổn hển.
Bầu trời đêm rất yên tĩnh, hành lang trong công viên là thứ ngăn cách một nơi náo nhiệt khác.
Hai người bọn họ đều nghe được tiếng hít thở của đối phương.
"Hàn Tô, nhịp tim của cậu hình như là nhanh hơn tớ nha." Tô Bạch nói.
"Lúc trước cậu lừa tớ, đã nói chỉ nắm tay, bây giờ không chỉ nắm tay, mà còn ôm tớ, không cho phép cậu làm tiếp những chuyện khác." Khương Hàn Tô rất nghiêm túc nói.
"Nhưng cậu làm trái quy tắc à nha!" Tô Bạch cười nói.
"Tớ chỉ muốn cảm ơn cậu thôi, không có ý gì khác." Khương Hàn Tô mím mím môi.
"Hàn Tô, cậu cảm ơn tớ, là vì tớ dẫn cậu đi nhìn đài tưởng niệm Tào Tháo và viện bảo tàng Bạc Thành sao?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Cậu còn giúp tớ điều trị thân thể."
"Nếu cậu vì những thứ này để nói lời cảm ơn tớ thì hoàn toàn không cần thiết." Tô Bạch nói.
"Vì sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Đồ ngốc, tương lai cậu là vợ tớ, phải theo tớ cả đời, thân thể cậu kém, đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn là tớ. Dẫn cậu đi tham quan viện bảo tàng Bạc Thành là muốn cho cậu mở mang thêm kiến thức. Tuy hiện tại cậu tốt rồi, nhưng tớ cũng muốn tiểu Hàn Tô nhà ta sau này có thể dùng lý trí để đối xử với thế giới này hơn. Ít nhất, không thể hùa theo đám đông, phải có kiến thức và suy nghĩ riêng của bản thân." Tô Bạch nói.
"Cho nên, cậu còn cảm thấy tớ theo đuổi cậu chẳng qua là muốn chơi đùa tình cảm của cậu, sau đó sẽ đem cậu vứt bỏ sao? Nếu là như thế, tớ không cần thiết giúp cậu đi điều trị thân thể, càng không cần thiết dẫn cậu đi ra ngoài dạo chơi, nâng cao kiến thức bản thân. Nếu như chỉ là theo đuổi rồi vứt bỏ cậu, bây giờ tớ nên chiếm được thân thể của cậu càng sớm càng tốt mới đúng."
"Điều tớ nói có hơi thẳng, nhưng đổi lại là người khác đến, chắc chắn sẽ làm như vậy." Tô Bạch nói.
"Tuổi mụ của cậu cũng mười bảy tuổi rồi, như nhiều người trong thôn nói, mười sáu, mười bảy tuổi đã có thể đặt sính lễ kết hôn." Tô Bạch nói.
"Cho dù là người khác cũng không thể theo đuổi được cậu, tớ theo đuổi cậu bằng cả trái tim và cậu có thể cảm nhận được điều đó. Bởi vậy, cậu mới cùng tớ đi và nói là bị tớ lừa tới nơi này, nhưng nếu như đúng là bị lừa, lấy sự thông minh của cậu, ai có thể lừa cậu được. Nếu cậu không muốn đi, không ai có thể mang cậu đi."
"Ngay cả trước khi tớ mang cậu đến Bạc Thành, cậu cũng đã tin tớ tám phần. Lý do cậu chậm chạp không chịu đồng ý làm bạn gái của tớ là vì cậu vẫn còn sợ hai phần còn lại sẽ làm cậu tổn thương. Nhưng những gì tớ làm ở Bạc Thành hiện tại đủ để tám phần cộng thêm một phần rồi. Đến mức một phần cuối cùng hoàn toàn có thể giao cho thời gian, chỉ là tớ nghĩ thời gian sẽ không quá lâu."
Tô Bạch mỉm cười, nói: "Hàn Tô, vì cậu tự cho rằng bản thân không dám chắc mười phần nên mới không dám đánh cược, còn tớ nếu không nắm chắc hơn mười một phần thì sẽ không đánh cược."
"Thậm chí là không tới lớp 12 hoặc trước lớp 11, cậu nhất định đồng ý với tớ." Tô Bạch tự tin nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, nghĩ tới lời Tô Bạch nói, cô bỗng nhiên không còn tự tin.
Giống như lời Tô Bạch đã nói, nếu như mười phần mới có thể đồng ý làm bạn gái của hắn thì trước khi Tô Bạch đến Bạc Thành cũng đã nắm được tám phần.
Đến lúc dẫn cô đi kiểm tra sức khỏe, học quyền, mua thức ăn bồi bổ giúp cô điều trị thân thể, cùng với lần đi dạo đài tưởng niệm Tào Tháo và viện bảo tàng Bạc Thành này.
Tám phần, đã đến chín phần.
Đối với Khương Hàn Tô - một đời chỉ có thể nói chuyện một lần yêu đương, đồng ý làm bạn gái của hắn chẳng khác gì đồng ý làm vợ hắn
"Nếu như nói tám phần khiến cậu có chút lo được lo mất, không biết chín phần có thể giúp cậu hơi an tâm một chút không?" Tô Bạch hỏi.
Hắn biết trái tim Khương Hàn Tô trong khoảng thời gian này có rất nhiều sự xáo trộn. Lần trò chuyện này, Tô Bạch chính là muốn giúp cô ấy an tâm hơn.
"Có." Khương Hàn Tô thành thực gật gật đầu.
Đi dạo cả ngày, rồi nghe những lời hắn nói, Khương Hàn Tô có chút an lòng.
Những biểu hiện của Tô Bạch, đều không giống như đang đùa giỡn tình cảm của cô.
Khương Hàn Tô ngước nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên hỏi: "Tô Bạch, vì sao năm đó cậu phải bỏ mẹ cậu vậy? Mẹ cậu rất tốt mà!"
"Bởi vì lợi ích." Tô Bạch nói.
"Lợi ích?"
"Hừm, lợi ích." Tô Bạch nói: "Thế giới náo nhiệt là vì lợi mà đến, thế giới náo loạn vì lợi mà đi. Có rất nhiều trận chiến, bỏ rơi, đen tối trên thế giới này đều là vì lợi ích."
"Chẳng hạn như Ngụy Thục Ngô Tam Quốc trong lịch sử, bọn họ đánh tới đánh lui không phải là vì Thục Quốc tốt, Ngụy Quốc xấu, mà là vì tranh giành lãnh thổ nên mới chinh phạt. Lịch sử chung của thể giới là thế, không có người nào là tốt, cũng không có người nào là xấu, đều chỉ vì lợi ích cá nhân thôi."
"Nói đến đại nghĩa, có thể nói là vì bách tính đi đấu tranh, nhưng coi như là muốn bách tính có cuộc sống tốt hơn, không phải cũng là vì lợi ích sao?" Tô Bạch cười nói.
"Chỉ cần những thứ có lợi cho mình đều là lợi ích. Đến thời điểm lợi ích và đạo đức ngang hàng, có người sẽ vì đạo đức từ bỏ lợi ích, nhưng khi lợi ích cao hơn đạo đức, đạo đức kia chẳng là cái thá gì cả. Lúc đó hắn bỏ rơi mẹ mình, nói cho cùng, chính là vì đạt được lợi ích bên ngoài nhiều hơn so với tự dằn vặt bản thân."
"Vậy đến một ngày nào đó, có phải cậu cũng sẽ vì lợi ích mà vứt bỏ tớ hay không?" Khương Hàn Tô hít một hơi, cuống cuồng hỏi.
"Đồ ngốc, cậu là lợi ích của tớ mà!" Tô Bạch cười, bóp bóp mũi của cô ấy.