Giống như lớp một muốn lên lớp hai, lớp hai muốn lên lớp ba, tiểu học thì chờ mong cấp 2, cấp 2 thì chờ mong cấp 3 vậy.
Bởi vì kiếp trước Tô Bạch chưa từng học cấp 2 nên hắn có chút chờ mong.
Chỉ là bây giờ hắn đã ngồi trên ghế rồi, nhìn những học sinh mới trong lớp la hét, nói chuyện ầm ĩ cả lên.
Hắn chợt phát hiện, chẳng khác gì thời điểm hắn học cấp 2.
Cả buổi sáng kết thúc bằng việc đổi chổ và làm quen với những người bạn cùng lớp.
Ôn Hòa vô cùng ngạc nhiên đối với cái người tên Tô Bạch đứng đầu môn ngữ văn, cậu ta liên tục hỏi tới tấp Tô Bạch trong lớp viết thế nào mà phần viết văn chỉ bị trừ một điểm.
Tô Bạch mới hiểu được học lệch môn nghiêm trọng đến mức nào.
Cậu ta học thiên về khoa học tự nhiên, đối với những môn học bằng cách nhớ cậu ta không thích, bởi vậy thành tích môn ngữ văn chỉ đạt 100 điểm.
Thành tích môn ngữ văn của cậu ta sợ là không chỉ xếp cuối trong lớp mà có khi là toàn trường.
Để được vào học trường này, ngữ văn ít nhất phải đạt 120 điểm trở lên.
Cái tên này đạt 100 điểm môn ngữ văn được xếp vào ban bảy. Nếu như thành tích môn ngữ văn của cậu ta tốt hơn một chút, đừng nói là lớp trọng điểm, ngay cả lớp chọn ban một, ban hai cậu ta cũng có thể vào được.
"Xong, chủ nhiệm lớp của chúng ta vừa nhìn đã thấy không tốt rồi, hơn nữa còn dạy ngữ văn, cuộc đời sau này của tớ không tốt rồi." Ôn hòa nói.
Tô Bạch không để ý đến cậu ta, tiếng chuông tan học vừa vang lên, hắn chậm rãi xoay người, trực tiếp đi tới ban một.
Lớp ban một nằm ở lầu một, mà bọn họ lại ở lầu hai.
Tô Bạch đứng dậy và gửi tin nhắn cho Khương Hàn Tô để cô ấy ở trong lớp chờ mình.
"Tô An Bạch?" Tô Bạch vừa mới đi tới ban một liền bị ai đó gọi lại.
Từ khi Tô Bạch đổi tên, đã rất lâu không có người gọi cái tên đó.
Tô Bạch xoay người thì nhìn thấy một người con gái xinh đẹp chạy tới.
"Sao vậy? Nhanh như vậy đã quên tớ rồi sao?" Cô gái cười hỏi.
"Chào bạn học Thẩm." Tô Bạch cười nói.
Thẩm Dao, là bạn hồi tiểu học của Tô Bạch, cũng chính là bạn học ở Anh Hoa.
Thật ra, đối với bạn học tiểu học, bởi vì trôi qua rất nhiều năm, Tô Bạch đúng là quên không ít người.
Sở dĩ còn nhớ cô gái trước mắt này, đó là vì cô gái ấy là người đầu tiên gửi thư tình cho hắn.
Khi đó, Tô Bạch đang học lớp 6, vừa khai giảng trong trường không lâu thì hắn đã nhận được một bức thư màu hồng nhạt.
Thế hệ của Tô Bạch so với thế hệ trước cởi mở và phóng thoáng hơn rất nhiều. Hồi tiểu học có không ít học sinh từng yêu đương.
Yêu đương thời tiểu học, hoàn toàn dựa vào vẻ ngoài.
Chỉ cần bạn đủ đẹp, sẽ có người đến biểu lộ ngay, sẽ không bao giờ thiếu bạn gái.
Mà con gái chỉ cần xinh đẹp, sẽ không bao giờ thiếu bạn trai.
Chỉ là ngay lúc đó Tô Bạch không có đồng ý với cô ấy.
Bởi vì vấn đề nhân cách của cô ấy không tốt, Tô Bạch từng nghe rất nhiều người trong lớp nói về cô ấy rồi.
Chỉ cần ai đó đẹp trai trong lớp, cơ bản đều cùng cô ấy có quan hệ bạn trai bạn gái.
Cái này có thể là đặc quyền của mỹ nữ, ở trên thế giới này, người đẹp nào mà chẳng trải qua vài mối tình.
Chỉ là Tô Bạch không thích cô gái như thế, cho dù có xinh đẹp hơn nữa.
Nhưng nói thế nào cũng từng là bạn tiểu học, Tô Bạch cũng không thể nói không biết được.
Hơn nữa ở tiểu học, Tô Bạch có không ít người bạn tốt, có cơ hội thì tụ họp một lần.
Nếu như nói bạn học cấp 2 kiếp trước, Tô Bạch nhờ may mắn mới trở về gặp mặt.
Bởi vì có sự khác biệt lớn về thân phận, những người bạn tiểu học, Tô Bạch đã rất lâu rồi chưa gặp mặt.
"Nhiều năm không gặp, tớ mời cậu ăn và cùng nhau nói chuyện?" Thẩm Dao cười hỏi.
"Không được, tớ có hẹn rồi." Tô Bạch nói.
Thẩm Dao rất tự tin về vẻ ngoài xinh đẹp và gia thế của bản thân.
Cũng bởi vì như vậy, cô được xem là nữ thần trong mắt của những nam sinh tiểu học.
Chỉ là, không bao gồm Tô Bạch trong những người này.
"Được, vậy lần sau tớ mời." Thẩm Dao cười nói.
Nếu Tô Bạch cùng mình học cấp 3 thì không cần phải vội.
Từ khi Thẩm Dao học tiểu học, chỉ cần cô muốn theo đuổi ai đó thì không ai là không theo đuổi được.
Tô Bạch là người đầu tiên cô chủ động thổ lộ và cũng là người đầu tiên cô bị từ chối.
Cô không tin, dựa vào ngoại hình của mình sẽ không theo đuổi được Tô Bạch.
Hơn nữa, cô không chỉ có ngoại hình, gia thế hay thành tích của cô đều không kém.
Cô dựa vào thực lực của bản thân thi vào trường trung học số 1 Bạc Thành.
Mấy năm không gặp, Tô Bạch càng đẹp trai hơn không ít.
Hơn nữa, cô có cảm giác, lúc này Tô Bạch càng hấp dẫn người khác hơn.
Thẩm Dao đi rồi, Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Một cô bé ngồi trong lớp ban 1 cầm quyển sách đang chú ý bên ngoài qua cửa kính hồi lâu.
Thời gian này, những học sinh trong lớp đều đã ra ngoài ăn cơm cả rồi, người đứng ở trước cửa kính nói chuyện, cũng chỉ có hai người Tô Bạch và Thẩm Dao.
Khương Hàn Tô sao có khả năng không chú ý được đây.
Cô có chút tức giận, mới đến trường được nửa ngày, Tô Bạch đã quen biết với một cô gái xinh đẹp như vậy rồi?
Đã vậy, nhìn ánh mắt của nữ sinh kia, rõ ràng là rất thích hắn nha!
Tô Bạch từ cửa sau phòng học đi vào và đi tới trước mặt cô.
"Được rồi, sách cầm ngược kìa, về nhà ăn cơm thôi." Tô Bạch cầm quyền Thái Căn Đàm của cô ấy lên.
Khoảng thời gian nghỉ hè này, Khương Hàn Tô đều đọc sách khi rãnh rỗi và đọc không ít những quyển sách nổi tiếng.
"Ừ." Khương Hàn Tô bỏ sách vào trong ngăn kéo, sau đó cùng Tô Bạch ra khỏi phòng học.
Khương Hàn Tô đẹp hơn Thẩm Dao nhiều, vừa nãy bọn họ nói chuyện ở bên ngoài, mặc dù có không ít nam sinh đi ngang qua nhưng ánh mắt nhìn bọn họ tương đối ít.
Nhưng cùng Khương Hàn Tô đi chung với nhau, Tô Bạch xem như là biết cái gì gọi là như có gai ở sau lưng.
Đối với nam sinh trong trường học, nữ sinh xinh đẹp có tỉ lệ quay đầu lại nhìn rất cao.
Chỉ cần trở lại ký túc xá hoăc trở lại lớp, khoe khoang với bạn cùng lớp gặp được một nữ sinh xinh đẹp thế nào, ở một ban nào đó là đã có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người lên người mình rồi.
"Tình địch không ít nha!" Tô Bạch nhìn xung quanh một vòng, sau đó cười nói.
Những nam sinh kia coi như chỉ dám lén lút nhìn và đánh giá, sau khi thấy ánh mắt của Tô Bạch nhìn sang, toàn bộ đều xấu hổ quay đầu.
Tình địch tuy nhiều, nhưng với ngoại hình và thành tích của Khương Hàn Tô, e rằng không có nhiều người dám biểu lộ với cô ấy như hồi cấp 2.
Vì cấp 2 có không ít học sinh kém, lá gan đều rất lớn.
Phần lớn học sinh nơi này đều có thành tích tốt, mà học sinh có thành tích tốt đồng nghĩa với việc nhát gan, chất phác và thành thật.
Dân quê Bạc Thành tương đối nhiều, người có thể thi vào trường trung học phổ thông số 1 Bạc Thành, hầu hết đều là những đứa trẻ nghèo ở nông thôn quên ăn quên ngủ, muốn dùng tri thức để thay đổi số phận.
Những người này chỉ khi lên đại học và cảm thấy bản thân mình có chút tiền đồ, họ mới hơi hơi giải phóng đi một phần bản chất của bản thân.
Trước thời điểm ấy, trong lòng bọn họ chỉ nghĩ tới nỗ lực học tập, sau đó kiểm tra tốt để vào đại học.
Về vấn đề này, Tô Bạch có kinh nghiệm, bởi vì những người cấp 2 lớp bọn họ có thành tích tốt, cùng với những anh em họ Tô Bạch có thành tích tốt kia đều sở hữu loại tính cách này.
Theo như lời bà nội Tô Bạch, đó chính là học vẹt, giống như một khúc gỗ vậy, tương lai đi vào xã hội khó mà hòa hợp tốt như tiểu Mộng nhi nhà ta.
Bà nội Tô Bạch! Cũng coi như là tiêu chuẩn kép cũ kỹ rồi.
Nếu như đọc sách vô dụng, vậy tại sao bà nội lại thích con trai lớn và con gái nhỏ bà thích nhất đọc nhiều năm như vậy.
Bà nội thích sự đáng yêu, thích nhìn đứa trẻ hoạt bát vui vẻ.
Ôn Hòa lo lắng, có ai đó sẽ bắt nạt và chế giễu cậu ta như hồi cấp 2.
Thế nhưng người nơi này, nghĩ tới đều đang cố gắng học tập, ai đâu mà rãnh rỗi kiếm chuyện đi chế giễu cậu ta cơ chứ.
Các trường cấp 3 trọng điểm tốt hơn trường cấp 3 phổ thông, không phải là vì nguồn lực của họ mà là bầu không khí học tập.
Mọi người ở đây đều chăm chỉ học tập, tự nhiên ít ai sa sút tinh thần, chán nản trong việc học
Nếu như nói trường trung học phổ thông số 9 là thiên đường lưu manh thì trường trung học phổ thông số 1 Bạc Thành chính là thiên đường cho người đọc sách.
Bởi vì người không thích đọc sách, chẳng một ai đi tới nơi này.
Đến mức dùng tiền mua điểm, kém vài điểm còn được, kém vài chục điểm rất ít người có thể mua được.
Theo Tô Bạch biết, trường trung học số 1 hễ kém một điểm thì phải bỏ ra 20 ngàn đồng để bù vào.
Sau khi Tô Bạch rời khỏi khuôn viên trường học, Khương Hàn Tô cuối cùng không nhịn được hỏi.
Cô nhăn mũi một cái, sau đó hỏi: "Người vừa rồi là ai?"