Thật ra cô không phải là sợ đau, chỉ là không muốn lại để hắn sờ chân mình thôi.
Nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi của hắn phải đi đến một nơi xa mua thuốc cho cô, trong lòng Khương Hàn Tô lập tức lại mềm nhũn.
Cứ để cho hắn sờ thêm một lần nữa đi.
Cái này là vì chân của mình bị sưng.
Hắn là đang dùng thuốc thoa lên chân mình.
Sau này chân mình phục hồi rồi, sẽ không để hắn chạm vào nữa.
Ừm, toàn bộ đều là vì chân mình bị sưng.
Nếu không thì sẽ không cho hắn sờ.
Tô Bạch đem dầu hồng hoa đổ lên tay của mình, sau đó thoa lên trên chân phải của cô ấy.
Từ mu bàn chân đến ngón chân, từ ngón chân đến lòng bàn chân, Tô Bạch không bỏ qua bất kỳ nơi nào, tất cả đều được thoa lên một lần.
Sau khi thoa lên chân phải xong, Tô Bạch lại cầm lấy chân trái của cô ấy.
Từ mu bàn chân bắt đầu, Tô Bạch lại nhẹ nhàng thoa lên.
Khi bôi đến lòng bàn chân, Khương Hàn Tô lại co quắp bàn chân nhỏ một chút.
"Cậu, cậu đừng bôi qua nơi này nha!" Khuôn mặt cô đỏ bừng bừng, nhỏ giọng nói: "Ngứa."
Tô Bạch trừng mắt nhìn, sau đó dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn chân của cô ấy.
"Biến, biến thái!" Khương Hàn Tô xấu hổ nói.
Cô dùng tay nhỏ che mắt, không dám nhìn nữa, bởi vì nếu nhìn tiếp, cô sẽ không nhịn được xấu hổ mà chết mất.
Cô nằm xuống, sau đó kéo qua lớp chăn và phủ chăn lên đầu.
Chỉ cần mình không nhìn thấy, bản thân mình sẽ không xấu hổ.
Tô Bạch biết chừng mực, cào cào lòng bàn chân, cũng chỉ là vì bàn chân cô ấy quá đáng yêu, hơn nữa cái bàn chân này lại là bàn chân của cô gái mình thích.
Đôi bàn chân ngọc hoàn mỹ cộng với sự mê chân nghiêm trọng của mình, nếu như đôi chân ngọc của Khương Hàn Tô không bị sưng, Tô Bạch tuyệt đối sẽ không nhịn được cắn một cái.
Trừ những người mê chân lâu năm, ai cũng không biết được một đôi chân ngọc đối với một người mê chân cấp độ mười có ý nghĩa như thế nào.
Thời gian vẫn còn dài.
Đôi chân ngọc này, mình nhất định phải cắn mới được.
Tô Bạch thoa lên toàn bộ bàn chân khác của cô ấy xong, sau đó nói: "12 giờ rồi, ngủ sớm một chút đi. Mấy ngày nay cơm nước để tớ nấu, ngày mai nếu cậu dám tự mình dậy sớm nhúng tay vào làm bữa sáng thay tớ, tớ có thể cào lòng bàn chân của cậu. Nhớ kỹ, tớ nói được là làm được."
"Có nghe hay không?" Thấy cô ấy không trả lời, Tô Bạch hỏi lại.
"Ừ." Sợ hắn cào chân, Khương Hàn Tô chỉ có thể trốn trong chăn nhỏ giọng trả lời.
"Ngủ đi." Tô Bạch nói xong, đi ra ngoài.
Trước khi đi, hắn giúp cô ấy đóng lại cửa phòng.
Chờ hắn đi rồi, Khương Hàn Tô dùng tay nhỏ kéo chăn ra.
Cô vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ bé đỏ tươi như máu của mình và nhìn vào bóng đèn sợi đốt trên trần nhà.
Một lát sau, cô tắt đèn, một lần nữa kéo chăn lên và chỉ để lộ ra đôi mắt như sương mai.
"Lưu manh." Cô mím mím môi, nhỏ giọng nói.
Đi tới phòng khách, Tô Bạch uống cốc nước, ngáp một cái.
Mệt mỏi một ngày nay, bây giờ cũng đã hơn mười hai giờ rồi, hắn cũng rất buồn ngủ.
Sau khi tắt đèn và điều hòa trong phòng khách, Tô Bạch trở về phòng của mình.
Tô Bạch sạc điện điện thoại di động, rồi gửi tin nhắn chúc ngủ ngon đến Khương Hàn Tô.
Kết quả, câu chúc ngủ ngon của Tô Bạch vừa gửi tới, câu trả lời hắn nhận được là lưu manh.
"Khuya rồi, ngủ ngon." Tô Bạch gõ chữ gửi.
"Lưu manh." Khương Hàn Tô mím mím môi, lại trả lời một câu.
Nằm ở trên giường nhớ lại từng hình ảnh buổi tối, Khương Hàn Tô rất là xấu hổ.
Trước đây biết hắn thích chân nên không bao giờ cho hắn chạm qua.
Nhưng ngày hôm nay?
Hắn không chỉ cõng mình và ôm mình.
Càng, càng sờ chân của mình.
Không chỉ có sờ, còn cào lòng bàn chân của mình!
Thật, thật sự là, lưu manh!
"Lưu manh thì lưu manh, tớ ngủ đây." Tô Bạch để điện thoại di động xuống, bắt đầu ngủ.
Khương Hàn Tô cầm điện thoại di động nhìn một chút, cuối cùng vẫn gõ chữ trả lời.
Tô Bạch nghe âm thanh tin nhắn QQ thì liếc nhìn điện thoại di động, khi hắn nhìn thấy câu chúc ngủ ngon trên điện thoại di động xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Hắn đặt điện thoại di động lên trên bàn bên cạnh, không trả lời lại tin nhắn.
Tô Bạch không trả lời, Khương Hàn Tô đợi một lúc liền để điện thoại di động xuống.
Chỉ chốc lát sau, Khương Hàn Tô mệt mỏi một ngày, liền tiến vào mộng đẹp.
Mà Tô Bạch chỉ cách Khương Hàn Tô một căn phòng khách, lúc này cũng đã tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Bạch có chút buồn ngủ, nhưng sợ Khương Hàn Tô dậy sớm, vẫn quyết định rời giường.
Tô Bạch đẩy cửa phòng Khương Hàn Tô ra và đi vào.
Xem ra ngày hôm qua cô ấy rất là mệt mỏi, nên bây giờ còn đang trong giấc mộng ngọt ngào.
Bây giờ là sáu giờ sáng sớm, sau khi Tô Bạch đánh răng rửa mặt xong thì đi ra hẻm nhỏ.
Ban đầu Tô Bạch muốn mua mấy cái bánh bao, nhưng hắn chợt thấy người bán bánh nướng.
"Bánh nướng, bán bánh nướng đây." Gần đó là một người khoảng năm mươi sáu mươi tuổi đang bán bánh nướng.
"Bánh nướng này là mềm hay cứng?" Tô Bạch đi tới hỏi.
Hắn không thích ăn cứng, chỉ thích ăn mềm.
Cứng rất khó nhai, mềm thêm chút tương đậu hoặc tương ớt, ăn rất ngon.
"Mềm, mua một cái ăn thử đi?" Người đó hỏi.
"Bao nhiêu tiền một cái?" Tô Bạch hỏi.
"Năm xu một cái." Người đó trả lời.
"Vậy cho con mười cái bánh nướng." Tô Bạch nói.
"Được rồi, con muốn ăn ớt hay tương đậu?" Người đó hỏi.
"Dạ không cần, con chỉ muốn bánh nướng." Tô Bạch nói.
Tương đậu của người đó cũng chỉ là tương đậu, có nhà nào xào tương đậu với thịt ngon như nhà mình làm.
Từ người đó mua mười cái bánh nướng, Tô Bạch đi trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, đem bánh nướng để lên bàn, Tô Bạch bắt một nồi nước.
Đem ớt xanh cắt miếng, thịt heo cắt thành hạt lưu, Tô Bạch bắt đầu xào tương đậu.
Sau khi tương đậu chín, Tô Bạch múc hai ra hai bát và giữ lạnh.
Làm xong tất cả những thứ này, Tô Bạch cũng không có đi gọi Khương Hàn Tô ăn cơm, mà là trở về phòng ngủ tiếp.
Khương Hàn Tô thật vất vả mới có được một giấc ngủ ngon, Tô Bạch không muốn đánh thức cô ấy sớm.
Dù sao bây giờ vẫn còn chưa tới bảy giờ.
Bảy giờ rưỡi, Khương Hàn Tô xoa xoa mắt, từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Cô nhìn chân của mình một chút, tuy được thoa dầu hồng hoa, nhưng cô cảm giác càng sưng lên một ít.
Chân không di chuyển thì không sao, nhưng chân chỉ cần chạm đất thì đau như bị kim châm vậy.
Đôi chân rõ ràng đau hơn ngày hôm qua, nhưng cô cũng biết, nếu như không có dầu hồng hoa thì bây giờ khẳng định càng nghiêm trọng hơn so với ngày hôm qua nhiều.
Bất luận là tình trạng bệnh lý gì thì cũng cần phải mất một khoảng thời gian mới hồi phục, sưng tấy cũng giống như vậy.
Không đến hai, ba ngày, là không thể dễ dàng tiêu sưng.
Căn cứ kinh nghiệm thuở xưa, ngày hôm nay là một ngày nặng nhất, ngày mai gần như có thể đỡ hơn đôi chút.
Sau khi đi được hai bước bình thường, Khương Hàn Tô hít vào một hơi, suýt nữa là hét lên.
Cái này thực sự là quá đau rồi.
Cuối cùng, cô chỉ có thể cắn răng, một nhẹ một nặng đi ra ngoài.
Đầu tiên là đánh răng rửa mặt, chờ rửa mặt đánh răng xong, liền đi vào nhà bếp.
Lời cảnh cáo của Tô Bạch ngày hôm qua, cô quên luôn rồi.
Nếu Tô Bạch không tỉnh, bữa sáng tự nhiên là do cô làm.
Vì ngày hôm qua Tô Bạch đủ khổ cực rồi.
Cô bị phù chân không giả, nhưng chân Tô Bạch cũng rất đau nha!
Cuối cùng vẫn là vì cô chạy đến trung tâm thành phố mua thuốc.
Hắn có thể khổ cực đi mua thuốc, vậy vì sao cô không thể làm bữa sáng đây?
Mặc dù bữa sáng này sẽ rất khổ cực.
Khương Hàn Tô đi vào nhà bếp, vừa định lấy một ít bột mì, liền nhìn thấy cơm canh được dọn sẵn trên bàn.
Ngoại trừ cơm canh, trên bàn còn có tương đậu xào, cùng với bánh nướng được đậy trong lồng.
Nhìn cơm canh được nấu trên bàn, Khương Hàn Tô sững sờ.
Cô mới vừa muốn rời khỏi nhà bếp thì đụng lên người đã cho cô có giấc ngủ ngon là Tô Bạch.
Tô Bạch tiện tay ôm lấy cô ấy, nói: "Tớ biết cậu sẽ không nghe lời tớ, đến thì đã đến, giờ ăn cơm thôi."
Nói xong, Tô Bạch một lần nữa bế cô ấy lên ghế.
Sau khi đặt cô ấy lên ghế, Tô Bạch nhìn bản chân nhỏ của cô ấy một chút.
"Đi thử một chút, nếu như ngày mai không thấy đỡ hơn, tớ dẫn cậu đi bệnh viện lớn để kiểm tra." Tô Bạch nói.
Nếu như chỉ là sưng tấy bình thường, ngày mai sẽ đơn hơn nhiều.
Nếu như ngày mai còn không thấy đỡ hơn, có thể là bị gãy xương hoặc trật khớp rồi.
Đương nhiên, gãy xương và trật khớp rất khó xảy ra.
"Không sao cả, ngày mai nhất định sẽ tốt hơn." Khương Hàn Tô nói.
"Muốn nhanh nhanh hết thì cậu đừng di chuyển." Tô Bạch nói.
"Tớ, tớ có thể thay bộ đồ khác rồi mới ăn cơm được không?" Khương Hàn Tô hỏi.
Hiện tại cô đang còn mặc áo ngủ đấy?
"Không cần thay, mấy ngày nay chúng ta không đi đâu hết, cứ ở nhà nghỉ ngơi." Tô Bạch nói.
"Có rất nhiều bộ phim nổi tiếng trong kỳ nghỉ hè, hai ngày này chúng ta ở nhà xem phim điện ảnh và truyền hình." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Tô Bạch cầm một cái bánh nướng tới, sau đó bỏ lên một chút tương đậu.
Hắn đem bánh nướng cuốn lại, sau đó đưa cho Khương Hàn Tô.
"Nếm thử đi? Tình cờ ngày hôm nay tớ gặp một ông chú bán bánh nướng ở ngoài ngõ." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô nếm thử một miếng, nói: "Rất ngon."
Bánh nướng mềm, bản thân mình ăn rất ngon, thêm tương đậu xào thịt hạt lựu do Tô Bạch làm, dĩ nhiên là càng thơm ngon hơn.
Bên trong bánh nướng có ớt xanh nên hơi cay, nhưng nhờ vào món canh Tô Bạch đã để tủ lạnh từ trước.
Sau khi Khương Hàn Tô ăn một miếng, cùng với đó là cầm bát nhấp một ngụm nước canh.
Thế là, vị cay dần dần bị tan biến trong một ngụm nước canh lạnh trong miệng.
Khương Hàn Tô suy nghĩ một chút, cô bỏ bánh nướng trong tay xuống, cũng cuốn cho Tô Bạch một cái.
Tô Bạch mỉm cười, nhận lấy và bắt đầu ăn.