Chương 237: Dùng miệng không được sao? (2)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:15:03

Mì, thịt, canh, tất cả đều được bưng lên. Khương Hàn Tô nhìn Tô Bạch ăn cái bát lớn gấp đôi của cô, cảm thấy cái bát kia của hắn có thể để cô ăn một ngày. "Dạ dày của cậu, không sao chứ?" Khương Hàn Tô không nhịn được lại hỏi một câu. Mọi người nói xem, Tô Bạch ăn nhiều như vậy thì cái bụng phải to lên mới đúng, quan trọng là mỗi lần hắn ăn hai bát lớn mà cái bụng không thấy to lên! Có một cái bụng như thế, thật sự có thể nhét được nhiều đồ ăn hay sao? "Không sao." Tô Bạch cười khổ nói. Dạ dày của mình so với người khác lớn hơn một chút thôi, tiêu hóa nhanh hơn người khác một chút thôi? Cần phải ngạc nhiên đến mức đó sao? "Ừ." Khương Hàn Tô cúi đầu, bắt đầu ăn mì. Kể từ cái ngày tốt nghiệp cấp 2, Khương Hàn Tô cũng có hơn nửa năm chưa từng ăn mì khô ở quán mì Tô Bạch rồi. Lần này, cô ăn rất nhiều, một tô mì lớn hầu như chui hết vào trong bụng cô, cuối cùng cũng chỉ còn sót lại một ít. Mì còn dư bị Tô Bạch cầm lấy ăn hết, khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên và không dám nhìn người khác. Mặc dù là quán mì của mình, nhưng Tô Bạch vẫn trả tiền bình thường. Mọi người nghĩ thử đi, nếu thỉnh thoảng đến đây ăn và không trả tiền thì chẳng sao cả, chỉ là Tô Bạch hầu như đến đây ăn mỗi ngày, thịt chó đắt tiền cũng ăn không ít, cho nên vẫn phải trả tiền như thường. Sau khi ăn ở quán mì xong, Tô Bạch đẩy cửa kính ra, hai người cùng nhau đi ra ngoài. Lúc này đã năm giờ rưỡi rồi, bầu trời dần dần được bao phủ bởi màn đêm. Mang theo hơi nóng từ quán mì đi ra, vừa bước ra cửa liền đón nhận một cơn gió lạnh thổi tới. Tô Bạch đội lại cái mũ cho Khương Hàn Tô, còn cô thì ngẩng đầu lên nhìn hắn. Khương Hàn Tô nhón chân lên, gỡ nút buộc khăn quàng cổ trên cổ hắn và buộc chặt lại một lần nữa. Tô Bạch mỉm cười, sau đó cầm tay cô ấy, đem tay của cô cho vào trong túi áo lông của mình. Hai người tay trong tay đi dạo trên con phố. "Trở về thôi, tớ còn phải giúp cậu hoàn tất bài tập nữa." Thấy Tô Bạch không có ý muốn trở về trường học, Khương Hàn Tô nói. "Được, làm xong sớm kết thúc sớm." Tô Bạch nói. Ban đêm rất lạnh, lấy tính tình của Khương Hàn Tô, không giúp hắn hoàn tất toàn bộ bài tập thì sẽ không quay trở về ngủ. Để tránh làm bài lâu vào ban đêm, biện pháp tốt nhất chính là bây giờ dành thời gian hoàn tất toàn bộ bài tập cho xong. Trước cửa trường, Tô Bạch buông tay Khương Hàn Tô ra, sau đó cùng cô ấy đi vào ban 1. Nhìn thấy Tô Bạch đi vào phòng học và ngồi xuống bên cạnh Khương Hàn Tô, có không ít học sinh vừa tới ngẩn người, nhưng đều không hề nói gì. Bọn họ bắt đầu tiếp tục xem sách của mình, viết chữ của mình. Tuy ai cũng biết, có nhiều người trong lớp thích cô nữ sinh có thành tích học tập tốt và có vẻ ngoài xinh đẹp kia, nhưng mãi đến tận bây giờ, vẫn không có một người nào dám đi biểu lộ. Có chút yêu thích, bởi vì đối phương quá mức chói mắt, rất sợ mình bị đâm quá mức chật vật, bởi vậy chỉ có thể chôn sâu ở trong lòng. Nhưng dù sao, bọn họ chính là người nằm trong lớp có thành tích tốt nhất của trường trung học số 1. Từ lâu, bọn họ từng nghĩ đến, hiện tại học tập cho thật tốt trước đã, chờ sau này thành công, khi đó có đủ sự tự tin có thể một lần nữa theo đuổi cậu ấy thử xem sao? Chỉ là khi nhìn thấy hình ảnh xuất hiện trước mắt này, sự mơ mộng của bọn họ xem như bị phá vỡ hoàn toàn. Rất nhiều người đều không nghĩ ra, cấp 3 là khoảng thời gian quan trọng nhất, không phải lấy việc học làm trọng hay sao? Vì sao lại cùng người khác yêu đương? Ai cũng biết, người nam sinh ngồi xuống bên cạnh Khương Hàn Tô, khẳng định có quan hệ không bình thường với cô ấy. Đám nam sinh không nhịn được lén lút quan sát, đều nhìn thấy Tô Bạch có thời điểm sẽ đưa tay ra nắm khuôn mặt người con gái, cùng với nắm cái mũi của người con gái đó. Người con gái không có đánh, cũng không có làm ồn lên, chỉ là khuôn mặt đỏ lên và lườm hắn mang theo ý oán trách. Mọi người không phải đồ ngốc, cái hành động này cũng đã nói rõ tất cả. Thật ra, khi bắt đầu ngày khai giảng vào mùa hè năm trước, trong lớp từng có người nói Khương Hàn Tô đã có bạn trai, bởi vì trong trường học có người từng thấy Khương Hàn Tô cùng một nam sinh có cử chỉ thân mật với nhau. Chỉ là mấy tháng sau đó, Khương Hàn Tô yên lặng học tập, đều đặn đứng đầu kỳ thi tháng mỗi tháng và cũng không có nhìn thấy cô ấy cùng những nam sinh khác có cử chỉ thân mật nào khác, rất nhiều người đều tự động quên chuyện từ trong lớp đồn Khương Hàn Tô có bạn trai. Đương nhiên, trong tiềm thức của vài người trong số đó không muốn đi tin chuyện này. Nhưng giờ khắc này, sự thật đang diễn ra trước mắt, tuy bề ngoài bọn họ đang đọc sách, đang viết chữ, nhưng cũng nghe được âm thanh tan nát cõi lòng của nhau. Bọn họ chất chứa nhiều hi vọng, Khương Hàn Tô sẽ không có bạn trai khi vẫn còn đang học cấp 3, bởi vì chỉ cần như vậy, bọn họ liền còn thể giữ lại một phần nhung nhớ, trong đáy lòng còn có thể cất chứa một phần ước mơ. Nhưng giờ khắc này, những nhớ nhung cùng ước mơ ở đây, không thể nghi ngờ bị đánh nát vụn. Người bạn học Khương Hàn Tô ở trước mặt mọi người đang thể hiện tình cảm, liệu có biết trong lòng bọn họ đang cảm thấy khó chịu thế nào hay không, tạo thành thương tổn trong lòng bọn họ thế nào hay không. Những điều này không phải là điều Tô Bạch cần phải quan tâm. Hơn nữa, Tô Bạch làm như vậy, là đang muốn nói cho bọn họ biết mình chính là bạn trai của Khương Hàn Tô. Tô Bạch làm như vậy, xem như là ở trước mặt mọi người nói cho toàn bộ nam sinh ở đây biết. Người con gái Khương Hàn Tô này, các ngươi đừng hòng đánh chủ ý tới nữa. Bây giờ, Tô Bạch không phải là học sinh ban 1, hắn lo lắng sau này sẽ có một số học sinh gan lớn trong lớp đến đây quấy rầy cô ấy. Khương Hàn Tô nhìn ra được dụng ý của Tô Bạch, nhỏ giọng nói: "Chủ nghĩa đại nam tử." Những gì Khương Hàn Tô nói tới là thật, ý muốn sở hữu tức là một loại chủ nghĩa đại nam tử. Đối với Khương Hàn Tô, Tô Bạch thật sự có ý muốn sở hữu rất mạnh. Hay là bởi vì một đời trước của Khương Hàn Tô hương tiêu ngọc vẫn, vì thế để Tô Bạch cảm thấy đời này cô ấy cần phải bảo vệ cùng che chở. "Cậu cho rằng tớ không nghe được đúng không?" Tô Bạch tức giận nắm nắm cái mũi của cô ấy và nói: "Tớ theo chủ nghĩa đại nam tử còn không phải là vì quá quan tâm đến cậu sao?" "Đừng nắm, đừng nắm, tớ thở không được." Khương Hàn Tô nói. "Mũi không thể dùng được thì cậu dùng miệng không được sao?" Tô Bạch hỏi. "Ờ ha." Khương Hàn Tô gật gật đầu, bắt đầu dùng miệng hô hấp. Ngay lập tức, Tô Bạch thả cái mũi xinh xắn của cô ấy ra và nắm vào cái miệng nhỏ trắng trẻo xinh xắn của cô.