Chương 299: Cảm xúc nhỏ

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:51:36

Sáng hôm sau, Khương Hàn Tô dụi dụi đôi mắt và tỉnh dậy sau giấc ngủ. Vừa tỉnh lại, cô sững sờ phát hiện bản thân mình đang được Tô Bạch ôm chặt trong lòng. Cô mở mắt và ngây ngốc vài giây, ròi mới nhớ đến tất cả mọi chuyện phát sinh ngày hôm qua. Cô mím môi, bản thân mình ngày hôm qua bị làm sao thế, thế mà lại đồng ý cho Tô Bạch nằm lên. Quan trọng là sau khi có điện, mình vẫn không đuổi hắn đi. Nhưng nghĩ đến ban đêm lạnh như vậy, hắn vẫn vì mình nấu nước để sưởi ấm chân cho mình, chỉ sợ cho dù có quay trở lại, mình vẫn sẽ làm như vậy. Bởi vì có túi chườm nóng, một giấc ngủ này mình ngủ rất thoải mái. Trước đây rất khó rơi vào giấc ngủ, hoặc là bất chợt tỉnh giấc vì chân lạnh, muốn tiếp tục ngủ tiếp thì càng khó hơn. Cho nên, có nhiều lúc, sau khi bất chợt tỉnh dậy vì cái lạnh, cô đều nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từ màu đen chuyển sang màu trắng, nhìn ánh mặt trời ban mai từng chút một nhô ra khỏi cửa sổ. Vì vậy, hiếm khi cô ngủ thẳng giấc đến ngày hôm sau. Mặc dù không nhìn đồng hồ, dựa vào vị trí mặt trời ngoài cửa sở, có lẽ cũng hơn chín giờ rồi. Trước đây đều là hơn năm giờ tỉnh dậy, chỉ khi trong thời gian nghỉ, cô mới lười biếng bọc trong chăn ngủ thêm một lúc, rồi đến sáu giờ mới dậy. Chín giờ, Khương Hàn Tô không biết bản thân mình có lần nào rời giường vào thời gian đó hay không. Khương Hàn Tô đưa tay cầm lấy điện thoại di động Tô Bạch đặt trên tủ đầu giường, cô nhìn một chút, đã chín giờ năm mươi rồi. Khương Hàn Tô vùng vẫy một hồi, muốn rời khỏi giường nhưng lại phát hiện hai tay Tô Bạch ôm quá chặt, cô không thể rời đi được. Cô giãy giụa thêm vài lần, sau khi xác định với chút sức lực ít ỏi của mình không cách nào thoát được, cô chỉ có thể kéo tay và lay hắn tỉnh dậy. Nhưng Tô Bạch ngủ say sưa, không thể đánh thức hắn dậy được, thế là Khương Hàn Tô liền dùng tay bịt mũi hắn. Không thở được, Tô Bạch quả nhiên mở mắt ra. "Dậy đi, sắp mười giờ rồi." Khương Hàn Tô thả mũi hắn ra nói. "Hôm nay là chủ nhật, dậy sớm làm gì, trời lạnh thế này, ngủ thêm một chút đi." Nói xong, Tô Bạch trở mình, đổi sang tư thế khác và tiếp tục ôm cô ngủ. "Vậy cậu thả tớ ra, tớ muốn dậy." Khương Hàn Tô nói. "A, không được, không có cậu tớ ngủ không được." Tô Bạch vì đề phòng cô ấy rời đi, lại ôm cô chặt thêm. Khương Hàn Tô tức giận, sớm biết như vậy, ngày hôm qua không nên để hắn tới. May là Khương Hàn Tô có cách, cô tiếp tục dùng tay nắm mũi Tô Bạch, sau đó chờ Tô Bạch mở tay ôm cô, cô lập tức dùng sức tránh thoát khỏi vòng tay của hắn. "Lần sau cậu đừng nghĩ sẽ giống như ngày hôm nay." Khương Hàn Tô đứng dậy và tức giận nói. Kết quả, Tô Bạch mở mắt ra, đôi mắt lộ ra ý cười. Hắn đứng dậy trực tiếp đem Khương Hàn Tô ôm vào trong lòng một lần nữa, sau đó nói: "Cậu cho rằng cậu thật sự có thể trốn tớ!" "Chín giờ ngày hôm qua cho đến bây giờ, sắp mười bốn tiếng rồi, cậu cho rằng tớ là heo à?" Tô Bạch nói. "Cậu, cậu tỉnh dậy từ sớm?" Khương Hàn Tô tức giận nói. "Cậu tỉnh rồi sao còn ở đó giở trò lưu manh giả vờ ngủ, đồ xấu xa!" Khương Hàn Tô nói. "Cậu nói tớ giả vờ ngủ thì được, nhưng nói tớ giở trò lưu manh thì không được. Tớ chỉ là muốn ôm bạn gái, vợ tương lai của tớ thôi mà. Cái này gọi là giở trò lưu manh thì có thể nhốt vào trại tạm giam được rồi đó?" Tô Bạch nói không nên lời. "Cậu thả tớ ra." Khương Hàn Tô không tranh cãi với hắn, bởi vì miệng lưỡi của mình không tranh cãi nổi với hắn, người này da mặt thực sự quá dày. "Không thả, nhưng tớ đói bụng rồi, chúng ta nên dậy thôi. Sáu, bảy giờ ngày hôm qua ăn cơm, bụng cậu bây giờ chắc cũng đói lắm rồi?" Nói xong, Tô Bạch đưa tay xuống, sờ lên cái bụng mềm mại của cô. "Cậu, cậu đừng sờ lung tung!" Khương Hàn Tô xấu hổ nói. "Được, không sờ, không sờ, nhưng để tớ hôn thì được chứ?" Nói xong, Tô Bạch cúi đầu hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô một cái. "Cậu chưa đánh răng, bẩn chết mất." Khương Hàn Tô nói. "Cậu còn chưa rửa mặt đây, cũng bẩn chết mất." Tô Bạch nói. "Vậy cậu biết tớ còn chưa rửa mặt, cậu hôn tớ làm gì?" Khương Hàn Tô hỏi. "Tớ muốn hôn, sao thế, không được à?" Tô Bạch hỏi. "Tớ còn muốn hôn." Nói xong, Tô Bạch lại hôn thêm một cái. "Đồ xấu xa!" Khương Hàn Tô xoa xoa mặt nói. "Sao vừa ngủ một giấc dậy, cậu trở nên khó tính vậy?" Tô Bạch hỏi. "Chê tớ khó tính thì đi tìm một người dễ tính đi!" Khương Hàn Tô nói. "Cái này không thể tìm không thể tìm, nếu thật sự tìm thì tiểu Hàn Tô nhà ta sẽ khóc đấy." Tô Bạch bóp bóp mũi của cô, sau đó buông cô ra và nói: "Được rồi, đừng khó nữa, cậu mau mặc quần áo vào đi." Khương Hàn Tô đang muốn thay quần áo, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện rất nghiêm trọng. Đó chính là Tô Bạch vẫn còn ở đây, làm sao cô thay đồ được? Trên người còn mặc đồ ngủ, cô phải đem đồ ngủ cởi ra thì mới có thể mặc váy được. Nghĩ đến, cô liền ngừng lại và nói với Tô Bạch: "Cậu thay đồ trước đi." "Ừm." Tô Bạch nói: "Vậy tớ về phòng thay đồ." "Chẳng lẽ cậu muốn thay đồ ở đây à? Phòng này không có quần áo của cậu." Khương Hàn Tô nói. "Hôm nay, sao cậu luôn nói mấy lời xấu xa vậy." Tô Bạch tức giận bóp bóp cái miệng của cô. "Tớ giận cậu." Khương Hàn Tô nói. "Còn nữa, lát nữa tớ thay đồ, cậu mà dám tới là tớ giận thật sự đấy." Khương Hàn Tô nói. "Có nghĩa là bây giờ cậu không tức giận?" Tô Bạch cười nói. "Cút!" Khương Hàn Tô tức giận nói. Sau khi Tô Bạch rời đi, Khương Hàn Tô mím môi một cái, vì cái gì ngày hôm nay mình toàn nói ra mấy lời xấu xa không vậy. Nếu muốn cùng Tô Bạch nói thêm vài câu, còn không phải là vì mình còn chưa vượt qua được rào cản trong lòng mình sao? Đối với Khương Hàn Tô mà nói, chuyện ôm nhau ngủ chung là một chuyện cực kỳ trọng đại. Chuyện này chỉ có thể làm sau khi kết hôn mà thôi, nhưng đâu ngờ bây giờ đã xảy ra rồi. Dù biết bản thân mình có khả năng lặp lại việc này, nhưng trong lòng vẫn còn có chút cảm xúc nho nhỏ. Những cảm xúc nho nhỏ từ bên trong này, hơn phân nửa là sự ngượng ngùng. Đều là do cái tên Tô Bạch bại hoại kia bức bách mình, nếu như hắn không ức hiếp mình, làm sao mình có thể để hắn lên được. Khương Hàn Tô nắm chặt tay nhỏ thành quyền và đánh vào chăn. Chỉ một lần thôi, lần sau, dù Tô Bạch có nói như thế nào, mình cũng không thể để hắn lên. Sau khi đánh xong một quyền này, một chút tức giận nho nhỏ trong lòng cô được giải phóng, Khương Hàn Tô bắt đầu cởi đồ ngủ và thay đồ khác. Tô Bạch mặc quần áo tự nhiên muốn nhanh hơn Khương Hàn Tô. Sau khi trở lại phòng, chỉ vài phút là hắn thay xong quần áo rồi. Mặc xong quần áo, Tô Bạch liền đẩy cửa phòng Khương Hàn Tô đi vào. "Ai kêu cậu vào?" Khương Hàn Tô tức giận nói. "Cậu còn chưa thay đồ xong sao?" Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô lúc này đang kéo khoá áo lông trên giường, ngoại trừ giày còn chưa mang thì về cơ bản đã mặc xong rồi. "Vậy nếu tớ còn chưa mặc thì sao?" Khương Hàn Tô tức giận hỏi. "Vậy tớ sẽ cưới cậu." Tô Bạch cười nói. Lời vừa nói ra, Khương Hàn Tô lập tức không biết nói tiếp thế nào. Tô Bạch mỉm cười, kéo từ trong ngăn tủ ra và lấy một đôi vớ mới, sau đó đi tới ngồi trên giường, rồi nhấc một bàn chân xinh đẹp lên và mang chiếc vớ trắng lên chân cho cô. Sau đó lại cầm một chiếc vớ khác và mang lên cái chân còn lại cho cô. Tiếp đến, Tô Bạch cầm đôi chân đã mang vớ của cô đặt lên đùi mình, Tô Bạch cúi người cầm giày của cô lên, sau đó mang từng chiếc vào chân của cô. Thấy Tô Bạch làm hết toàn bộ, Khương Hàn Tô ngẩn người, trong lúc nhất thời quên luôn việc giãy giụa. Sau khi Tô Bạch làm xong, hắn đưa tay về phía cô và nói: "Này, đừng có ngây ngốc nữa, cậu mau đi rửa mặt đi." Khương Hàn Tô mím môi một cái, đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt lên tay của hắn.