Lúc Tô Bạch tỉnh lại lần nữa, đã là 11 giờ trưa rồi.
Hắn nhíu nhíu mày, phát hiện người con gái trong lòng mình không biết đã đi đâu.
Tô Bạch đứng dậy đi vào nhà chính, cũng không phát hiện tung tích của cô, chờ mở cửa lớn nhà chính ra, mới nhìn thấy sương khói trong phòng bếp bay ra nghi ngút.
Tuyết đã nhỏ đi, chỉ có vài bông hoa tuyết thỉnh thoảng bay xuống.
Tô Bạch chạy vào nhà bếp, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô đang nấu ăn.
Tô Bạch đi tới cướp lấy con dao làm bếp trong tay cô, tức giận nói: "Khương Hàn Tô, cậu đang bị bệnh có biết không hả?"
"Tớ không sao rồi." Nói xong, cô lau lau hai hàng nước mũi từ trong mũi chảy xuống.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên và lấy giấy muốn lau nước mũi.
Nhưng cô còn chưa kịp lau, liền bị Tô Bạch cướp lấy khăn giấy trong tay cô, sau đó đặt vào trong mũi cô.
Tô Bạch nắm mũi của cô, Khương Hàn Tô xì mũi, Tô Bạch liền đem khăn giấy vứt vào trong thùng rác bên cạnh.
"Bị thế này mà còn nói không sao đúng không? Cậu tốt nhất ở yên trong nhà đi." Tô Bạch đưa tay ôm eo cô và ôm trở về nhà chính.
Tô Bạch mở ti vi, đặt cô lên trên ghế sô pha, sau đó cởi tạp dề trên người cô ra.
Tô Bạch vệ sinh cá nhân xong, sau đó quay trở về nhà bếp, tiếp tục công việc còn lỡ dở của Khương Hàn Tô.
Thấy cô ấy trộn bột cán thành bánh, cùng với đánh trứng gà cắt rau hẹ bên cạnh, Tô Bạch liền biết cô ấy đang muốn làm gì.
Tô Bạch cắt gọn trứng gà cùng rau hẹ và rắc lên bánh hình tròn, sau đó thêm dầu, ớt, hạt nêm, muối, sau đó gấp đôi từ giữa, rồi quấn hai đầu lại tạo thành một khối bánh rau hình chữ nhật.
Xong một cái, rõ ràng không đủ hai người ăn, với lượng cơm Tô Bạch thường ăn, một mình có thể ăn được một cái lớn.
Khương Hàn Tô cũng biết, vì thế, trực tiếp chia thức ăn thành hai phần đều nhau.
Tô Bạch đem một cái khác gấp kỹ và đặt một ít khoai lang cùng gạo ở đáy nồi, phía trên đặt một cái lồng hấp và có thể đựng được hai cái bánh rau lớn.
Bật bếp ga lên, Tô Bạch đậy nắp nồi, khi nồi sôi lên, một phần bánh rau thơm ngon có thể ra lò rồi.
Nói thật, Tô Bạch không có gì để làm với quê hương của mình, ngoại trừ mì khô thì chính là bánh rau.
Kiếp trước, mỗi khi buồn đến phát chán thì hắn đều mua một ít bột mì về tự làm ăn, bởi vì bên ngoài không có bán những loại bánh rau giống như trong nhà làm.
Sau khi làm xong những việc này, Tô Bạch trở về nhà chính.
Tô Bạch nhìn thoáng qua, phát hiện Khương Hàn Tô cũng không có ngồi ở trên ghế sô pha xem ti vi, mà là đang nghịch điện thoại di động.
Hắn đưa đầu qua, phát hiện Khương Hàn Tô đang nói chuyện với Tôn Thần trong nhóm.
Mặc dù đến bây giờ, trong QQ của Khương Hàn Tô cũng chỉ có một người bạn tốt là Tô Bạch.
Nhưng sau khi cô ấy lên cấp 3, cô ấy tham gia vào nhóm ban 1 lớp 10.
Hiện tại, gần như mỗi ban đều có một nhóm, người chủ tạo ra nhóm đều là chủ nhiệm lớp các ban.
Tô Bạch cúi đầu nhìn tới, sau đó hỏi: "Có thể trượt lên cho tớ xem một chút được không?"
"Chẳng có gì đâu, tớ chỉ là hiếu kỳ, nếu như cậu không muốn cho tớ xem thì thôi, không sao hết." Tô Bạch sợ Khương Hàn Tô suy nghĩ nhiều, thế là mở miệng nói.
Trên đời này, mỗi một người đều có quyền riêng tư của riêng mình, tuy có một vài thời điểm, Tô Bạch quả thật có hơi mang chủ nghĩa đại nam tử và cũng là một người rất hay ghen, nhưng nếu như Khương Hàn Tô có bí mật nào đó không muốn cho hắn biết, Tô Bạch sẽ không đi hỏi quá nhiều. Đương nhiên, tâm lý khó chịu nhất định sẽ có một ít, vì trên đời này không có ai là Thánh nhân, Tô Bạch vẫn hi vọng Khương Hàn Tô có thể hoàn toàn mở lòng với hắn.
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Cậu đừng suy nghĩ linh tinh, không có chuyện gì mà tớ không thể cho cậu biết."
Khương Hàn Tô dùng ngón tay vuốt vuốt từng dòng tin nhắn trong nhóm.
Tô Bạch nhìn một chút, phát hiện Tôn Thần là người đầu tiên kể cho cả nhóm biết Khương Hàn Tô bị sốt cao vào đêm qua, sau đó cả đám người trong đó trở nên sôi trào, dẫn đến rất nhiều người đều @ cô, hỏi tình trạng của cô ấy thế nào rồi.
"Tình địch quá nhiều nha!" Tô Bạch cười nói.
Nhưng điều này cũng rất bình thường, Khương Hàn Tô giống như một ngôi sao băng bay ngang qua nhân gian, hễ có ai đó nhìn thấy sao băng bay ngang qua thì không ai mà không có những mơ tưởng?
Bản thân mình năm đó, cũng là người như thế sao?
"Trả lời Tôn Thần đi, đừng để những người bạn chân chính phải lo lắng." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, ngón tay điểm lên trên màn ảnh, gõ một câu đã hạ sốt rồi, tớ không sao, sau đó gửi đi.
"Uống thuốc chưa?" Tô Bạch hỏi.
"Chưa." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy chờ ăn cơm xong rồi uống." Tô Bạch nói.
Tô Bạch đi tới gần cô, sau đó đưa tay kéo cô vào trong lòng mình.
Cô ấy thỉnh thoảng vẫn còn bị chảy nước mũi, hình như là bị sổ mũi rồi, Tô Bạch cũng không có nhìn thấy cô ấy bị ho khan.
"Chỉ là bị sổ mũi thôi sao?" Tô Bạch hỏi.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Khương Hàn Tô nói xong, có chút khó chịu giãy giụa, nói: "Cậu có thể đừng ôm tớ nữa được không?"
"Vì sao?" Tô Bạch không hiểu hỏi.
"Tóm lại là bây giờ tớ không muốn bị cậu ôm đâu!" Khương Hàn Tô mới vừa nói xong câu này, cảm giác được nước mũi lại chảy xuống, khuôn mặt hơi ửng đỏ lên, quay đầu đi xì mũi.
Tô Bạch sững sờ, tiếp đến là cười ha ha.
Bây giờ hắn đã biết vì sao Khương Hàn Tô không muốn để hắn ôm cô ấy rồi.
Đó là vì cô không muốn để cho Tô Bạch nhìn thấy hình ảnh cô xì mũi.
Tô Bạch xoay bờ vai cô ấy lại, sau đó cười nói: "Cũng chỉ là xì mũi thôi mà, có cái gì xấu hổ đâu cơ chứ, nếu theo như lời cậu nói, vậy sau này nếu tớ bị bệnh chảy nước mũi, chẳng phải là tớ không dám nhìn mặt cậu sao."
Tô Bạch cầm lấy bịt giấy đặt trên chiếc bàn bên cạnh, nói: "Tớ không chỉ nhìn cậu xì mũi, còn muốn giúp cậu xì mũi."
Nhìn thấy nước mũi cô ấy lại chảy xuống, Tô Bạch đưa tay ra giúp cô ấy xì xì.
"Hàn Tô, cậu phải nhớ kỹ, tớ là bạn trai của cậu, tương lai chúng ta sẽ cùng nhau sinh hoạt, vì thế ở trước mặt tớ, không có cái gì phải xấu hổ cả, sau này nếu cậu muốn vật kia, tớ còn phải giúp cậu mua đấy." Tô Bạch cười nói.
"Cậu, không cho cậu nói!" Lấy da mặt của Khương Hàn Tô, ngay trước mặt Tô Bạch xì mũi đã cảm thấy xấu hổ rồi, nào dám cùng Tô Bạch đi thảo luận đồ vật kia, nghe Tô Bạch nói đến cái kia, lập tức xấu hổ không chịu nổi, cho nên trực tiếp che miệng Tô Bạch, không cho hắn tiếp tục nói nữa.
"Được rồi, tớ không nói, tớ không nói." Tô Bạch cười và gỡ tay của cô ấy ra, sau đó nhìn dáng vẻ ngượng ngùng vô cùng đáng yêu của cô ấy, liền không nhịn được hôn một cái lên trên khuôn mặt mềm mại của cô.
"Hừm, thơm quá đi, hẳn là rửa mặt rồi, lúc trước chưa ra mặt, có hơi thúi nha." Tô Bạch cười nói.
"Cậu, bại hoại!" Khương Hàn Tô gắt giọng.
Chương 216: Người tuyết (4)
Mấy phút sau, mở nồi, Tô Bạch lấy ra hai cái bánh rau trong nồi, sau đó để lên bàn và cắt thành từng hình vuông nhỏ.
Một chiếc bánh rau lớn có thể cắt làm bốn, làm năm miếng nhỏ, người bình thường ăn hai miếng gần như có thể cảm thấy no nê rồi.
Cắt bánh rau xong, Tô Bạch lại múc hai bát cháo, sau đó đem bánh rau bỏ vào bên trong giỏ trúc, rồi bưng vào nhà chính.
"Ăn cơm thôi." Tô Bạch gọi.
Khương Hàn Tô đứng dậy, muốn giúp bưng cháo.
"Tớ bưng được." Tô Bạch quay lại và tiếp tục bưng hai bát cháo tới.
Ngồi ở trên ghế, Tô Bạch đưa cho Khương Hàn Tô một miếng bánh rau.
"Ăn thử đi, xem thử mùi vị thế nào?" Tô Bạch hỏi.
Cách làm bánh rau rất đơn giản, nhưng muối và bột ngọt phải biết liều lượng mới ngon, đặc biệt là muối, bỏ nhiều quá hay bỏ ít quá đều không ngon.
"Hừm, hương vị rất ngon, ăn rất vừa miệng." Hai người đều không có ăn sáng, Khương Hàn Tô thật sự rất đói bụng, hơn nữa Tô Bạch làm bánh rau rất ngon, Khương Hàn Tô cầm bánh tới và bắt đầu ăn.
Cô ấy ăn rất vui vẻ, Tô Bạch có cảm giác đầy sự thỏa mãn.
Đây là lý do tại sao rất nhiều người thích nấu ăn và mong muốn trở thành đầu bếp, khi bạn nấu thành công một bữa ăn và có thể nghe được vài câu khen ngợi từ đối phương, loại cảm giác thỏa mãn này, không có từ ngữ nào có thể hình dung được.
Nếu như bạn nấu ăn cho chính người mà bạn yêu, cái cảm giác này, có thể dùng hai từ để hình dung: hạnh phúc.
Nếu như Tô Bạch trọng sinh vào năm 2012 là để tìm kiếm tình yêu, thì năm 2013. lại giống như bài hát mà Tô Bạch đã hát cho Khương Hàn Tô nghe trước đó.
Năm 2013. đối với Tô Bạch mà nói, chính là giữ chặt tình yêu, chính là ổn định chút tình cảm này, cùng nhau giữ hạnh phúc trọn đời.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Bạch lấy thuốc cho cô ấy uống.
Trong thuốc có thành phần hỗ trợ giấc ngủ rất mạnh, Khương Hàn Tô uống thuốc xong, không bao lâu sau lại ngủ thiếp đi.
Cô ấy bị cảm lạnh đã là điều không nên rồi, tuy rằng đã hết sốt, nhưng bởi vì tố chất thân thể rất kém cỏi, một khi bị cảm lạnh, mặc dù cơ thể không sốt, nhưng vẫn cảm thấy chóng mặt.
Đến một giờ, trận tuyết này rốt cục cũng ngừng lại.
Và khi Tô Bạch đẩy cửa đi ra sân, nhìn thấy tuyết rơi đầy trong sân, rất là đau đầu.
Có quá nhiều tuyết, việc dọn sạch sẽ rất khó khăn.
Nhưng không xúc không được, Tô Bạch suy nghĩ một chút, xúc tuyết cũng là xúc, còn không bằng dùng nó làm người tuyết. Từ lúc ở cùng Khương Hàn Tô, hai người cùng nhau trải qua không ít lần gió tuyết, nhưng cho tới bây giờ, hắn chưa từng làm người tuyết cho cô.
Thật ra, cũng không chỉ là không có làm người tuyết cho cô ấy, mà Tô Bạch dù ở kiếp trước hay kiếp này, hắn chưa từng nghĩ đến việc làm người tuyết.
Đối với Tô Bạch, một người sinh ra từ phương bắc, là chuyện rất đau đớn.
Con gái đều thích người tuyết.
Tô Bạch làm việc xưa nay luôn suy nghĩ kỹ càng, rõ ràng rồi là sẽ làm.
Hắn từ trong sân cầm xẻng sắt qua và bắt đầu làm việc.
Trước tiên là dồn mảnh tuyết trắng xóa vào cùng một chỗ, sau đó Tô Bạch bắt đầu từng chút một không mệt mỏi.
Không làm không biết, làm rồi mới phát hiện, để tạo thành một con người tuyết là một việc làm rất kỳ công.
Hơn nữa, Tô Bạch lại thuộc chòm sao Xử Nữ, có một loại ám ảnh rất lớn đối với sự hoàn mỹ.
Nếu như người tuyết làm không đẹp, hắn sẽ ngay lập tức phá đi và bắt đầu lại từ đầu.
Thế là, từ một giờ bắt đầu, Tô Bạch tới tới lui lui không biết phá nó bao nhiêu lần, mãi cho đến ba giờ, mới coi như chân chính tạo thành hình.
Tâm huyết hơn hai giờ, cuối cùng đã làm ra được một con người tuyết khiến bản thân hài lòng.
Người tuyết rất tinh xảo, mặc dù không có cho thêm vài đồ vật khác vào, nhưng nhìn rất đẹp mắt.
Trên cái bụng to tròn có một cái bụng nhỏ, nhìn rất đáng yêu.
Tô Bạch hài lòng vỗ tay một cái, sau đó gỡ khăn quàng cổ của mình và lấy củ cải ra.
Đem khăn quàng cổ quàng lên người tuyết, Tô Bạch lại dùng củ cải làm cái mũi cho người tuyết.
Như vậy, nó càng thêm sinh động hơn.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Tô Bạch lấy điện thoại di động ra chụp hình, sau đó đăng lên tường như đang muốn khoe khoang với bạn bè.
Ghi vài từ phù hợp: người tuyết đầu tiên trong đời, chỉ vì một người con gái.
Sau khi Tô Bạch đăng tin lên, càng xem càng thấy xấu hổ, chẳng lẽ con người càng lớn tuổi càng dễ cảm thấy xấu hổ ư?
Hắn muốn đem vài câu hơi có vẻ tự kỷ này xóa đi, nhưng suy nghĩ một chút, cái này không đúng với suy nghĩ chân thực nhất của hắn ngay tại thời điểm này sao?
Thật ra, bản thân hắn cũng không có viết sai, bản thân muốn tạo người tuyết này, chính là vì Khương Hàn Tô.
Con người bởi vì có lý trí, mới ngăn cách đi những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng họ.
Nhưng tự mình đăng bài này lên, chẳng ảnh hướng đến cái gì cả.
Đến mức có xấu hổ hay có gì đó hay không, bản thân mình bây giờ chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, làm chuyện mình thích không phải rất bình thường sao?
Vì vậy, Tô Bạch không có xóa vài dòng trạng thái đó đi.
Tô Bạch mới vừa chụp ảnh xong không bao lâu, liền nghe thấy tiếng đẩy cửa, sau đó là nhìn thấy Khương Hàn Tô đang mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng và nở nụ cười tươi rói đứng ở cửa.
Tô Bạch quay đầu lại vẫy tay áo một cái, cười nói: "Hàn Tô, mau tới đây."
Hắn như là một đứa bé đang khoe món đồ chơi của mình, chờ Khương Hàn Tô đến gần, hắn cười nói: "Hàn Tô, đây là người tuyết đầu tiên mà tớ làm trong đời, là vì cậu mà làm đấy."
Nói xong, hắn chà xát tay, vẻ mặt tươi cười hỏi: "Thích không?"
Khương Hàn Tô ngơ ngác, người tuyết, cô đi ra từ nhà chính, ngay lập tức liền nhìn thấy rồi, bởi vì trong sân từ đâu xuất hiện một con người tuyết đẹp mắt đến vậy, ánh mắt của cô sao có thể không bị thu hút được đây.
Chỉ là lúc này, ánh mắt Khương Hàn Tô hoàn toàn không có rơi lên trên người tuyết xinh đẹp, mà ở trên đôi tay bị đông cứng đến đỏ chót của Tô Bạch