Nếu thử hỏi rằng hồi cấp 2, đâu là nơi Tô Bạch không muốn đi, vậy thì văn phòng giáo viên chắc chắn là một trong số đó.
Văn phòng giáo viên không lớn, nhưng mà bên trong lại có tất cả các giáo viên trong trường.
Nên nếu như thành tích của bạn rất kém, trong khi bị một giáo viên bộ môn giáo huấn, nói không chừng lại bị giáo viên bộ môn khác tham gia góp chút phần vui vẻ.
Hồi lớp 8, Tô Bạch từng có lần bị tất cả giáo viên trừ giáo viên ngữ văn và giáo viên lịch sử dùng ngòi bút làm vũ khí tập trung lại công kích hắn, uy lực thực sự rất kinh người.
Tô Bạch ra khỏi phòng học, đi trên hành lang, cảm nhận được gió lạnh thấu xương, nghĩ chuyện sau đó, cảm thấy hơi đau đầu.
Khương Hàn Tô chính là cục vàng cục bạc của tất cả các giáo viên, trước tiên không nói kết quả thi hàng tháng của Khương Hàn Tô đều đứng thứ nhất, có thể mang đến cho họ không ít tiền thưởng, chỉ cần cái thái độ học tập cùng với gia thế bi thảm của Khương Hàn Tô, không có giáo viên nào không thích cô.
Thực ra mà nói thì số lượng lớp học đã ít đi, cho nên đối với cả Trung học Dục Hoa, Khương Hàn Tô rất quan trọng.
Mấy năm qua, cuộc "chiến tranh" giữa hai "Hoa" đã đến gay cấn đến mức tột độ. Trường Phong Hoa kỷ luật không quá nghiêm khắc, dạy học không theo một khuôn sáo nhất định, nên là trong kỳ thi liên tịch giữa ba huyện một khu, những người được xếp trong Top 30 thì căn bản đều đến từ Trung học Phong Hoa. Nhưng bởi vì Dục Hoa lấy nghiêm nổi danh, dưới thước giáo viên không học sinh kém, cho nên từ thứ hạng thứ ba mươi cho đến một trăm, trên căn bản là bị Dục Hoa bao trọn. Nhưng điều này cũng tạo thành một hệ quả, đánh giá của Trung học Dục Hoa trong ba huyện một khu là không thực sự có được học sinh mũi nhọn.
Mãi cho đến khi Khương Hàn Tô tới, thế lũng đoạn học sinh trong Top 10 của trường Phong Hoa trong gần mười năm nay mới bị phá vỡ. Thành tích của Khương Hàn Tô không chỉ có đứng trước mười trong thành phố còn chiếm luôn vị trí thứ nhất.
Cho nên tầm quan trọng của Khương Hàn Tô đối với Trung học Dục Hoa cao đến mức nào, không nói hẳn là ai cũng biết rồi.
Cái này cũng chính là nguyên nhân chính khiến cho vô số nam sinh trong trường chỉ có thể nhìn Khương Hàn Tô từ xa, nếu như để nhà trường biết ai làm ảnh hưởng đến thành tích học tập của cô, vậy thì cần phải chuẩn bị sẵn tinh thần.
Vậy cho nên sau khi đám lưu manh gan lớn trong trường biểu lộ thất bại cũng không dám dây dưa gì.
Nếu không, lấy tính cách của đám người kia, nếu như không có điều gì kiêng kỵ, vậy thì hoàn toàn có thể dính lấy không buông.
Dù sao đối với rất nhiều người mà nói, khi theo đuổi một cô gái, biểu lộ chỉ là bước bắt đầu.
Nếu vừa rồi Khương Hàn Tô thật sợ hãi, đến cáo trạng với chủ nhiệm lớp vậy thì lần này Tô Bạch thật sự không dễ dàng vượt qua.
Lớp 9-12 nằm ở ngoài cùng phía bên phải của tầng thứ tư, mà văn phòng giáo viên lại ở ngoài cùng bên trái. Muốn đi từ lớp của bọn hắn đến văn phòng giáo viên, phải vượt qua một cái hành lang rất dài, vì ở giữa cách nhau không biết bao nhiêu lớp.
Tô Bạch bước nhanh đuổi theo Khương Hàn Tô đang đi ở phía trước, sau đó nói:
- Nếu tôi nói vừa rồi tôi chỉ muốn giúp cậu cầm sách, cậu có tin không?
Sau một hồi suy nghĩ, Tô Bạch không thèm quan tâm là Khương Hàn Tô có tin hay không, tóm lại chỉ muốn giải thích một lần cho xong.
Khương Hàn Tô không nói chuyện, chỉ là mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Đầu tiên là không hề nhìn chằm chằm vào cô một lúc, lại không thèm che dấu chút nào, sau đó còn làm hành động như vậy, nếu như Khương Hàn Tô tin hắn chỉ là muốn giúp nàng cầm sách thì thực sự là có quỷ rồi.
Nhìn cái biểu cảm kia của Khương Hàn Tô, Tô Bạch thật sự không biết nên giải thích thế nào.
Chẳng lẽ nói 'tôi đã gặp qua biết bao người con gái thành thục xinh đen hơn cậu rồi, tôi còn chưa đói đến mức bụng đói ăn quàng, làm cái gì đó với một người thậm chí chưa vị thành niên ở trước mặt mọi người' ?
Nói như vậy tất nhiên không được, dù sao bây giờ hắn vẫn quá nhỏ tuổi.
Trên hành lang có không ít người đi tới đi lui, bởi mỗi dãy nhà đều có bảy, tám cái lớp, mỗi ban chỉ cần có năm, sáu người đi ra là đã có bốn, năm mươi người rồi.
Nhìn mấy người phanh ngực bước đi trên hành lang, Tô Bạch bĩu môi, nói:
- Thực sự là cần phong độ không cần nhiệt độ a*! Trời lạnh như thế này, không sợ lạnh sao?
(Đồng nghĩa với câu 'Thời trang phang thời tiết' ở việt nam mình. )
Bây giờ cả người hắn đều kín mít, hai cái tay đều đút vào trong túi áo bông, cho dù là như vậy vẫn cảm thấy rét run cả người, Tô Bạch thật sự không tin là đám người này không sợ lạnh, bất quá là cảm thấy phanh ngực đẹp trai hơn chút mà thôi.
Khương Hàn Tô đang đi ở phía trước Tô Bạch nghe được câu nói này, sắc mặt hơi có chút quái lạ.
Trong số người từng làm như vậy trước đây, Tô Bạch có một vị trí tuyệt đối.
Khi gần đến văn phòng, Tô Bạch hỏi:
- Đến cùng là giáo viên nào muốn tìm tôi?
- Thầy Đoàn. - Khương Hàn Tô khẽ nói.
- Thực sự là đi cáo trạng a... ! - Tô Bạch nói xong, đẩy cửa đi vào.
Sau khi mở cửa phòng làm việc ra, Tô Bạch liền nhìn thấy giáo viên các khoa đang ở trong phòng phê chữa bài tập.
Mỗi người dạy hai cái lớp chính là hai trăm người học sinh, cái công việc phê chữa bài tập này phải nói thật sự là rất phiên phức.
- Thầy Đoàn, thầy tìm em? - Tô Bạch đi tới trước mặt Đông Phương Bất Bại.
Sau đó Khương Hàn Tô cũng vào, đi tới trước mặt giáo viên toán là Hàn Thành, nghe ông ta ra bài tập.
Hiện tại Tô Bạch mới nhớ tới, Khương Hàn Tô ngoại trừ làm lớp phó học tập còn là đại biểu khóa các môn khác.
Đoàn Đông Phương ngừng bút trong tay, hỏi:
- Còn nhớ cái nhiệm vụ mà hồi lớp 7 tôi giao cho cậu không?
- Nhiệm vụ năm lớp 7?
Tô Bạch suy nghĩ một chút, sau đó hỏi:
- Là cái chuyện thầy muốn em điều tra xem ai trong lớp đang yêu đương đúng không?!
- Hừm, bây giờ đã có kết quả chưa? Đừng nghĩ lại qua loa lấy lệ như mấy lần trước,"gián điệp" trong lớp không phải chỉ một mình cậu, tốt nhất là cậu đàng hoàng đem toàn bộ nói cho tôi, nếu không thì cẩn thận với cây thước này. - Nói xong, Đông Phương Bất Bại cầm cây thước gỗ trên bàn lên, quơ quơ trước mặt Tô Bạch.
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Bởi vì cái cây thước này có thể được em như là thứ mà Tô Bạch sợ nhất hồi cấp 2.
So với việc bị vụt cây thước này vào tay, sách vở đập đầu chỉ là muỗi đốt inox.
Huống hồ, Tô Bạch cảm thấy chủ nhiệm lớp còn có một đại chiêu đang dấu trên người Khương Hàn Tô, ôm tâm thái "tử đạo hữu bất tử bần đạo"(*), cho nên Tô Bạch quả đoán đem toàn bộ những bạn học đang yêu đương nói ra.
(Câu này xuất phát từ dòng truyện Hồng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, có thể dùng 1 câu khác để thay thế là "sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi". – Theo TTV)
Tô Bạch đã được chủ nhiệm lớp sắp xếp từ rất sớm, năm lớp 7 đã được sắp đặt rồi, chỉ là chủ nhiệm lớp vẫn chưa hỏi kĩ, Tô Bạch cũng không nói gì, vẫn đang giúp đỡ bọn họ.
Bây giờ mình đang gặp khó, đã đến lúc mình được bọn họ giúp đỡ lại rồi, cái này gọi là có qua có lại.
- Lý Khoan cùng Vương Hiểu ở ban 7, Trương Tường cùng Tưởng Mộng Dương ở ban 7, Vương Tử Kỳ cùng Tống Nguyệt ở ban 3, bạn gái của Hứa Minh là Tưởng Hân, lớp 6-3... - Tô Bạch thuộc làu làu đọc hết ra một lượt, bán đứng tất cả bạn học trong lớp, kể cả người quen của mình.
Thế hệ 9x bọn họ, bởi vì Internet, bởi vì tiểu thuyết, bởi vì một ít đĩa CD mà các bậc cha chú để lại mà có kiến thức về giới tính từ rất sớm, những người thế hệ 7x 8x không thể so sánh được. Từ cái thời tiểu học, mấy chuyện không nên hiểu cũng đã đã hiểu, hồi học tiểu học đã bắt đầu yêu đương rồi, chớ nói chi là cấp 2.
Nhưng mà yêu đương ở cấp 2 vẫn tuân thủ một điều nhất định, đó là bạn gái và bạn trai gần như không bao giờ cùng một lớp, tỉ lệ xuất hiện tình huống này là cực nhỏ, bình thường đều nói chuyện yêu đương với người ban khác hoặc trường khác.
Tô Bạch nói càng nhiều, sắc mặt chủ nhiệm lớp càng khó nhìn, ông ta biết trong lớp có không ít học sinh yêu sớm, nhưng không nghĩ tới lại nhiều như vậy. Hơn một trăm người học sinh lại xuất hiện mười mấy người yêu sớm, then chốt là trong này có không ít người có thành tích học tập tốt, đang ở đây mà ông ta đã nghĩ đến việc tìm bọn họ nói chuyện rồi.
Còn mấy tháng nữa là thi cấp 3 rồi, có thể thi đậu trường cấp 3 trọng điểm hay không, mấy tháng cuối này là khoảng thời gian quyết định rất nhiều.
Đoàn Đông Phương không muốn bọn họ bởi vì chuyện này mà đánh rơi mất tương lai của mình.
Một cái trường cấp 3 trọng điểm cùng một cái trường cấp 3 phổ thông, chênh lệch thực sự là quá nhiều.
Đoàn Đông Phương dùng bút, ghi lại toàn bộ những người Tô Bạch kể ra, sau đó ngẩng đầu hỏi:
- Vậy cậu thì sao? Chỉ nói người khác, cậu có yêu sớm không đó?
Quả nhiên, chuyện nên đến đã đến rồi.