Tô Bạch đứng dậy hôn lên mặt cô một cái, rồi đi tới ngồi trên ghế.
Tô Bạch tùy ý lật từng trang bài tập trước mặt, phần lớn đều là những bài tập của kỳ nghỉ đông mà cô đã làm.
Giáo viên giao bài tập của kỳ nghỉ đông để về nhà làm và cô ấy đã hoàn thành xong toàn bộ bài tập.
So với nét chữ của Tô Bạch, Khương Hàn Tô viết chữ rất nhỏ, nhưng lại ngay ngắn xinh xắn, còn tự mang theo mùi thơm.
Tô Bạch lật từng trang, hắn nhìn thấy trang mới nhất trong vở bài tập là bản kế hoạch ôn tập.
Trên trang mới nhất của cuốn vở bài tập, cả trang là kế hoạch chi tiết ôn tập dành riêng cho Tô Bạch, làm sao để bù đắp lại toàn bộ những kiến thức đã mất trong chương trình học mà Tô Bạch nghỉ học trong hai tuần trước đây.
Bản kế hoạch này trình bày chi tiết những việc cần làm trong mỗi giờ, làm xong rồi thì làm gì, chưa làm xong thì nên làm gì.
Tô Bạch lật tờ này qua, phát hiện phía sau còn có vài trang.
Trong này không chỉ bao gồm phần ôn tập Tô Bạch không nghe giảng trước đây, còn có một ít nội dung phải học ở những học kỳ tiếp theo.
Cô ấy biết mặc dù giáo viên có nói những nội dung này, Tô Bạch có khả năng cao sẽ không tập trung lắng nghe, bởi vậy chuẩn bị từ sớm.
Ở cuối trang, Khương Hàn Tô còn vẽ lên một khuôn mặt cười, phía trên viết: "Cố lên, cậu có thể làm được!"
Chỉ nhìn khuôn mặt cười này, Tô Bạch lại không cười nổi.
Những nơi bản thân mình không nhìn thấy, thật ra cô gái này đã vì mình làm rất nhiều.
Vì sao trước đây mỗi lần ôn tập đều thuận lợi như vậy, đó là vì Khương Hàn Tô trước khi ôn tập cho hắn đều chuẩn bị kỹ càng từng phần cần ôn tập.
Thiên phú học tập của Tô Bạch cũng không mạnh lắm, đặc biệt là đối với môn toán học, nên để có thể giúp cho Tô Bạch nghe hiểu được, Khương Hàn Tô đã phí không ít tâm tư để làm điều đó.
"Sau mỗi tuần chúng ta hầu như đều kiểm tra, giáo viên cũng không có giảng bao nhiêu nội dung, chủ yếu là một ít nội dung toán học trước khi cậu nghỉ hai tuần." Khương Hàn Tô đi tới nói.
Tuy Khương Hàn Tô không có học ở trong trường trong hai tuần đó, nhưng cô đã đem toàn bộ kiến thức của học kỳ này học xong toàn bộ sớm hơn một tháng rồi. Bây giờ Khương Hàn Tô bắt đầu học những nội dung của học kỳ sau.
Đi trước người khác một bước, mặc dù có những chỗ không cách nào hiểu được, cũng sẽ có thời gian dừng lại chậm rãi nghiên cứu, đây chính là phương pháp học tập của Khương Hàn Tô.
Nếu không, lấy tốc độ học tập của cô ấy, cô ấy có nhiều thời gian để đi chơi hơn bất kỳ người nào.
Tô Bạch đưa tay ra, kéo cô ấy vào trong lòng mình, sau đó bóp bóp mũi của cô, dịu dàng nói: "Khổ cho cậu rồi."
"Biết tớ khổ thì cậu phải nghiêm túc học tập đi." Khương Hàn Tô cau mũi một cái nói.
"Thật sự muốn tớ thi vào Thanh Hoa Bắc Đại à?" Tô Bạch cười hỏi.
"Tớ chỉ muốn cậu cùng với tớ học cùng một trường đại học." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy đã nói rõ, cậu muốn tớ thi vào Thanh Hoa Bắc Đại rồi? Tiểu Hàn Tô à, Thanh Hoa Bắc Đại không dễ vào, nếu tớ không thi vào được thì làm sao bây giờ?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ không muốn yêu xa, cậu học ở trường nào, tớ theo cậu học trường đó." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch ngẩn người, hắn nói: "Hàn Tô, thì đậu vào một trường đại học tốt, hẳn là ước mơ lớn nhất cả đời cậu? Mục tiêu trước mắt của cậu, chính là Thanh Bắc đúng không?"
"Không sao! Đã là vàng, dù ở đâu cũng phát sáng. Trung Quốc có nhiều trường học như vậy, không cần thiết phải học ở Thanh Bắc." Khương Hàn Tô nói.
"Cô bé ngốc." Tô Bạch thở dài. Thì ra, bản thân mình trong lòng cô ấy đã lớn đến mức độ này!
Khương Hàn Tô trước đây, ước mơ lớn nhất của cô ấy là Thanh Bắc.
Và vì ước mơ này mà cô ấy nỗ lực phấn đầu rất nhiều, cho đến hiện tại, đã có xác suất rất lớn có thể hoàn thành giấc mơ này rồi.
Nhưng cô ấy bây giờ, lại là vì lựa chọn của Tô Bạch mà từ bỏ đi sự lựa chọn của cô ấy.
Là vàng, thật sự ở đâu cũng sáng sao?
Không, vì mùi rượu cũng sợ ngõ sâu.
Dù ở bất kỳ đâu cũng có sự chênh lệch cực kỳ lớn giữa một trường đại học tốt và một trường đại học bình thường.
"Khi lên đại học, chúng ta không nhất định phải ở cùng một trường đại học. Thời gian học đại học rất dài, đến lúc đó, mỗi ngày tớ có thể đi qua tìm cậu mà." Tô Bạch nói.
Tô Bạch biết thực lực của mình, cố gắng thi vào các trường 985,211 bình thường vẫn được, nhưng muốn thi vào trường đại học hàng đầu 985 là Thanh Bắc, có hơi khó khăn.
"Không được." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Bốn năm đại học đấy, rất dài. Hơn nữa, trong trường đại học nhất định có nhiều cô gái xinh đẹp hơn cấp ba, lỡ như tớ không có ở đó, đến cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì? Tớ xem rất nhiều tiểu thuyết và điện ảnh, người yêu xa khó có thể đi đến cuối chặng đường, mà nguyên nhân không thể đi đến cuối chặng đường đều là vì đối phương lại gặp được người mình thích."
"Cậu lo lắng tớ sẽ đi thích người khác à?" Tô Bạch cười hỏi.
"Bốn năm, khiến tớ thấy lo lắng!" Khương Hàn Tô nói.
Càng thích càng không muốn chia xa, đối với Khương Hàn Tô mà nói, thời gian bốn năm dài như vậy, làm sao cô không lo lắng cho được?
Đến lúc đó, Tô Bạch thật sự thích người khác ở trường đại học, cô sẽ thấy khó chịu muốn chết.
Hơn nữa, cô đã quen gặp Tô Bạch vào mỗi sáng, buổi tối nói lời chúc ngủ ngon khiến cô thấy không thoải mái khi rời xa hắn.
Những tháng ngày cô đi thi ở tỉnh khác, đột nhiên không thấy Tô Bạch bên cạnh, cô như đang quay về quá khứ, bị sự cô độc bao vây.
Chẳng có một ai thích sự cô độc, có đôi khi cô chán ghét Tô Bạch vì hắn thường hay đùa giỡn cô, nhưng ít khi nào cô tức giận thật sự với hắn?
Đó chỉ là sự ngại ngùng bình thường của một cô gái.
Vì thế, mặc dù thi không được vào Thanh Bắc, cô cũng muốn cùng Tô Bạch học chung một trường đại học.
"Vậy tớ sẽ cố gắng, cố gắng và cố gắng. Dù cho tớ không thi được vào Thanh Bắc, cũng không thể để cậu theo tớ học một trường đại học quá kém được." Tô Bạch cười nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô giơ giơ quả đấm nhỏ, nói: "Cố lên."
"Tớ thấy những nữ chính đạt thành tích cao trong tiểu thuyết và trong phim truyền hình thường vì tương lai mà bỏ rơi nam chính một mình, chẳng có một người nào giống như cậu vẫn khăng khăng đi cùng bạn trai. Cho nên, nước chảy chỗ thấp là đúng, nhưng con người không nhất định đi được tới chỗ cao." Tô Bạch nói.
"Tớ không có dã tâm lớn như vậy, ngay cả trước đây, tớ muốn học Thanh Bắc là vì muốn dựa vào bằng cấp Thanh Bắc để có thể kiếm được tiền lương nhiều hơn một chút. Tớ có thể giúp cho mẹ tớ được ăn ngon, có thể mua được một ngôi nhà sau mười mấy năm làm việc, có thể cùng mẹ tớ chậm rãi già đi." Khương Hàn Tô cười nói: "Dù cho sau này không có thi được vào Thanh Bắc, không có được bằng cấp cao, không có được nhiều tiền lương nhưng tớ vẫn có thể nỗ lực nhiều hơn, làm thêm một vài công việc thì cũng có thể kiếm tiền nhiều thêm một chút. Dù có thế nào đi nữa, chỉ cần chịu nỗ lực, cuộc sống tương lai sẽ không bao giờ kém hơn hiện tại."
"Hàn Tô, nếu ai đó cưới được cậu, người đó thật sự là phúc phận trời cho." Tô Bạch nói.
Cuộc đời mỗi người nếu như có thể lấy được một người vợ giống như Khương Hàn Tô thì người đó không còn chút tiếc nuối nào nữa.
"Cậu là đang khen chính mình sao?" Khương Hàn Tô buồn cười hỏi.
"Đúng đấy, tớ đang suy nghĩ, đời trước của tớ đã cứu vớt được bao nhiêu hệ ngân hà mà kiếp này mới có thể làm cho một Khương Hàn Tô đây làm bạn gái của tớ." Tô Bạch cười nói.
Khoé miệng Khương Hàn Tô hơi cong lên, đôi chân nhỏ bé trong chiếc giầy bông đung đưa qua lại hai lần.
Cái gì gọi là tình yêu?
Bởi vì một câu nói của đối phương mà hài lòng, đó gọi là tình yêu!