Khương Hàn Tô im lặng đứng dậy.
Tô Bạch đưa tay kéo cô ấy lại thì bị cô ấy dùng sức gạt tay hắn ra.
Tô Bạch thế mới biết, lúc Khương Hàn Tô thật sự muốn vùng vẫy, sức lực đúng là rất lớn.
Tô Bạch không muốn dùng lực, lần này thật sự bị cô ấy vùng vẫy thoát ra.
Khương Hàn Tô từ trong lòng Tô Bạch vùng vẫy thoát ra ngoài, cô không để ý đến chân bị phù, mang dép muốn rời khỏi đây.
"Cậu muốn đi đâu?" Tô Bạch đưa tay nắm lấy cánh tay của cô ấy, lần này hắn dùng chút lực.
"Về trường học." Khương Hàn Tô, mặt không cảm xúc nói.
"Mang giày trở về đi?" Tô Bạch cau mày hỏi.
"Giày này cậu mua, tớ không muốn mang." Khương Hàn Tô nói.
"Dép cậu đang mang cũng là do tớ mua." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô nghe vậy cởi dép.
Mặc dù là bàn chân trắng mịn đạp trên đất rất đau nhưng cô vẫn không nhíu mày.
"Quần áo cũng là tớ mua, lẽ nào cậu cũng muốn cởi?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ mặc đồ rằn ri trở về." Cô để chân trần, đúng là muốn trở về phòng cởi bộ quần áo trên người mặc lên bộ đồ khác.
Tô Bạch làm sao có khả năng để cô ấy rời đi được, trực tiếp đi tới ôm cô ấy lên ghế sô pha.
"Buông tớ ra?" Cô vùng vẫy nói.
"Khương Hàn Tô, cậu cho rằng tớ là kẻ ngốc sao?" Tô Bạch cau mày hỏi.
Tô Bạch để cô ấy cứ như vậy rời đi thì hắn đúng là một kẻ ngốc rồi.
Khương Hàn Tô vùng vẫy không thoát ra được và cầm lấy cánh tay Tô Bạch muốn cắn.
"Bây giờ chân cậu còn sưng, giờ cậu mà quay trở về thì tớ đau lòng chết mất, hơn nữa tớ không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ chân trần của cậu. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là không muốn để cậu rời đi." Tô Bạch ôm chặt cô ấy, cười nói: "Chỉ là khi nhìn cậu thế này, tớ rất vui, bởi vì cậu càng như vậy, chứng tỏ cậu rất quan tâm đến tớ."
Tô Bạch nói xong, liền hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô ấy một cái.
Tô Bạch chỉ muốn đùa với cô ấy chút thôi, kết quả không nghĩ tới cô gái này phản ứng dữ dội đến vậy.
Muốn ném toàn bộ những thứ hắn mua cho cô và mặc bộ đồ rằn ri, đi chân trần trở về.
Muốn chơi hay muốn cắn đôi chân cô ấy thì chỉ có một mình hắn được phép làm. Một đôi chân đẹp như thế, đối với một người có tính ghen tuông lớn vô cùng như Tô Bạch, hắn không thể cho người ngoài nhìn thấy được.
Tô Bạch thường nói cô gái Khương Hàn Tô này rất thích ghen.
Ở phương diện này, Tô Bạch mới thực sự là bình dấm chua lớn nhất.
Nhưng sự ghen tuông của cô bé này cũng không nhỏ, bản thân mình cũng chỉ nói một câu về Nhạc Hân, cô ấy có thể bướng bỉnh không sợ chân đau đi trở về trường học.
Nhưng Khương Hàn Tô càng như vậy, càng nói rõ địa vị của mình trong lòng cô ấy càng ngày càng nặng rồi.
Nếu không có sự quan tâm, sao có thể làm như thế.
Như Tô Bạch thay đổi lời nói ở đêm văn nghệ và không muốn để cho cô ấy mặc váy ngắn ra ngoài.
Hai người bọn họ đều muốn dành những điều tốt đẹp của mình cho đối phương.
Khương Hàn Tô còn đang tức giận, chỉ là vừa mới cầm lấy cánh tay Tô Bạch thì buông xuống.
"Ai quan tâm đến cậu? Còn nữa, cậu ôm tớ làm cái gì? Cậu thích Nhạc Hân thì đến ôm cô ấy đi!" Khương Hàn Tô lạnh lùng nói.
"Vừa rồi tớ không có ý gì hết, tớ đang kể một ít sự thật thôi! Lúc đó cậu thật sự đã nói như vậy!" Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô tức điên, lạnh lùng nói: "Buông tớ ra."
"Không buông, buông là cậu sẽ chạy mất." Tô Bạch chơi trò vô lại.
"Vậy cậu ôm đi, dù sao tớ không dự định sống ở đây nữa." Khương Hàn Tô nói.
Ngay khi những lời Tô Bạch nói từ trong miệng ra, cô vừa nghĩ đến người nằm trong lòng Tô Bạch chính là Nhạc Hân thì trong lòng cô liền cảm thấy đau ghê gớm.
Cô đột nhiên phát hiện, bản thân mình cũng chỉ mới hơn nửa năm đã hãm sâu quá nhiều.
Cứ như vậy, đến khi thật sự đồng ý làm bạn gái của Tô Bạch, đến lúc đó người nằm trong lòng Tô Bạch đổi thành một người khác, cô thật sự đau không chịu được.
Cũng chính bởi vì vậy, cô mới tức giận giống như bây giờ.
Tuy cô biết chuyện đó xảy ra cực kỳ thấp, Tô Bạch cũng thật sự thích mình.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến hình ảnh đó thôi, trái tim của mình đã cảm thấy đau, rất đau!
Hơn nữa, tối hôm qua đọc được cố sự của Lục Du và Đường Uyển, làm cho cô hiểu thêm, hai người yêu nhau không nhất định phải ở cùng nhau.
Điều này làm cho Khương Hàn Tô lại có chút lo được lo mất.
Hết cách rồi, một cô gái rơi vào lưới tình, đặc biệt là một người cực kỳ nhạy cảm như Khương Hàn Tô đây.
Một ngọn gió thổi cỏ lay cũng đủ để cô ấy liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
Bởi vì bị ảnh hưởng bởi cha mẹ, đối với cái thứ gọi là tình cảm này, cô ấy vẫn luôn có chút sợ hãi.
Nếu như cô ấy không có những trải nghiệm tồi tệ trong cuộc sống thời thơ ấu, với sự theo đuổi của Tô Bạch, Khương Hàn Tô chỉ sợ là đồng ý từ sớm.
"Những câu nói hồi nãy tớ nói đều là giả, tớ chỉ muốn đùa cậu một chút thôi. Với sự thông minh của cậu, có lẽ sẽ nhìn ra mà!" Tô Bạch nói.
"Có một số chuyện không thể đùa lung tung được." Khương Hàn Tô lạnh lùng nói.
"Làm sao mới có thể để cho cậu không tức giận đây?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ muốn về ký túc xá, tớ về ký túc xá thì sẽ không tức giận nữa." Khương Hàn Tô trầm giọng nói.
"Đừng coi tớ là kẻ ngốc, để cậu về ký túc xá rồi suy nghĩ lung tung à. Đó mới điều không tốt đấy." Tô Bạch nói.
"Cậu biết tớ sẽ suy nghĩ lung tung mà còn nói những câu nói kia?" Khương Hàn Tô lạnh lùng nói.
"Vậy cho tớ xin lỗi." Tô Bạch hỏi.
"Lời xin lỗi của cậu vô dụng." Khương Hàn Tô cau mũi một cái, nói: "Cậu đã nói lời xin lỗi quá nhiều lần rồi."
"Tô Bạch, hiện tại chúng ta tiến triển quá nhanh, để tớ trở về suy nghĩ lại về mối quan hệ giữa chúng ta đi." Khương Hàn Tô nói.
"Cái này, cậu đừng hòng mơ tới, tớ không thể để cậu rời đi được." Tô Bạch nói.
"Cậu không thể mãi ôm tớ được." Khương Hàn Tô lạnh nhạt nói.
"Cái này cậu nghĩ sai rồi, tớ thực sự có thể ôm cậu mãi, chỉ cần cậu còn tức giận, tớ có thể ôm cậu đi học, cậu có tin hay không?" Tô Bạch hỏi.
"Chơi xấu cũng vô dụng, lần này tớ thật sự tức giận rồi." Khương Hàn Tô nhíu mày nói.
Hồi nãy, những lời nói của Tô Bạch làm bản thân mình bị tổn thương nặng nề, Khương Hàn Tô cảm thấy lần này mình nhất định phải cứng rắn.
Không thể mỗi lần đều bị hắn bắt nạt gần chết, sau đó dễ dàng nói lời xin lỗi là xong được.
Gì mà cảm thấy Nhạc Hân tốt hơn mình, gia thế tốt hơn mình, gì mà nếu theo đuổi được cô ấy thì người nằm trong lòng hắn bây giờ có lẽ là cô ấy rồi.
Cậu đã ôm tớ, rồi hôn tớ và còn nói những lời ấy.
Mẹ nói không sai, quả nhiên là tra nam mà.
Không thể tha thứ!
Ngược lại, Khương Hàn Tô lần này thật sự tức giận rồi.
Bây giờ, cô không muốn nói lý với Tô Bạch.
Thế là, không cần biết Tô Bạch nói cái gì, cô đều không nói một lời.
Lấy phương thức im lặng để bày tỏ lần này cô tức giận đến mức nào.
Tô Bạch thật sự không nghĩ tới ban đầu chỉ là muốn nói vài câu đùa giỡn với cô ấy, dĩ nhiên lại làm cho cô ấy tức giận đến như vậy.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, lần này bản thân mình thật sự sai rồi.
Trước đây đùa cô ấy quá nhiều, cho rằng sẽ không có chuyện gì, nhưng thời điểm đó mối quan hệ của hai người cũng không có rõ ràng.
Bây giờ thì khác, cả hai sống cùng nhau, đã ôm và hôn cô ấy. Hắn còn đùa cô ấy như vậy thực sự sẽ khiến một người nhạy cảm như Khương Hàn Tô suy nghĩ nhiều.
Dù sao, đổi lại bản thân Tô Bạch nghĩ đến hình ảnh Khương Hàn Tô cùng với một người khác, hắn cũng sẽ tức giận.
Vừa nghĩ như thế, hắn biết Khương Hàn Tô tức giận là đúng không sai.
Nhìn cô ấy không phản ứng với mình, Tô Bạch cúi đầu đem mặt mình chạm lên trên khuôn mặt nhỏ của cô ấy.
Khoảng cách của hai người kéo rất gần, Tô Bạch có thể thấy rõ lỗ chân lông trên mặt Khương Hàn Tô.
Tô Bạch còn chưa từng ở khoảng cách gần như vậy quan sát một người con gái.
Gương mặt của cô ấy trắng nõn mịn màng, không hề tỳ vết và rất đẹp.
Tô Bạch đem ánh mắt nhìn lên trên đôi mắt của cô ấy.
Lần này, Khương Hàn Tô cũng không có ngượng ngùng quay đầu mà nhìn thẳng vào hắn.
Hai người mở mắt to nhìn chằm chằm vào nhau trong một phút và không chớp mắt.
Cuối cùng, Tô Bạch thất bại.
Hắn xoa xoa đôi mắt có hơi nhức của mình, tức giận nói: "Cả cái này mà cậu cũng muốn hơn thua với tớ đúng không?"
Khương Hàn Tô không nói chuyện, cô quay đầu, nhẹ nhàng nháy mắt một cái.
Đôi mắt Tô Bạch đau, đôi mắt của cô ấy cũng đau!
Chỉ là cô không muốn bị Tô Bạch đánh bại.
Lần này, bất luận là từ phương diện nào, cô đều muốn thắng.
Cô không muốn bản thân mình bị Tô Bạch tiếp tục bắt nạt.
Mà lần giao chiến này, chắc chắn kết thúc với phần thắng thuộc về cô.
Tô Bạch buông cô ấy xuống, sau đó đứng lên.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Khương Hàn Tô mím mím môi.
Bản thân mình muốn thắng sao?
Cô đứng dậy, muốn vào phòng thay đồ rời đi.