Chương 366: Tỉnh dậy sảng khoái, đêm có Tô ngủ cùng (2)
Từ 2012 Bắt Đầu
Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện07-01-2024 17:27:49
Khi trở về vào dịp tiết Thanh Minh lần trước, lúc Tô Bạch đi đã cất hết chăn bông vào trong tủ, trên giường cũng chỉ có một chiếc chiếu.
Trong phòng bật điều hòa, không đắp chăn không được.
Tô Bạch đi xuống lầu, lấy ấm nước nóng từ trong phòng khách ra, sau đó đổ đầy nước, cắm điện và đun sôi nước.
Chờ đến khi nước sôi, Tô Bạch cầm cái chậu rửa chân lên lầu.
Bà nội đi ngủ sớm rồi, bình thường sáu, bảy giờ là ngủ và đến lúc này đã rất buồn ngủ.
Bây giờ bà nội đã quay về phòng tắt đèn và bắt đầu ngủ.
Phòng của bà nội ở lầu một, phòng của Tô Bạch lại ở lầu hai.
Khi lên lầu hai, Tô Bạch vào phòng vệ sinh cho nước lạnh vào trong chậu, sau đó rót nước nóng vào trong, hắn kiểm tra nhiệt độ và thấy ổn, Tô Bạch mới bưng chậu đi vào trong phòng.
Khương Hàn Tô đã dọn giường xong, Tô Bạch đem chậu đặt ở bên giường, nói: "Rửa chân đi, rửa chân xong rồi đi ngủ."
Nói xong, Tô Bạch ngồi xổm xuống.
"Anh làm cái gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Giúp em rửa chân thôi!" Tô Bạch nói.
"Em tự rửa là được." Khương Hàn Tô nói.
"Anh muốn giúp em rửa, anh thích làm việc này." Tô Bạch nói.
Nói xong, Tô Bạch cầm lấy một chân của cô, cởi giày và tất của cô ra.
"Đưa anh chân kia, đừng giấu, giấu dưới gầm giường cũng vô dụng thôi? Em nghĩ anh không nhìn thấy à?" Tô Bạch hỏi.
Thời điểm Tô Bạch cởi giày giúp cô, cô gái này dĩ nhiên đem cái chân còn lại bỏ xuống gầm giường.
Tô Bạch lấy một cái chân khác từ gầm giường ra, sau khi cởi giày và tất xong, đồng thời bỏ cả hai chân cô vào trong chậu.
"Nhiệt độ nước thế nào?" Tô Bạch hỏi.
"Ấm lắm." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy thì tốt." Tô Bạch cầm lấy một bàn chân xinh đẹp của cô ấy, bắt đầu cẩn thận rửa.
Sau hai mươi phút, đến khi nước lạnh đi, Tô Bạch mới dùng khăn mặt lau khô đôi chân đẹp của cô.
Trắng trẻo non nớt, Tô Bạch lau xong, lại hôn lên phía trên một cái.
Cô ấy ngâm chân xong, Tô Bạch lúc này mới cởi giày của mình ra và cho vào ngâm chân.
Sau khi ngâm xong, Tô Bạch mang dép và đi ra bên ngoài đổ nước.
Bây giờ đã là mười giờ tối rồi, mười giờ ở nông thôn rất yên tĩnh, đặc biệt là bốn phía xung quanh không một bóng người.
Tô Bạch đóng cửa phòng khách lại, sau đó đi về phòng.
Trong phòng, Khương Hàn Tô đã nằm ở trên giường.
"Em định mặc như vậy đi ngủ luôn sao?" Tô Bạch hỏi.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Ngủ như vậy sẽ không thoải mái, em cởi áo khoác ra đi." Tô Bạch nói.
"Em, em cởi áo khoác ra thì không có quần áo khác để mặc." Khương Hàn Tô nói.
"Là vợ chồng của nhau rồi, còn quan tâm đến chuyện này làm gì." Tô Bạch hỏi.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Không thể cởi."
"Vậy em thay bộ đồ ngủ đi, anh có mang về đồ ngủ của em, để anh đi lấy." Tô Bạch nói.
Tô Bạch đi xuống lầu dưới, lấy đồ ngủ của hắn và Khương Hàn Tô cầm lên, sau đó đi thay đồ.
Sau khi thay đồ ngủ xong, Tô Bạch nằm ở trên giường, hắn đem máy tính đặt trên chăn, rồi cùng Trần Đức ở Qua Thành nói chuyện về một số công việc.
Sau đó lại nói chuyện với người quản lý câu lạc bộ Tô Bạch ở Thượng Hải về tình hình huấn luyện gần đây của tuyển thủ.
Hiện tại đã là tháng sáu rồi, giải thi đấu LPL mùa hạ sắp sửa bắt đầu.
Đối với toàn bộ câu lạc bộ và tuyển thủ, thi đấu mùa hạ mới là quan trọng nhất.
Bởi vì thi đấu mùa hạ có giải vô địch thế giới, mà giải vô địch thế giới mới là giải quan trọng nhất trong Liên Minh Huyền Thoại.
Khương Hàn Tô nằm trong lồng ngực của hắn và nhìn hắn giải quyết từng công việc.
Nhìn qua nội dung nói chuyện, nó có liên quan đến số liệu kim ngạch cao tới trăm vạn, ngay lúc Tô Bạch trả lời vài chữ đã hoàn thành xong.
Khương Hàn Tô phải thừa nhận, Tô Bạch đã đi quá xa so với những người bạn đồng trang lứa.
Và đây là người mình thích đấy.
Mặc dù thích hắn không phải vì cái này.
Nhưng Tô Bạch là người giỏi giang, cô sao có thể không cảm thấy tự hào về hắn được.
"Xin lỗi, anh bận xử lý một số việc nên không để ý đến em." Mất hơn một tiếng để xử lý đủ loại công việc, bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, Tô Bạch quay đầu, mới nhìn thấy Khương Hàn Tô đang nằm trong lồng ngực của hắn.
"Buồn ngủ không?" Tô Bạch hôn lên khuôn mặt cô, sau đó hỏi.
"Có hơi hơi." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy ngủ thôi." Tô Bạch tắt máy tính, sau đó cũng tắt đèn trong phòng, hắn ôm Khương Hàn Tô, vén chăn lên nằm trên giường.
Tô Bạch ôm vòng eo tinh tế của cô, đem mặt áp lên mái tóc mềm mại của cô.
"Ngày mai nếu mưa vẫn rơi thì làm sao đây?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Vậy anh cõng em về nhà, bởi vì anh không thể để em đạp bùn đi từng bước được, nếu em bị ngã thì anh đau lòng chết mất." Tô Bạch nói.
"Sao anh cứ luôn đối xử tốt với em vậy?" Khương Hàn Tô nhíu nhíu cái mũi đáng yêu hỏi.
"Không biết, chỉ là muốn đối xử tốt với em thôi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên, hôn lên mặt hắn, nói: "Anh phải nghe theo lời mẹ em nói, anh có thể không đối xử tốt với em về việc gì đó, nhưng không thể làm tổn thương em, cũng không thể bỏ em."
Tô Bạch nặn nặn mũi của cô, nói: "Ngoài cái số hai anh không thể đồng ý ra, những cái còn lại anh đều đồng ý hết."
"Em biết không? Vào thời điểm anh nhìn thấy em vào năm lớp 7, trong lòng anh liền nghĩ đến, nếu như anh có thể theo đuổi được cô gái này, anh nhất định ngàn lần vạn lần đối tốt với cô ấy. Đáng tiếc là, sắp học xong ba năm cấp 2, cô gái kia cũng không thèm liếc mắt nhìn anh, anh còn cho rằng đời này sẽ cùng với cô ấy trở thành khách qua đường, cho rằng sau khi tốt nghiệp và thi cấp 3 xong sẽ không còn gặp được cô ấy nữa. Nhưng không nghĩ tới, anh đã theo đuổi được cô gái kia. Vì thế, anh làm sao dám đối xử không tốt với cô ấy? Ông trời đã nghe được tiếng lòng của anh mà." Tô Bạch cười nói.
"Nói ra cũng thật thú vị, lúc thu bài tập năm đó, anh đều lén lén lút lút đặt bài tập của anh nằm cạnh bài tập của em, có phải là rất ngốc đúng không?" Tô Bạch hỏi.
Tô Bạch dịu dàng nói bên tai cô: "Hàn Tô à, tuyệt đối đừng lo lắng anh sẽ bỏ em. Chúng ta mà chia tay nhau, đừng nói là em không thể chấp nhận được, bản thân anh cũng không thể chấp nhận được."
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Tô Bạch."
"Hả?"
"Em yêu anh." Cô bỗng nhiên nói.
"Vì sao em lại nói lời này?" Tô Bạch hỏi.
"Chỉ là em muốn nói thôi." Cô nói: "Tuy da mặt em mỏng, có những lúc không quen biểu đạt, nhưng em rất yêu anh, em yêu anh không kém gì anh yêu en."
"Anh biết." Tô Bạch nói.
Đêm rất dài, nhưng tình rất nồng.
Một đêm cứ như vậy trôi qua, ngày hôm sau, Tô Bạch dụi dụi đôi mắt, phát hiện đã hơn tám giờ sáng rồi.
Khương Hàn Tô còn đang yên tĩnh nằm ngủ trong lồng ngực hắn, Tô Bạch phát hiện, mỗi lần hai người ngủ chung, Khương Hàn Tô đều sẽ ngủ dậy trễ hơn so với bình thường nhiều.
Hắn cúi đầu nhìn dáng vẻ người con gái đang ngủ say, thuần khiết và rất đáng yêu. Tô Bạch cúi đầu hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Một góc chăn phía trước bị vén lên, Tô Bạch liếc mắt liền nhìn thấy đôi bàn chân nhỏ của cô ấy lộ ra ngoài.
Đôi bàn chân nhỏ này chỉ lộ đến mắt cá chân, nó vừa trắng vừa mềm, khiến người ta không nhịn được muốn cắn lên trên một cái.
Tô Bạch ngẩn người, sau đó nằm xuống nhìn đôi chân đẹp của cô ấy.
Nhìn được một lúc, Tô Bạch cuối cùng không nhịn được đưa tay ra nắm nó vào trong tay.
Của cô ấy rất mát lạnh, nắm trong tay rất thoải mái.
Chơi một lúc, Tô Bạch sợ đánh thức cô ấy dậy nên đứng dậy thay quần áo, sau đó đi lên sân thượng lầu hai.
Trời trong xanh, tỏa sáng sau cơn mưa, hơn nữa lại ở nông thôn, không khí rất trong lành.
Tô Bạch không nhịn được mở rộng vòng tay, hít thật sâu không khí mát mẻ, cười nói: "Ngày hôm nay thời tiết thật đẹp, tâm trạng cũng rất tốt."
Tỉnh dậy sảng khoái, đêm có Tô ngủ cùng, cuộc sống như thế, tâm trạng phải tốt thôi?