Chương 257: Lời ngọt ngào

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:28:52

Chuyến xe vẫn chạy chậm rãi, trái tim của hai người lại càng gần nhau hơn. Tình yêu không phải pháo hoa, nó không thể mãi duy trì vẻ óng ánh. Có vài thứ, có một số việc, thời gian sẽ cho hai người câu trả lời hoàn mỹ nhất. Sau khi đến trạm, hai người cùng nhau đi đến khu chợ bên cạnh ngõ Hạnh Hoa. Tô Bạch đếm từng tờ từng tờ tiền giấy của cô ấy và tổng cộng còn lại mười bảy đồng. Mười bảy đồng, ở trong một khu chợ của cái huyện thành nhỏ bé này, cả hai có thể chọn mua rất nhiều thứ. Chỉ là chờ đến khi trả tiền mua đồ, Tô Bạch vẫn không nỡ đem số tiền Khương Hàn Tô dành dụm bao lâu nay ra trả. Thật ra, Tô Bạch có một cái túi đặc biệt, bên trong đều là số tiền Khương Hàn Tô dành dụm tích góp lâu nay, cùng với số tiền cô ấy trả lại cho hắn từng chút một. Tô Bạch vui mừng, lần này trong ví tiền không có những tờ tiền ấy. Bằng không, bất luận phải trả giá bao nhiêu, Tô Bạch cũng muốn lấy lại nó về. "Ăn cái gì?" Tô Bạch hỏi. "Không biết." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu. "Làm sủi cảo ăn đi, rất lâu rồi chúng ta không cùng nhau làm sủi cảo." Tô Bạch cười nói. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu. Trong nhà có đầy đủ hành gừng tỏi và bột mì, Tô Bạch cầm tay Khương Hàn Tô và đi đến sạp hàng bán thịt gần đó. "Dì Vương, bán con mười đồng thịt heo, vẫn như cũ, hơi có da có mỡ một chút." Tô Bạch nói. Ở đây cũng gần một năm rồi, vì thế, Tô Bạch gần như quen thuộc với những người buôn bán trong khu chợ này. "Được rồi." Dì Vương cầm một miếng thịt heo và đặt lên cân ước lượng, sau đó đưa cho Tô Bạch. Bà ấy liếc mắt nhìn Khương Hàn Tô bên cạnh Tô Bạch, cười hỏi: "Tiểu Tô, đây là bạn gái của con à? Dì nhớ con có dẫn con bé đến mua thức ăn vào năm ngoái, nhìn rất xinh nha." "Không phải bạn gái đâu dì Vương, có thể dì nhìn lầm người rồi, là bạn bè bình thường thôi dì." Tô Bạch cười nói. Khương Hàn Tô tức giận bấm eo Tô Bạch một cái, nói: "Cái, cái gì mà bạn bè bình thường, không phải." "Không phải là bạn bè bình thường thì là cái gì?" Tô Bạch cười híp mắt nhìn cô. Khương Hàn Tô cau mũi một cái và nói: "Dù sao đi nữa, đây không phải là bạn bè bình thường." "Tiểu Tô, đứa nhỏ này nhìn rất xinh, con nhớ đừng bắt nạt người ta khiến người ta chạy mất. Đến lúc đó, muốn tìm được một cô gái như thế cực kỳ không dễ." Dì Vương nói. Tô Bạch tự tin mỉm cười, nói: "Cậu ấy, cả đời này chạy không thoát." "Ai nói không?" Khương Hàn Tô bĩu môi hỏi. "Cậu cam lòng?" Tô Bạch cười và chạm vào mũi cô ấy. Tô Bạch trả tiền, sau đó nắm tay Khương Hàn Tô và đi đến một sạp hàng bán rau quả cần mua. Mua rau cần năm đồng, trong tay còn thừa hai đồng, Tô Bạch đến một tiệm tạp hoá nhỏ mua hai cây kẹo que. Đem kẹo que đưa cho Khương Hàn Tô, hai người bắt đầu lên đường trở về ngôi nhà bên trong ngõ Hạnh Hoa. Khi cả hai người đi được nửa đường thì trời bắt đầu mưa to. Tô Bạch chỉ có thể mang theo Khương Hàn Tô một đường lao nhanh, nhưng sau khi đến nhà, toàn bộ mọi thứ trên người đều bị mưa làm cho ướt sũng. "Những quần áo tớ mua cho cậu trước đây, tất cả đều còn đang nằm trong tủ quần áo ở trong phòng cậu, máy nước nóng tớ đã mở ra rồi, cậu vào tắm trước và thay một bộ quần áo khác đi, để lâu dễ bị bệnh lắm." Tô Bạch nói. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, cô từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ váy đã từng mặc, sau đó đi vào phòng tắm. Chờ Khương Hàn Tô tắm rửa xong xuôi và mặc một chiếc váy dài màu trắng đến gối bước ra khỏi phòng tắm, Tô Bạch lại bị rung động. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Khương Hàn Tô đổi dép. Lúc Tô Bạch dán mắt vào đôi bàn chân ngọc hoàn mỹ của cô, có thể nhìn thấy rõ hình ảnh mười đầu ngón chân của Khương Hàn Tô bởi vì xấu hổ mà cuộn tròn rúc vào một chỗ, trông vô cùng đáng yêu. Trái tim Tô Bạch như bị ai đó tàn nhẫn trêu chọc, trước mặt là một người con gái xinh đẹp, trái tim của hắn đang điên cuồng đập liên hồi. Tô Bạch có thể cảm giác được, dục vọng trong người hắn đang dần tăng lên. Hơn nữa, loại dục vọng này, không phải hôn một chút, ôm một lát là có thể giải quyết được. Đến cùng vẫn là do nhịn quá lâu, nếu đổi thành người khác, bạn gái là Khương Hàn Tô, tuyệt đối không chịu đựng được. Nhưng có một số việc, Tô Bạch không muốn làm quá sớm, ít nhất phải để cho cô ấy trưởng thành trước đã. Hắn quay đầu qua chỗ khác và lấy nghị lực vô cùng lớn để khắc chế dục vọng trong lòng. Sau khi uống một ngụm nước, dục vọng trong lòng hắn giảm xuống không ít, Tô Bạch mới cười khổ nói: "Người con gái mà mình thích đang đứng ở ngay trước mặt mình, nhưng chỉ có thể nhìn không thể làm những chuyện khác, cũng thật là một loại hành hạ." Đây đúng là hành hạ, may Tô Bạch không phải là một người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mà là một người trung niên đã sống mấy chục năm. Bằng không, lấy nghị lực của một người thiếu niên, khi đối mặt với Khương Hàn Tô vào lúc này, tuyệt đối không nhịn được. Ít nhất, Tô Bạch còn nằm trong độ tuổi này ở kiếp trước, tuyệt đối không nhịn được. Khi tất cả mọi thứ về một cô gái phù hợp đầy đủ với các tiêu chuẩn mà bạn thích, vậy thì không chỉ là một chữ muốn đơn giản, mà bao gồm cả tình yêu và dục vọng. Cô gái như thế rất có sức hấp dẫn với người đàn ông, tuyệt đối vượt qua ham muốn đơn thuần gấp mười lần, sự pha trộn giữa tình yêu và dục vọng mới là thứ khiến người ta say mê nhất trên thế giới này. Nhưng càng thích cô ấy, càng không đành lòng làm tổn thương cô ấy. Khương Hàn Tô, một cô gái thuần khiết và dễ thương, Tô Bạch còn muốn nhìn ngắm thêm mấy năm nữa. "Cậu, tư tưởng của cậu không lành mạnh." Khương Hàn Tô không nhịn được mở miệng nói. "Vậy như thế nào mới coi là tư tưởng lành mạnh? Tôn trọng nhau như khách, cả một đời không nghĩ đến chuyện này sao?" Tô Bạch hỏi. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu. "Ừm cái rắm! Nếu tớ thật sự là một người như vậy, ngày sau nhất định có người nào đó ảo não buồn phiền đấy." Tô Bạch nói. "Ai ảo não cơ chứ, tớ sẽ không." Khương Hàn Tô nói. "Được rồi, vậy sau này tớ không tiếp tục chạm vào cậu nữa được không? Sau này, tớ sẽ không hôn cậu nữa, ngay cả tay cũng không chạm vào." Tô Bạch nói. "Tay, tay vẫn có thể cầm." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. "Há, vậy ý cậu là sau này chỉ có thể cầm tay đúng không?" Tô Bạch hỏi. "Nếu cậu muốn hôn, vậy, cũng có thể hôn." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. Cùng Tô Bạch hẹn hò trong thời gian dài, thật ra, đối với Khương Hàn Tô, việc cầm tay hay hôn cô đều có thể chấp nhận được. Nếu như tương lai Tô Bạch không còn hôn cô, hình như có chút không đúng. Tô Bạch nháy mắt một cái, sau đó hôn lên trên khuôn mặt của cô ấy. "Tớ còn tưởng rằng cậu thật sự có thể vô dục vô cầu đấy." Tô Bạch cười nói. Khương Hàn Tô mím mím môi và sờ sờ chỗ vừa mới bị Tô Bạch hôn, không nói chuyện. Quần áo Tô Bạch cũng bị ướt sũng, cho nên lúc này Tô Bạch cầm quần áo đi vào tắm rửa sạch sẽ và thay một bộ quần áo khác. Sau khi tắm xong và thay một bộ đồ khác, Tô Bạch cầm máy sấy và giúp Khương Hàn Tô sấy tóc. Sấy khô xong, Tô Bạch nâng lên một ít tóc dài của cô, sau đó đưa lên mũi ngửi một cái. Rất dễ chịu, Tô Bạch không nỡ lòng rời đi, thế là thả tóc dài của cô ấy xuống, đem đầu đặt lên trên mái tóc dài như thác của cô. "Đến giờ làm sủi cảo rồi." Khương Hàn Tô đợi một hồi lâu, phát hiện Tô Bạch còn chưa muốn rời đi, mở miệng nhắc nhở. "Rất là dễ chịu." Tô Bạch cười nói. Tô Bạch thả cô ấy ra, sau đó đi trộn bột. Khương Hàn Tô rửa rau và thái rau, chờ Tô Bạch đem bột mì trộn xong, một người cán, một người bao. Cán tự nhiên là Tô Bạch, bao tự nhiên là Khương Hàn Tô. Tuy Tô Bạch bao rất tốt, nhưng Tô Bạch càng muốn ăn sủi cảo do Khương Hàn Tô bao hơn. Có lẽ là do ảnh hưởng tâm lý nên mới luôn cảm thấy Khương Hàn Tô bao sẽ càng thêm ngon miệng. Chờ Khương Hàn Tô bao được kha khá, Tô Bạch cầm một ít sủi cảo bỏ vào trong lồng hấp. Chờ đến khi sủi cảo trong lồng được hấp chín thì sủi cảo đang làm đã được gói kỹ. Tô Bạch lấy hết sủi cảo trong lồng hấp ra, sau đó đem phần sủi cảo còn lại bỏ vào trong lồng. Tô Bạch cầm một cái sủi cảo, sau đó đặt bên mép thổi thổi và đem nó đặt ngay bên mép miệng Khương Hàn Tô đang dọn bột mì. "Nếm thử trước đi, xem thế nào." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô mở miệng, nhưng không có cắn được sủi cảo, mà là cắn trúng ngón tay Tô Bạch. Thấy khuôn mặt tươi cười của Tô Bạch, Khương Hàn Tô buồn bực cắn một cái lên trên ngón tay của hắn. Tô Bạch hít sâu một hơi, nói: "Cậu cắn thật nha!" "Hừ, ai bảo cậu bắt nạt tớ, chỉ cho phép cậu bắt nạt tớ thôi sao, không cho phép tớ cắn cậu có đúng không?" Khương Hàn Tô hừ nói. "Cậu là bạn gái của tớ, tớ không bắt nạt cậu thì bắt nạt ai?" Nói xong, Tô Bạch đem sủi cảo đút vào trong miệng cô. Khương Hàn Tô nhai sủi cảo trong miệng, Tô Bạch hỏi: "Thế nào?" "Hừm, ngon lắm." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch tự mình lấy một cái bỏ vào trong miệng, nói: "Không phải ngon lắm, mà là thật sự ăn quá ngon, quả nhiên là do tiểu Hàn Tô nhà ta bao." Ngay cả khi không nhờ vào bàn tay Khương Hàn Tô làm sủi cảo, cô ấy làm nhân bánh bao sủi cảo cũng rất ngon. Cả một đời người, có thể gặp được một người con gái biết nấu ăn ngon là chuyện không mấy dễ dàng, trùng hợp là cô gái này lại còn rất xinh đẹp thì không khó để khiến cho một người con trai động lòng! Sau khi lồng hấp sôi lên, Khương Hàn Tô muốn đi nhà bếp lấy sủi cảo, nhưng lại bị Tô Bạch ấn xuống. "Chuyện này giao cho tớ đi, nếu cậu bị nước sôi làm cho bị phỏng, tớ sẽ đau lòng chết mất." Tô Bạch nói. "Vậy cậu cũng cẩn thận một chút, nếu cậu bị phỏng, tớ, tớ cũng sẽ. . . ." "Cậu cũng sẽ cái gì?" Tô Bạch cười hỏi. "Không, không có gì." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt của cô ấy, cười nói: "Nói một đằng làm một nẻo." Bên ngoài mưa vẫn rơi, Tô Bạch đem sủi cảo từ trong lồng lấy ra, sau đó bưng vào trong nhà chính. Mùa này ôn hoà nên Tô Bạch chưa đóng cửa, cả hai ở trong phòng ăn sủi cảo, nước mưa bên ngoài tí tách tí tách rơi xuống. Cái cảm giác này rất là thoải mái. Ăn sủi cảo thì phải có rượu, càng uống càng ngon. Sau khi ăn hai cái sủi cảo, Tô Bạch càng thèm rượu hơn. Thế là Tô Bạch từ trong ngăn kéo cầm một bình rượu đế ra, muốn uống một chút. Nhưng khi Tô Bạch vừa muốn lấy nó ra, liền bị Khương Hàn Tô ngăn cản. "Không cho phép uống." Khương Hàn Tô nói. "Sủi cảo ăn ngon như vậy, không uống chút rượu thì thật đáng tiếc." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Bây giờ cậu không thể uống." "Hàn Tô à, rót một ly được không?" Tô Bạch hỏi. Khương Hàn Tô lắc lắc đầu một lần nữa, nói: "Không được, nếu cậu muốn uống, có thể cầm chai bia uống." "Thật sự không được?" Tô Bạch hỏi. "Cậu uống tốt như vậy, nếu cậu muốn uống, tớ cũng không ngăn được, nhưng tớ sẽ tức giận." Khương Hàn Tô nói. "Vậy tớ không uống." Tô Bạch dứt khoát cất rượu vào trong ngăn kéo. Rượu và Khương Hàn Tô, nó không bằng một góc của cô ấy. "Rượu đế không thể uống, nhưng bia có thể uống một chai." Khương Hàn Tô đứng dậy, giúp hắn lấy một chai bia từ trong tủ lạnh. Tô Bạch nhận lấy, cười mở bia ra. Hắn nói: "Còn chưa có kết hôn mà đã bị cậu quản lý nghiêm đến vậy rồi, xem ra sau này kết hôn, thật sự càng bị cậu quản chặt hơn." "Nhưng mà." Tô Bạch uống một ngụm trong chai và cười nói: "Có thể bị tiểu Hàn Tô quản lý, là vinh hạnh của tớ, hi vọng đời này, đời sau, đều có thể bị cậu quản. Hết cách rồi, ai bảo tớ từ thời khắc bước chân vào học lớp 7 đã bị một cô bé như cậu hấp dẫn làm chi." Khương Hàn Tô nhìn Tô Bạch, trên mặt lộ ra một nụ cười. Thật ra, Tô Bạch nói những lời ngọt ngào ấy, cô luôn luôn thích nghe!