Chương 336: Cuộc sống này có thể theo ý của tớ (5)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:11:58

Tháng 3 năm 2014. là tháng 3 cực kỳ không tốt với quốc gia. Ngoại trừ ngày đầu tiên trong tháng 3 phát sinh sự kiện Côn Minh ra, ngày 10 tháng 3 năm 2014. 0 giờ 41 phút, một chuyến bay chở 154 hành khách người Trung quốc từ Malaysia bay đến Bắc Kinh đã bị mất liên lạc. Đây chính là sự kiện MH370 gây chấn động đến toàn thế giới, sự kiện này, cộng thêm 227 người hành khách thiệt mạng, trong đó những hành khách Trung Quốc thiệt mạng phần lớn là hoạ sĩ. Do đó mà xuất hiện rất nhiều thuyết âm mưu được đưa ra sau vụ tai nạn máy bay, nó trở thành sự kiện gây ảnh hưởng trong một thời gian rất dài. Thứ hai, sau khi Tô Bạch đến trường học, hắn bắt đầu nghe từng học sinh bên trong phòng học thảo luận về chuyện này. Với tốc độ lan truyền thông tin trong thời đại này, đủ để truyền khắp hang cùng ngõ hẻm chỉ trong một buổi sáng. Nhưng trên đời này luôn có ngoại lệ, trong khi các bạn học trong lớp đều quan tâm đến chuyện này thì Khương Hàn Tô phớt lờ nó đi. Vừa nãy còn có người đến hỏi cô ấy có suy nghĩ gì về chuyện này không, cô mơ hồ trả lời một câu không hiểu, suýt nữa là để Tô Bạch cười chết. Nhưng câu nói này cũng là lời thật lòng. Trên thực tế, chỉ có một vài người thực sự hiểu rõ về vụ tai nạn này, bao gồm cả Tô Bạch là người đến sau, đối với chuyện này cũng không biết bao nhiêu. Hầu hết mọi người đều biết nó là tai nạn máy bay, trên đó có không ít người đồng bào trong nước và có rất nhiều người thiệt mạng mà thôi. Trong cái thời đại học sinh luôn so sánh lẫn nhau này, trong trường học ai cũng muốn cho người ta thấy mình hiểu biết hơn người khác, người có can đảm nói ra hai chữ không hiểu như Khương Hàn Tô thực sự đáng quý. Đổi thành những người khác, dù cho không hiểu cũng phải nói vài câu giả vờ như hiểu, chỉ sợ bị người ta biết mình không biết nhiều. Sau khi học xong tiết ngữ văn cuối cùng của buổi sáng, lại đến thời gian ăn trưa. Từng ngày từng ngày, trôi qua thật nhnah. Giáo viên vừa rời khỏi phòng học, Tô Bạch đứng dậy chậm rãi xoay người, sau đó ngồi ở trên bàn hỏi: "Cô bé mơ hồ, buổi trưa hôm nay ăn gì?" Khương Hàn Tô vẫn tiếp tục viết vào sách giáo khoa và hoàn toàn không để ý đến hắn. "Đừng luôn tức giận vậy chứ, tớ có chọc cậu đâu?" Tô Bạch hỏi. Khương Hàn Tô đặt viết xuống, nhíu mũi một cái nói: "Tớ không phải là cô bé mơ hồ." "Vậy cậu tên gì hả bà xã?" Tô Bạch cười hỏi. "Bà xã!" Tô Bạch bỗng nhiên la lớn. "Không được gọi!" Khương Hàn Tô sợ hết hồn, vội vàng dùng tay chặn miệng Tô Bạch lại. Bên trong phòng học này vẫn còn nhiều học sinh chưa rời đi, Tô Bạch vừa gọi xong, hầu như mọi người trong phòng đều nhìn tới, khiến cho Khương Hàn Tô xấu hổ vô cùng! "Cô bé ngại ngùng, hiện tại trong lớp ai mà không biết chúng ta đang yêu đương cơ chứ, tớ thậm chí còn cảm thấy giáo viên biết luôn rồi." Tô Bạch nói. Có lẽ là vì thành tích học tập của hai người đều không có giảm xuống, cho nên giáo viên không quan tâm đến nó nhiều. Hơn nữa, họ cũng sợ nếu trong giai đoạn này mà đi quản chuyện đó, sẽ làm thành tích của Tô Bạch và Khương Hàn Tô giảm sút. Tình cảm của hai người càng thêm như keo như sơn, mặc dù là Khương Hàn Tô muốn ẩn giấu hết sức, nhưng những giáo viên kia đều là cáo già cả rồi, làm sao mà không phát hiện ra được. Nếu như thành tích của họ có dấu hiệu giảm sút, cả hai người sẽ bị gọi vào trong văn phòng ngay. "Cậu không được gọi, cậu lại gọi nữa, tớ, tớ sẽ không thèm để ý đến cậu nữa." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch hì hì nở nụ cười, nói: "Lúc này mới giống dáng vẻ của bạn gái nhỏ nè, tiểu Hàn Tô làm nũng, thật đáng yêu." "Đi, đi ăn cơm." Tô Bạch nói. Kỳ nghỉ nửa đầu năm học rất ít, họ học liên tục vài tháng, chỉ tới Tiết Thanh Minh mới có được ba ngày nghỉ, trong đó có hai ngày là thứ bảy cùng chủ nhật, tương đương với một ngày nghỉ rồi. Tiết Thanh Minh, hai người đều trở về một chuyến. Chỉ là Khương Hàn Tô quay trở vể trường vào chiều thứ hai, mà Tô Bạch lại về tới vào thứ sau, bị trễ bốn ngày. Mà bốn ngày này, tự nhiên là bị Trần Đức gọi lên rồi. Khi Tô Bạch nhàn nhã trở thành một học sinh ngoan, chăm chỉ học tập và ngày càng tiến bộ thì sự phát triển của Tô Bạch không mấy nhàn rỗi. Khi Tô Bạch tiến công đến Phụ thị và đạt được thành công lớn, bây giờ Tô Bạch đã liên tiếp đồng thời khởi công xây dựng quán mì Tô Bạch ở bốn thành phố là Bạng, Túc, Lưỡng và Hoài. Bốn thành phố đồng thời khởi công, Tô Bạch tự nhiên phải đến xem một chút. Bởi vì chỉ cần Tô Bạch chiếm được bốn thành phố này, như vậy liền đại biểu cho Tô Bạch đã chiếm lĩnh toàn bộ khu vực An Bắc. Bao gồm cả Bạc Thành cùng Phụ Thành là nơi có quán mọc lên như nấm, vậy là có đủ sáu thành phố ở An Bắc. Tô Bạch cùng Trần Đức đặt mục tiêu chung trong năm này chính là nửa đầu năm chiếm An Bắc, nửa cuối năm sau tiến quân về An Nam, phấn đấu đạt thành công trải rộng Tô Bạch khắp toàn bộ An Tỉnh trong năm 2014. Đến lúc đó, quán mì Tô Bạch ở khắp An Tỉnh có thể đạt đến hơn ngàn quán. Phương thức phát triển của Tô Bạch và món ăn vặt Sa Huyện giống nhau, đều dùng phương thức phát triển theo kiểu châu chấu. Chỉ là vẫn có chỗ khác nhau giữa Tô Bạch và món ăn vặt Sa Huyện, chẳng hạn như món ăn vặt Sa Huyện là cửa hàng nhượng quyền, mà Tô Bạch lại là cửa hàng chính. Một cái là xé chẵn ra lẻ từng người phát triển, một cái là do phía trên đưa ra quyết sách, thống nhất phát triển. Hai loại hình thức này đều có ưu nhược điểm riêng, không thể nói cái nào tốt, cái nào xấu. Tô Bạch luôn lo lắng sinh nhật Khương Hàn Tô không phải chủ nhật, bởi vì nếu không phải chủ nhật, cô gái nhỏ này chắc chắn sẽ không xin phép nghỉ đi ra ngoài cùng hắn. Đối với cô ấy mà nói, ngày sinh nhật không bao giờ quan trọng bằng việc học. Chỉ là sinh nhật năm nay rất đặc biệt, bởi vì năm nay cô ấy đã mười bảy tuổi, sau lần sinh nhật này, cô sẽ đủ mười tám tuổi. Sinh nhật tuổi mười tám chính là lễ trưởng thành của một người. May hôm nay là thứ bảy ngày 19 tháng 4 âm lịch. "Ngày hôm qua cậu làm gì mà xin nghỉ?." Khương Hàn Tô vừa nhìn thấy mặt hắn vào sáng thứ bảy liền bất mãn nói. "Có một số việc cần phải làm." Tô Bạch cười nói. "Nào có nhiều việc như vậy, đối với chúng ta, học tập mới là quan trọng nhất." Khương Hàn Tô nói. "Vậy cậu học tập là vì cái gì?" Tô Bạch cười hỏi. "Tự nhiên là vì kiếm tiền." Khương Hàn Tô nói. "Mà hiện tại chuyện tớ làm chính là kiếm tiền." Tô Bạch cười nói. Khương Hàn Tô nghe vậy cảm thấy chán nản vô cùng, đúng là không thể nói hắn được, chỉ có thể nói: "Tớ không thèm quan tâm đến thành tích học tập của cậu nữa." "Thật sự không quan tâm đến nó nữa ư?" Tô Bạch nói. "Tớ sẽ không hỏi về thành tích học tập của cậu, bản thân tớ làm lớp trưởng, ngày hôm qua cậu không đến lớp học, tớ tự nhiên phải hỏi một chút." Khương Hàn Tô nói. "Vẫn là cậu đang nói đến thành tích học tập, tớ chưa từng nói cậu hỏi tớ về thành tích học tập nha." Tô Bạch cười nói: "Cái này gọi là không đánh đã khai." "Được rồi, về nhà thôi, ngày hôm qua giáo viên giảng nội dung gì, cậu giảng lại cho tớ nghe đi." Tô Bạch đi tới cầm lấy cặp sách của cô. Lúc này, người trong sân trường hầu như đều đi hết cả rồi, cho nên Tô Bạch một tay cầm cặp sách, một tay khác rất tự nhiên nắm lấy tay cô. Khương Hàn Tô giãy giụa, nhưng thấy giãy giụa một hồi không có kết quả, lại nhìn thấy bốn phía xung quanh không có người nào, mới không giãy giụa tiếp. Sau khi về đến nhà, buổi sáng nghe Khương Hàn Tô nói lại những nội dung giáo viên đã giảng ngày hôm qua. Lúc xế chiều bị Khương Hàn Tô bắt làm một vài bài tập, sau đó lại chơi một chút trò chơi. Như vậy, ngày 19 tháng 4, một ngày bình thường cứ thế trôi qua. Ngày hôm nay thời tiết rất tốt, trăng tròn treo trên cao, tháng bốn âm lịch, là thời gian khí hậu ôn hòa, gió mát thổi vào người rất thoải mái. Bốn mùa trong năm, chỉ có hai mùa xuân thu tạo cảm giác thoái mái nhất. Đến năm 2025. bởi vì một ít nguyên nhân, không còn chia thành xuân thu, hoặc là mùa hè nóng bức, hoặc là mùa đông giá rét, các mùa thay đổi chóng mặt khiến người ta chỉ biết há hốc mồm. Trong một đêm nhiệt độ có thể hạ xuống từ hai mươi đến ba mươi, Tô Bạch từng trải qua trong kiếp trước rồi. "Trễ như vậy rồi, sao hôm nay cậu còn chưa trở về ký túc xá." Tô Bạch nói. Từ lần trước ôm cô ấy ngủ một giấc, tuy ngày chủ nhật cô ấy vẫn sẽ đến, nhưng cũng không còn ở lại qua đêm. "Cậu có nhớ ngày hôm nay là ngày gì không?" Khương Hàn Tô đột nhiên hỏi. "Ngày gì?" Tô Bạch không hiểu hỏi. "Không có gì." Khương Hàn Tô bỏ toàn bộ sách vở trên bàn vào trong cặp sách, sau đó nói: "Tớ về ký túc xá đây." "Ừm." Tô Bạch gật gật đầu. Đi vào trong con ngõ đen kịt, Khương Hàn Tô có chút đau lòng. Cô chưa từng trải qua lần sinh nhật nào trước mười sáu tuổi, trước đây khi đến ngày này cô hoàn toàn quên nó đi. Mặc dù không quên, cô cũng sẽ phớt lờ nó đi. Bởi vì cô biết ngày đó không thuộc về cô. Chỉ là sau khi trải qua hai lần sinh nhật với Tô Bạch, cô mới nhớ đến ngày này, bởi vì hai lần sinh nhật đó cả đời cô sẽ không quên, trong ký ức của cô vẫn còn mới mẻ. Thật ra cô không muốn nhận quà, cũng không muốn Tô Bạch tổ chức sinh nhật cho cô. Cô chỉ cần Tô Bạch nhớ tới, sau đó nói với cô một câu sinh nhật vui vẻ là được rồi. Bởi vì cô cho rằng mình đã không còn một mình nữa, tương lai nhất định sẽ cùng Tô Bạch đi tiếp. Cô cũng chỉ là người bình thường, hiện tại có người mình thích, có bạn trai. Vào ngày sinh nhật, cô cũng muốn nghe một câu chúc sinh nhật vui vẻ, chứ không muốn trải qua một mình trong cô đơn! Chỉ là, người bạn trai của cô đã quên mất ngày sinh nhật của cô rồi. Càng nghĩ đến sẽ càng thấy khó chịu, thế là trong đôi mắt cô bắt đầu rưng rưng nước mắt. Cô chợt nhớ tới một câu nói xuất hiện rất nhiều trong sách, từ trong phim điện ảnh và trong phim truyền hình. Đối với người đàn ông mà nói, rất nhiều thứ một khi chiếm được sẽ không còn biết quý trọng. Lúc đó, hắn có thể nhớ rất rõ ngày sinh nhật của cô, đó là vì hắn vẫn chưa hoàn toàn theo đuổi được cô. Bây giờ theo đuổi được rồi, sao hắn còn có thể nhớ ngày sinh nhật của mình được chứ? Khương Hàn Tô muốn khóc, nhưng cố kìm nén bản thân mình lại. Có lẽ là vì mình suy nghĩ quá nhiều, ngày hôm qua hắn vừa đi làm về nên mới quên sinh nhật của mình. Ừm, khẳng định là như vậy. Chỉ là mình vừa mới hỏi hắn mà! Nếu hắn nhớ, chắc chắn hắn sẽ biết hôm nay là ngày gì. Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên, nhìn mặt trăng trên bầu trời đêm. Cô bỗng nhiên mỉm cười, khóc cái gì, không có gì phải khóc. Thật ra mình không có cô đơn, không phải còn có ánh trăng ở cùng mình sao? Trước đây, mình vẫn luôn cô đơn trong ngày sinh nhật mà, nhưng mình vẫn muốn trải qua lần sinh nhật thứ mười tám này. Bởi vì nó đại diện cho việc bản thành mình đã trưởng thành. Ừm, đi tới căn tin trường mua trứng gà về ăn. Bên trong căn tin trường học có bán trứng gà kho tộ một đồng một trứng, ăn rất ngon.