Dục Hoa, phòng hội nghị.
Thời gian gần đây, giáo viên các môn tăng ca mấy ngày liền, toàn bộ bài thi thi tháng lần đầu tiên của cấp 2 cũng chỉ có ngữ văn là còn chưa chấm xong.
Hết cách rồi, ngữ văn cần đọc hiểu, rồi lại thêm phần viết văn, cho nên là môn chấm bài trễ nhất.
Đợi đến ba giờ chiều, bọn họ mới coi như là chấm bài xong.
Giáo viên tổ ngữ văn phê duyệt bài thi lớp 7, sau đó cầm bài thi đi tới văn phòng chủ nhiệm Vương Bình.
- Vương chủ nhiệm, có một bài thi gây tranh cãi. - Tổ trưởng Đặng Cần tổ ngữ văn phê duyệt ngữ văn lớp 7 nói.
- Tranh cãi chỗ nào? - Vương Bình hỏi.
- Phần viết văn. - Đặng Cần nói.
Vương Bình tiếp nhận bài thi, đập vào mắt ông ấy là những nét chữ đẹp.
Đối với bài thi môn ngữ văn phần viết văn chữ Hán mà nói, chữ đẹp có thể làm cho giáo viên chấm bài tăng thêm không ít hảo cảm.
Giáo viên chấm bài thi không ngừng phê duyệt bài thi vốn mệt nhọc lắm rồi, nếu như chữ viết như chữ gà bới, có người thậm chí không thèm nhìn nội dung, trực tiếp cho bạn điểm thấp.
Điểm thi cao nhất của bài thi môn ngữ văn ở Bạc thị là 150 điểm, nội dung chiếm 95 điểm, viết văn 55 điểm.
Mà ở Dục Hoa, điểm của phần viết văn là khó nhất, dù cho có chữ viết đẹp, ngay ngắn, gọn gàng cũng sẽ bị trừ không ít điểm.
55 điểm phần viết văn, có thể đạt được 45 điểm trở lên coi như là vô cùng tốt, mà đạt được 50 điểm, toàn bộ Dục Hoa, cũng chỉ có vài người như Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô mà thôi.
Trước đây, Tô Bạch có thể đạt được năm mươi điểm, phần lớn đều nhờ vào chữ viết của hắn.
Vương Bình xem xong trong vài phút, sau đó hỏi:
- Các anh thảo luận thế nào?
- Có vài giáo viên nói bài thi này nên đạt được điểm tối đa phần viết văn, nhưng cũng có vài giáo viên cho rằng không thích hợp, bởi vì trường học chúng ta chưa từng xuất hiện bài thi nào đạt điểm tối đa phần viết văn. - Đặng Cần nói xong lại nói: Cho nên tôi cảm thấy có thể lấy giá trị bình quân, giảm 0. 5 điểm.
- Trừ một điểm đi. - Vương Bình nói.
- Được. - Đặng Cần gật gật đầu.
Bài thi này được cho điểm xong, như vậy toàn bộ bài thi ngữ văn lớp 9 coi như chấm xong toàn bộ.
- Bài thi này được bao nhiêu điểm? - Vương Bình hỏi.
- 142. - Đặng Cần nói.
Sau khi chấm xong toàn bộ bài thi, còn lại chính là xếp hạng thành tích cho bài thi, sau đó nhập điểm của học sinh vào trong máy vi tính, phiếu trả lời có họ tên và lớp không cần phải che nữa.
- Bài thi này là của Tô Bạch, nó còn cao hơn bài thi của Khương Hàn Tô một điểm. - Đặng Cần nói tiếp.
- Lại có người có thành tích vượt qua Khương Hàn Tô, nhưng cái em Tô Bạch này tôi biết, lệch môn có chút nghiêm trọng!
- Là lớp của Tiểu Lý, thành tích ngữ văn của cậu ta vẫn luôn tốt, nhưng các môn khoa học tự nhiên thực sự không tốt chút nào.
- Đáng tiếc, khoa học tự nhiên ở cấp 2 thấp, môn ngữ văn cho dù tốt cũng vô dụng thôi!
- Tiểu Lý lần này đi ngủ có thể nở nụ cười tươi rồi, ba người đứng đầu ngữ văn lớp 9 đều đang là học sinh của cậu ta.
- Đúng vậy, tiền thưởng này, làm cho biết bao nhiêu người phải ước ao!
- Ba người đứng đầu đều nằm trong lớp của tiểu Lý? Người thứ ba là ai vậy?
- Còn có thể là ai? Là Lý Lộ ở ban chín, trước đây em ấy vẫn luôn là người xếp thứ hai, lần này bị Tô Bạch dựa vào viết văn vượt lên.
- Đừng đứng ở trong phòng làm việc của tôi nữa, chấm bài xong rồi thì trở về nhà đi? - Vương Bình hỏi.
- Được rồi, chúng ta không còn việc gì làm, về nhà về nhà. - Một đám người nói xong, rời khỏi văn phòng.
- Haizz, tiểu Lý, chúc mừng chúc mừng! - Một đám người rời khỏi văn phòng, liền nhìn thấy Lý Tân từ WC trường học đi ra.
Bài thi ngữ văn lớp 9 khó sửa điểm hơn cả lớp 7 lớp 8, bởi vậy giáo viên lớp 8 lớp 9 đến sớm hơn một chút.
- Chúc mừng tôi cái gì? - Lý Tân không hiểu hỏi.
- Thi tháng lần này, ba người đứng đầu môn ngữ văn đều là học sinh của cậu. - Có một giáo viên cười nói.
- Đều là của tôi? Ngoài Khương Hàn Tô và Lý Lộ ra thì còn ai nữa? - Lý Tân kinh ngạc hỏi.
- Tô Bạch. - Giáo viên ngữ văn ban một lớp 7 vui cười nói.
- Là em ấy? Không thể nào? Thành tích Tô Bạch đúng là không tệ lắm, nhưng cái tên này làm bài rất lơ là, rất không thích kiểm tra. Cứ gặp vài câu dễ thì toàn mắc những lỗi sai cơ bản, hơn nữa coi như lần này không bị sai mấy lỗi này đi, phần đọc hiểu của em ấy cũng sẽ bị mất vài điểm. Thành tích ngữ văn của Tô Bạch thường chỉ nằm ở mức tốt, nhưng khoảng cách đến cao nhất thì còn cách một khoảng cách không nhỏ. - Lý Tân nói.
Đối với học sinh của mình, Lý Tân hiểu rất rõ.
- Đúng là lần này em ấy không bị mắc vài lỗi giống trước đó, nhưng như lời cậu nói, phần đọc hiểu của em ấy bị trừ không ít, riêng phần viết văn của em ấy, chỉ trừ một điểm.
Đặng Cần cười nói:
- Tô Bạch 142, Khương Hàn Tô 141, Lý Lộ 139, lần thi này của em ấy còn tốt hơn Khương Hàn Tô.
Lý Tân:
- . . .
Sau khi nhóm giáo viên rời đi, Lý Tân đẩy chiếc xe điện của mình từ trong nhà xe ra, trong lòng như đang nằm mộng.
Anh ta biết phần viết văn ở Dục Hoa khó bao nhiêu.
Nếu như không phải phần viết văn bị trừ điểm quá nhiều, mỗi lần Khương Hàn Tô thi tháng, thành tích có lẽ từ 145 trở lên.
Bởi vì kiểm tra liên huyện trong thành phố vài lần, thành tích ngữ văn của Khương Hàn Tô đều đạt 145 trở lên.
Cho nên, phần viết văn ở Dục Hoa được chấm rất nghiêm, Tô Bạch vì sao chỉ bị trừ một điểm phần viết văn?
Lý Tân đẩy chiếc xe điện nhỏ của anh ta ra, vừa ra khỏi trường học, đang muốn ngồi lên xe chạy về nhà, liền nhìn thấy Tô Bạch đang đi về phía mình.
Trên tay của hắn, còn ôm hai túi kẹo —— kẹo mút.
- Chào thầy Lý, thầy ăn kẹo không? - Tô Bạch nhìn thấy Lý Tân, từ trong túi móc ra một cây kẹo mút, sau đó cười đưa tới.
Lý Tân không từ chối, tiếp nhận kẹo mút ném vào trong miệng, sau đó hỏi:
- Thứ bảy không về nhà sao?
- Một tháng tiếp theo em phải ôn tập toán học, không có thời gian về nhà. - Tô Bạch cười nói.
- Ôn tập toán học à? Mấy năm gần đây Khương Hàn Tô về nhà rất ít, nếu em ôn tập toán thì em có thể đi tới phòng học hỏi em ấy. - Lý Tân nói.
- Em đang muốn đi tới phòng học đây. - Tô Bạch cười nói.
Trong mắt Lý Tân đầy ẩn ý liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Hoàn cảnh của em ấy em cũng biết, đừng có bắt nạt em ấy.
- Thầy cứ yên tâm, em biết. - Tô Bạch gật đầu nói.
- Em rất thích em ấy, thừa dịp còn lại vài tháng ôn tập cho thật tốt, sau đó thi vào một trường cấp 3 trọng điểm, rồi thi vào một trường đại học tốt. Chỉ có như vậy, sau này em mới có hi vọng theo đuổi em ấy. - Lý Tân cười cười.
- Em thích Khương Hàn Tô, em nghĩ những giáo viên chúng ta không biết ư? Thật ra không chỉ có mình em, trong trường học có rất nhiều người gửi thư tình cho Khương Hàn Tô, chúng ta đều hiểu rõ. Chỉ có điều là thời học sinh đơn thuần thầm mến, chúng ta không muốn quản, trừ khi xác nhận mối quan hệ này ảnh hưởng đến học tập.
- Được rồi, thầy nói cũng nhiều rồi, điểm thi tháng lần này rất tốt, còn cao hơn Khương Hàn Tô, ngày mai chờ phát bài đi. - Lý Tân nói xong, lái xe điện nhỏ của anh ta rời đi.
Lý Tân rời đi rồi, lưu tại Tô Bạch đang đứng ngây ngốc tại chỗ.
Cao hơn Khương Hàn Tô, vậy đã nói rõ phần viết văn của hắn, điểm cao nhất trong trường học?
Tô Bạch bỗng nhiên cười tươi, thì ra phần viết văn ở Dục Hoa, thật sự có thể đạt điểm cao nha!
-
Mình bị bệnh, hôm qua mới khỏi. Mình cũng không giải thích gì nhiều, thiếu thì bì, thiếu nhiều thì lên thêm!