Tô Bạch vừa mới cầm đèn pin bước ra khỏi con ngõ nhỏ thì nhận được tin nhắn Khương Hàn Tô gửi đến, hắn đọc xong lập tức tức giận trả lời.
Cô ấy mới hứa với hắn không bao lâu, giờ lại phạm phải rồi.
Sưng đến như vậy, không đau chỉ có quỷ mới tin.
Bây giờ mà không mua thuốc lưu thông máu và loại bỏ máu bầm về thoa cho cô ấy, đợi đến ngày mai, ba ngày sau cô ấy đừng nghĩ đến việc đến trường.
Sau khi ra khỏi ngõ, Tô Bạch đi về hướng một ít nhà thuốc lớn gần nhất nhìn một chút.
Quả nhiên, đều đóng cửa hết.
Bạc Thành không phải là một trong những thành phố lớn Bắc Thượng Quảng Thâm, người nơi này đều ngủ rất sớm.
Ngoài ánh trăng sáng làm bạn đi cùng hắn, ngay cả tiếng ve sầu kêu suốt cả ngày cũng đều chạy đi ngủ.
Tô Bạch nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã hơn mười một giờ khuya.
May là Tô Bạch sống đủ lâu nên kinh nghiệm đầy mình, hắn biết bây giờ nên đi đến đâu mới có thể tìm được tiệm thuốc còn mở cửa.
Tô Bạch đợi một lúc trên con phố lớn, không bao lâu sau liền nhìn thấy một chiếc taxi chạy tới.
Tô Bạch vẫy vẫy tay.
Một chiếc taxi màu xanh lá cây mang biển số An Huy lái qua.
"Cậu bé, cậu đi đâu?" Tài xế hỏi.
"Đi đến tiệm thuốc vẫn còn đang mở cửa." Tô Bạch nói.
"Nó ở rất xa, phải đến trung tâm thành phố, ở đó có tiệm thuốc mở cửa 24/24." Tài xế nói.
Tài xế đã hoạt động ở đây nhiều năm, đối với tiệm thuốc nào mở cửa, tiệm thuốc nào không mở cửa nắm rất rõ.
Đừng nói là một cái tiệm thuốc, coi như là một ít nơi đặc biệt, hắn cũng nắm rõ như lòng bàn tay.
Đối với một thành phố, người hiểu sâu nhất, không ai khác chính là những tài xế có kinh nghiệm chạy xe taxi mấy chục năm.
Dù sao, sống ở đây mấy chục năm, nam nữ già trẻ, tất cả các loại hành khách thiên kỳ bách quái bọn họ đều gặp qua.
Nếu như không biết chút gì, coi như bạn không thể tranh giành tiền được với những người khác rồi.
"Vậy thì đi đến chỗ đó đi." Tô Bạch nói.
"Một đi một về là bốn mươi đồng." Tài xế lại nói.
"Được." Tô Bạch nói.
Bây giờ có thể tìm được một tiệm thuốc vẫn còn đang mở cửa không dễ dàng gì.
Tô Bạch nào còn quan tâm đến tiền xe bao nhiêu.
Chờ Tô Bạch lên xe, tài xế cười khởi động xe.
Ban đêm ở Bạc Thành rất ít người hoạt động, cho nên nơi này có rất ít tài xế lái xe đêm.
Ông ta vừa định trở về nhà đi ngủ sau khi chạy xong chuyến xe, nhưng không nghĩ tới gần về nhà lại gặp được một đơn hàng lớn như vậy.
Bốn mươi đồng có thể kiếm lời hơn nửa, đối với ông ấy mà nói đã rất nhiều rồi, tự nhiên rất vui vẻ.
Sau mười phút, xe dừng lại ở trung tâm thành phố.
Tô Bạch xuống xe, đi vào tiệm thuốc phía trước vẫn còn sáng đèn.
Sau khi Tô Bạch đi vào tiệm thuốc, tìm tới bác sĩ, hỏi: "Ở đây có bán dầu hồng hoa không?"
"Có." Bác sĩ mang Tô Bạch đi tới quầy hàng bên trong.
"Loại này mười đồng." Bác sĩ nói.
"Còn loại nào tốt hơn không?" Tô Bạch hỏi.
"Có, là loại dầu hồng hoa hiệu Kingworld, hai mươi đồng một bình, là loại dầu tốt nhất ở cửa tiệm chúng tôi rồi." Bác sĩ nói.
"Được, cho con hai bình đi." Tô Bạch nói.
"Tổng cộng bốn mươi đồng." Bác sĩ nói.
Tô Bạch trả cho bà ấy 50 đồng.
Sau khi thanh toán xong, Tô Bạch cầm dầu hồng hoa và mười đồng tiền bác sĩ thối lại, một lần nữa ngồi lên xe taxi.
"Mua được rồi, khoảng hai mươi phút nữa tớ có thể về đến nhà." Sau khi ngồi lên xe, Tô Bạch gửi tin nhắn cho Khương Hàn Tô.
"Cậu đi đâu mua vậy?" Khương Hàn Tô gửi tin hỏi.
"Trung tâm thành phố." Tô Bạch trả lời.
"Cậu đi đường cẩn thận." Khương Hàn Tô gõ rất nhiều chữ, cuối cùng bỏ bớt đi và chỉ gửi mấy từ này.
Tô Bạch muốn nói gì đó sau khi nhìn thấy tin nhắn cô ấy gửi, nhưng mới vừa viết xong, còn không kịp gửi đi, điện thoại di động đột nhiên tắt máy.
Smartphone không giống Nokia, nó rất hao pin, hơn nữa trong trạng thái chờ một ngày, Tô Bạch vừa mới dùng chức năng đèn pin chiếu một lúc, nó có thể kiên trì sử dụng đến hiện tại đã tốt lắm rồi.
Tô Bạch thở dài, chỉ có thể đem điện điện thoại di động hết pin bỏ vào trong túi quần.
Nhưng khi Tô Bạch xuống xe taxi và đi đến con ngõ nhỏ, hắn mới biết điện thoại di động hết pin sẽ đáng sợ đến nhường nào.
Trong ngõ hẻm không có một chút ánh sáng nào, bởi vì bị hai bên nhà che khuất, ánh trăng không cách nào chiếu vào được.
Vì vậy, trong ngõ hẻm rất tối, Tô Bạch không nhìn thấy bất kỳ cái gì cả.
Không có đèn pin điện thoại di động chiếu sáng, Tô Bạch phải đi một đoạn đường trong đêm tối.
Bây giờ đã gần 12 giờ khuya rồi.
Đi đêm không đáng sợ, nhưng đi đêm vào thời gian 12 giờ đêm mới thật sự đáng sợ.
Chỉ là tâm lý ám thị cho mình, có thể khiến mình bị dọa điếng người.
Trong hẻm nhỏ, ngay cả bàn tay còn không nhìn thấy được năm ngón, Tô Bạch một lần nữa nhấn nút nguồn mở điện thoại di động lên
Lợi dụng ánh sáng yếu ớt phát ra khi khởi động máy, Tô Bạch nhanh chóng lao nhanh.
Thời gian khởi động máy duy trì không lâu, khi ánh sáng bật lên, Tô Bạch tận lực chạy hết sức có thể.
Vào ngõ, cũng không có nghĩa là về đến nhà.
Trong ngõ có tới sáu, bảy lối rẽ, từ ngoài ngõ đi về nhà của Tô Bạch phải đi thêm vài phút.
Lần thứ ba tiếp tục giở lại trò cũ, ánh đèn điện thoại di động cuối cùng không sáng nữa.
Tô Bạch ấn liên tục nhiều lần, điện thoại rung lên liền tắt máy.
Đêm khuya trời rất lạnh, Tô Bạch cảm nhận cái lạnh rất sâu sắc.
Hắn không dám quay đầu lại nhìn, bởi vì quay đầu lại, hắn không nhìn thấy bất kỳ cái gì và sẽ cảm thấy có thứ gì đó ở phía sau.
Đây là ám thị tâm lý đã xảy ra nhiều lần trong kiếp trước.
Tô Bưu mò mẫm vài lần, cuối cùng đi vào con hẻm nhỏ thuộc về nhà mình.
Sau khi đi vào trong hẻm nhỏ, ánh đèn lại xuất hiện.
Bởi vì trong sân nhà Tô Bạch đang bật đèn sáng.
Ở cửa nhà, Tô Bạch nhìn thấy Khương Hàn Tô đi dép lê chuẩn bị ra ngoài.
"Không phải tớ đã nói với cậu thành thành thật thật ngồi trên ghế sô pha chờ tớ sao? Sao bây giờ cậu đi ra rồi?" Tô Bạch cau mày hỏi.
"Tớ gửi tin nhắn cho cậu, tớ chờ rất lâu mà không thấy cậu trả lời lại trên QQ, điện thoại di động của cậu có phải là bị hết pin không?" Khương Hàn Tô hỏi.
Lúc cô gửi tin nhắn cho Tô Bạch, điện thoại di động của cô cũng sắp hết pin nên dễ dàng đoán được nguyên nhân Tô Bạch không trả lời tin nhắn.
Nghĩ tới hẻm nhỏ đen như mực, điện thoại di động hết pin rất khó đi vào, Khương Hàn Tô vô cùng sốt ruột.
Thế là cô quyết định cầm điện thoại di động đi ra ngoài đón hắn về.
Nhưng mới vừa mang dép lê bước ra khỏi nhà thì điện thoại di động của cô bị hết pin.
Cô chỉ có thể quay trở về nhà để sạc pin, sau đó tiếp tục đi đón hắn.
Pin sạc được vài phút, cô đi ra khỏi nhà một lần nữa thì nhìn thấy Tô Bạch mua thuốc mang về.
Tô Bạch đầu tiên là gật gật đầu, sau đó ngữ khí không lành hỏi: "Bởi vì điện thoại của tớ hết pin, cho nên cậu muốn đi ra ngoài đón tớ, đúng không?"
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói.
"Khương Hàn Tô, cậu giỏi lắm." Tô Bạch nói xong, trực tiếp khom lưng ôm cẳng chân cô ấy, sau đó bế cô ấy kiểu công chúa.
"A!" Khương Hàn Tô kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó xấu hổ đánh hắn một cái: "Tô Bạch, cậu muốn làm gì?"
Bởi vì theo quán tính, cô vô ý thức ôm cổ Tô Bạch.
"Còn có thể làm gì? Thoa thuốc cho cậu chứ gì." Tô Bạch tức giận nói.
"Vậy cậu cũng không cần phải ôm tớ!" Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ bừng nói.
Tô Bạch cũng không nói chân cậu như vậy thì làm sao đi đươc mà hung hăng nói: "Tớ thích ôm cậu đấy, làm sao nào?"
Nói ra lời này, Khương Hàn Tô không khỏi sửng sốt.
Tô Bạch nói cái khác, cô còn có thể phản bác hai câu.
Nhưng nói cái này, cô thực sự không có cách nào phản bác.
Hai chữ yêu thích này, làm sao phản bác đây?
Ôm cô ấy đi vào phòng khách, Tô Bạch trực tiếp dùng chân đá tung cánh cửa không khóa của cô ấy ra.
Nói thật, tuy hai người đã ở chung với nhau trong một khoảng thời gian trong kỳ nghỉ hè.
Nhưng từ khi Khương Hàn Tô vào ở, Tô Bạch còn chưa từng đi vào phòng cô ấy.
Căn phòng của Khương Hàn Tô rất đơn giản, bên trong ngoại trừ một cái giường, tủ quần áo mà cô ấy đi mua cùng Tô Bạch ra, thứ còn lại chỉ có vài cuốn sách.
Tô Bạch đặt cô ấy lên giường, sau đó mở nắp dầu hồng hoa.
"Tớ, tớ có thể tự mình làm được không?" Khương Hàn Tô giật mình, nhỏ giọng hỏi.
"Cậu nói xem?" Tô Bạch hỏi.
"Vậy cậu nhẹ một chút." Khương Hàn Tô mím mím môi.
"Yên tâm đi, chân cậu sưng tấy như vậy, cũng không có rách da, lấy dầu hồng hoa thoa lên sẽ không còn đau nữa." Tô Bạch nghĩ cô ấy sợ dầu hồng hoa thoa lên sẽ đau, thế là liền lên tiếng an ủi.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu.