Chương 225: Oan ức

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:08:54

"Đương nhiên tớ biết tớ đang nói cái gì rồi. Ngày hôm nay cậu đến không phải là vì xem mắt sao? Không trách cậu mang nhiều quà như vậy, nhưng cậu phải cảm ơn mẹ tớ đấy, mẹ tớ đã tìm cho cậu một đối tượng xem mắt có thể xem như rất tốt rồi." Thấy Tô Bạch ngồi cách cô rất gần, Khương Hàn Tô nhíu mũi một cái, có chút ghen ghét đem băng ghế nhỏ hơi di chuyển vào bên trong, nói: "Mẹ tớ nói với tớ, bà ấy vì hôn sự này của cậu, mấy ngày nay không cách nào chợp mắt được." "Ừ." Tô Bạch gật gật đầu, nhìn thấy dưới thớt nấu ăn có một túi khoai lang nhỏ, hắn đi tới nhặt một củ nhỏ và ném vào trong nồi hơi. Chờ Khương Hàn Tô tắt lửa, xem như mấy củ khoai lang cũng có thể nấu chín rồi. Khương Hàn Tô dùng gậy nhóm lửa đem phần củi khô ở cạnh chọc chọc vào bên trong, thấy Tô Bạch sưởi ấm không nói lời nào, có chút tức giận hỏi: "Sao cậu không nói gì đi?" "Có cái gì mà nói? Cậu nói gì cứ xem là thế đi." Tô Bạch nói. "Đấy, tớ đoán quả không sai." Khương Hàn Tô nhấp miệng nhỏ nói. Thấy dáng vẻ ghen ghét của cô ấy, Tô Bạch muốn nói gì đó, nhưng hắn còn chưa nói ra, liền thấy Lâm Trân đi vào. "Sao con lại vào trong phòng bếp? Mẹ của Tình Thiển đến rồi, khi còn nhỏ, thím cùng mẹ của con bé quan hệ rất tốt. Tình Thiển cũng là một đứa trẻ tốt, con mau vào nhà nói chuyện với con bé đi." Lâm Trân thúc giục. Mẹ của Lý Tình Thiển vừa mới hỏi Lâm Trân Tô Bạch ở đâu, bà ấy lúc này cũng muốn gặp gỡ đối tượng mà Lâm Trân giới thiệu cho con gái mình. Nghe được lời Lâm Trân nói, Khương Hàn Tô nắm chặt gậy nhóm lửa trong tay. Lúc này Khương Hàn Tô cảm thấy muốn khóc. "Dì Lâm, mẹ cậu ấy ở đấy, một mình con mặt đối mặt với hai người rất không thoải mái. Con nghĩ con nên ở đây sưởi ấm trước, chờ lúc chúng ta cùng nhau ăn cơm, con lại đi vào." Tô Bạch nói. Cô bé này sắp khóc rồi, Tô Bạch làm sao có khả năng bỏ mặc cô ấy để đi xem mắt với người khác được. Nếu thật sự đi, cô ấy sẽ oan ức mà chết mất. "Tính cách của hai người này dì biết, đều là người rất dễ nói chuyện, họ không phải là kiểu người như con nghĩ đâu. Con đi là biết thôi, chẳng qua là xem mắt thôi mà, không có gì đáng sợ cả." Lâm Trân nói. "Dì Lâm, con thật sự không dám đi. Hơn nữa, nhà những người đó rất giàu. Con thấy Lý Tình Thiển cầm theo điện thoại di động Apple trên tay. Con nói thật, dì Lâm, con biết vì dì có quan hệ với dì út nên dì luôn nhọc lòng vì chuyện xem mắt này và tìm một người khẳng định có bối cảnh rất tốt. Nhưng nó không môn đăng hộ đối, đừng nói là mẹ của cậu ấy, coi như là nói chuyện với Lý Tình Thiển, cũng đủ để con thấy áp lực rồi." Tô Bạch cười khổ nói. Phi, một tên bại hoại miệng đầy lời nói nhảm. Cậu bị áp lực mới lạ đấy. Đừng tưởng tớ không nhìn thấy, các người vừa mới ở chuồng dê nói chuyện rất vui vẻ nha. Lúc Khương Hàn Tô vừa mới bưng mâm đi ra ngoài, cô còn cẩn thận liếc mắt nhìn hai người họ. Nếu như không phải là vì họ nói cười, cô mới không ngốc dùng quả đấm nhỏ của mình đánh vào tường. Chỉ là lúc này Lâm Trân lại không cho rằng như vậy. Bà tìm đối tượng này cho Tô Bạch, điều kiện gia đình xác thực rất tốt. Điều kiện gia đình của Tô Bạch, Lâm Trân từng tìm hiểu qua, đối với người bình thường trong thôn, tình hình kinh tế trong nhà có thể nói là tạm được. Nhưng cái tạm được này, chỉ có thể so cùng người trong thôn. Khi cùng nhà Lý Tình Thiển so, đúng là không được. Hơn nữa, Lý Tình Thiển là người biết cách trang điểm, vẻ ngoài lại xinh đẹp, đối mặt với một cô gái như thế, Tô Bạch có áp lực là chuyện bình thường. "Vậy cũng không thể ở trong phòng bếp đợi được!" Lâm Trân nói. "Trong phòng bếp ấm áp, chờ lúc ăn cơm con đi ra là được. Dì Lâm, dì làm việc của dì đi, người ta từ xa đi đến đây một chuyến không dễ dàng, dì nhất định phải đi tiếp khách. Nếu không thì người ta sẽ nói chúng ta không có lễ nghi nào." Tô Bạch nói. Lâm Trân nói gì nữa đây, đúng lúc mẹ của Lý Tình Thiển đang ở trong phòng gọi bà, Lâm Trân chỉ có thể đi ra nhà chính trước. "Được rồi, đừng bĩu môi nữa." Chờ Lâm Trân rời đi, Tô Bạch nói với Khương Hàn Tô: "Ngày hôm nay tớ đến nhà cậu, thực sự là muốn cùng mẹ cậu ngả bài, để mẹ cậu sau này có thể gả cậu cho tớ. Còn quà, tớ tới gặp mẹ vợ tương lai của tớ, cũng không thể không mang theo một ít quà được? Tớ không thể để mẹ cậu nhắc lại chuyện này sau khi chúng ta kết hôn được. Hơn nữa, trước đó tớ thật sự không biết mẹ cậu sắp xếp chuyện xem mắt cho tớ." "Không biết xấu hổ, ai là mẹ vợ của cậu? Ai bảo cậu cùng mẹ tớ ngả bài? Ai nói tương lai muốn gả cho cậu?" Khương Hàn Tô bĩu môi nói. "Há, hình như là tớ sai rồi." Tô Bạch thở dài, nói: "Nếu Tương Vương vô tâm với thần nữ, vậy thì quên đi." Tô Bạch nói xong, đút tay vào trong túi áo lông của mình, sau đó đứng dậy muốn đi ra ngoài cửa. "Cậu muốn đi đâu?" Khương Hàn Tô xoay người hỏi. "Vô tâm khó tìm, chẳng lẽ còn không tìm được người có tâm sao? Tớ đi vào trong phòng và cưới một người vừa có tâm vừa có tiền." Tô Bạch nói. "Ơ, cậu kéo tớ làm gì?" Tô Bạch mới vừa đi được một bước, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô dùng tay nhỏ kéo quần áo hắn lại. Khương Hàn Tô nhìn hắn, không nói chuyện. Tô Bạch lại đi về phía trước một bước, Khương Hàn Tô lại cầm lấy hắn đi về phía trước một bước. Tô Bạch hơi hơi dùng sức, sau đó Khương Hàn Tô hơi lảo đảo, trực tiếp ngã lên người hắn. Tô Bạch xoay người, trực tiếp ôm cô vào trong lòng. Nhưng Tô Bạch không có ôm lâu, sau khi thân thể cô ấy ổn định, Tô Bạch nói: "Không nói thật tớ đi đấy, cậu biết rồi, nếu tớ muốn thoát, cậu kéo không được." "Tớ, tớ cũng có tâm mà!" Khương Hàn Tô rưng rưng nói. "Nhưng cậu không tiền haizz." Tô Bạch nói: "Không phải cậu nói cậu ấy còn nhiều tiền hơn Nhạc Hân sao? Tớ thích người có tiền, tớ muốn tìm người có tiền." "Không phải." Khương Hàn Tô lại nắm lấy quần áo của hắn, nói: "Cậu không thích tiền." Tô Bạch trừng mắt nhìn, nói: "Trên đời này còn có người sẽ không thích tiền sao? Ai nói tớ không thích tiền." "Tớ, so với tiền tớ quan trọng hơn. Giữa tớ và tiền, cậu nhất định chọn tớ." Khương Hàn Tô như một con đà điểu cúi thấp đầu xuống, nói: "Hơn nữa, hơn nữa cậu cũng không thiếu tiền." Tô Bạch dùng tay đem đầu của cô ấy nhấc lên, hỏi: "Cậu thật sự tự tin như vậy sao, so với tiền, cậu quan trọng hơn." "Không phải." Khương Hàn Tô lại lắc đầu, nói: "Nếu là người khác thì không phải, nhưng nếu là cậu, tớ quan trọng hơn tiền." "Cậu cũng biết nha!" Tô Bạch tức giận dùng tay cầm khuôn mặt của cô ấy, nói: "Nếu biết ở trong lòng tớ cậu quan trọng hơn tiền, vậy cậu còn nói những câu nói kia làm gì?" "Chính mắt tớ nhìn thấy hai người ở nơi đó cười cười nói nói, tớ rất khó chịu!" Khương Hàn Tô oan ức đưa tay ra, nói: "Hơn nữa, lúc tớ ở trong phòng bếp nghe được chuyện mẹ tớ muốn cho cậu xem mắt. Tớ, tớ không cẩn thận cắt trúng ngón tay của tớ, rất đau, cắt xong đi ra ngoài liền nhìn thấy hai người ở nơi đó cười cười nói nói." Cô nhìn Tô Bạch, nước mắt rơi xuống. "Tớ thật sự cảm thấy rất oan ức!"