Sau khi ăn uống no nê, hai người rời khỏi quán mì kéo sợi.
"Sau này chúng ta ăn cái này đi, cái này ăn rất ngon." Khương Hàn Tô nói.
Lần đầu tiên cô ăn mì kéo sợi, cảm thấy hương vị của nó thực sự rất ngon.
Hơn nữa, một tô mì kéo sợi cũng không quá đắt so với việc Tô Bạch thỉnh thoảng đưa mình đi ăn lẩu.
"Thế nào? Nhanh như vậy đã bỏ mì khô rồi à?" Tô Bạch cười hỏi.
Khương Hàn Tô le lưỡi một cái, cười nói: "Nếu như là mì khô của quán mì Bạch Tô, tớ khẳng định chọn mì khô. Nhưng những quán mì khác, tớ sẽ chọn mì kéo sợi."
"Câu vỗ mông ngựa này, tớ thích." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Tớ nói thật đấy. Ớt ở quán mì Bạch Tô thật sự làm cho mì khô cộng thêm không ít điểm."
"Đương nhiên rồi, do tớ tự tay phối chế ớt mà, có thể không ngon sao?" Vẻ mặt Tô Bạch rất đắc ý.
"Không trách được, lần trước tới quán mì, cậu rõ như lòng bàn tay phương pháp phối hợp nguyên vật liệu ở Bạch Tô." Khương Hàn Tô nhăn cái mũi đáng yêu nói.
Chính hắn phối chế, có thể không rõ như lòng bàn tay mới lạ đấy?
Làm cho mình còn lo lắng dùm hắn rất lâu.
Ban đầu còn cảm thấy hắn không nói cho mình biết về quán mì Bạch Tô là chuyện chẳng sao cả.
Nhưng bây giờ nghĩ lại rất tức giận nha!
Mình lúc đó thật là ngốc nghếch?
Còn nói sau này nếu kiếm tiền được thì đều cho hắn.
Hiện tại, quán mì Bạch Tô một ngày thu cả đấu vàng, cần cô kiếm tiền làm gì!
A a a a a, thật thật là mất mặt!
"Thế nào? Tô Bạch của cậu có phải là rất lợi hại không?" Tô Bạch cười hỏi.
"Cậu không phải là người nhà tớ." Khương Hàn Tô mím mím môi.
"Vậy cậu là người nhà tớ là được chứ gì?" Tô Bạch cười nói.
"Tớ cũng không phải là người nhà cậu." Khương Hàn Tô bĩu môi.
"Kiểu gì cũng đúng thôi." Tô Bạch cười nói.
"Tô Bạch, cậu lại dám gạt tớ!" Khương Hàn Tô bỗng nhiên tức giận đạp hắn một cước.
Cô càng nghĩ càng giận, lúc đó không cảm thấy câu nói kia có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, thật là mất mặt, vô cùng là mất mặt!
Nó giống như là một tên ăn mày nói với một tên phú hào rằng sau này sẽ bao nuôi ngươi.
Đầu óc mình lúc đó đang treo trên ngọn cây nào thì phải, sao nói lời như vậy được cơ chứ?
Hơn nữa, ngoài chuyện này, cô còn nghĩ tới một chuyện khác.
Qua Thành không nhận một hào tiền giấy, mà lúc đó Từ Kỳ nhận tiền giấy của mình là vì Tô Bạch là ông chủ quán mì!
Thân là ông chủ, Tô Bạch dĩ nhiên ngồi đó nhìn mình làm trò mèo.
Thật sự tức giận!
"Tớ lừa cậu cái gì?" Tô Bạch không hiểu hỏi.
"Tại sao cậu không nói cho tớ biết sớm quán mì Bạch Tô là của cậu?" Khương Hàn Tô chu miệng nhỏ, oan ức nói: "Tô Bạch, cậu bắt nạt tớ."
Tô Bạch: ". . ."
Quả nhiên, trở mặt không nhận, mới là con gái.
Việc này cũng qua lâu rồi?
Tại sao lại nhắc lại chuyện cũ cơ chứ?
Nhưng chuyện này là hắn sai, Tô Bạch xin lỗi: "Xin lỗi, tớ không nên dối gạt cậu."
"Xin lỗi một cái là xong sao, vậy gọi cảnh sát đến làm gì?" Khương Hàn Tô mím mím môi.
"Đừng giận, đừng giận, tớ mời cậu ăn kẹo que." Tô Bạch mỉm cười, từ trong túi lấy ra một cây kẹo que.
Cô bé này nhìn thì tức giận, thật ra chỉ cần một bậc thang leo xuống thôi.
Miễn là cô ấy không thật sự tức giận thì đều rất dễ dỗ dành.
Hiển nhiên, đối với chuyện này, cô ấy cũng không phải thật sự tức giận.
Có khả năng là nhớ tới chuyện xấu hổ nào đó và không vượt qua nó được.
Tô Bạch chỉ cần nhớ lại, cũng đoán ra được cái chuyện làm cho cô ấy cảm thấy xấu hổ là chuyện nào rồi.
Có thể là lúc cô ấy và mình trong quán mì trước đây, cô ấy sợ tiền của mình có lai lịch bất chính nên nói ra câu làm mình ấm lòng.
Ngoài ra, còn chuyện Từ Kỳ nhận tiền giấy nữa.
Khương Hàn Tô bĩu môi: "Cậu thật sự coi tớ là đứa trẻ ba tuổi đúng không? Tớ không cần."
"Vậy cậu nói đi, làm sao để cậu tha thứ cho tớ đây?" Tô Bạch hỏi.
"Sau này đi ăn phải ăn mì kéo sợi." Khương Hàn Tô đưa ra yêu cầu.
"Mì kéo sợi đúng là ngon, nhưng không thể ăn nhiều, nếu không sẽ rất ngán. Đến lúc mất đi hương vị rồi, muốn tìm trở về lần nữa rất khó khăn." Tô Bạch mỉm cười, tiếp tục nói: "Trên thế giới này có rất nhiều đồ ăn ngon, cũng không chỉ có mỗi mì kéo sợi đâu, chúng ta có thể thay đổi mùi vị, như vậy sẽ không bao giờ thấy ngán."
Thật ra Tô Bạch đã ăn nhiều thứ đến phát ngán rồi, nhưng cũng chính bởi vì vậy, hắn mới không muốn để cho Khương Hàn Tô mất đi những vị ngon này.
Tô Bạch thích ăn chuối tiêu khi còn nhỏ, nhưng có một lần bởi vì ăn nhiều bị nghẹn. Từ đó về sau, hắn không còn đụng tới chuối tiêu.
Tô Bạch nói xong, đem kẹo que xé ra, đưa tới trước mặt cô ấy.
Khương Hàn Tô nhận kẹo que, nhỏ giọng nói: "Mì như vậy, tớ sợ cậu cũng như vậy, cậu ăn chán rồi cũng phải thay đổi khẩu vị đúng không?"
Tô Bạch: ". . ."
"Khương Hàn Tô, gần đây tớ thấy cậu rất thích bắt lỗi tớ đấy!" Tô Bạch tức giận nói: "Tớ ăn mì nhiều mới cảm thấy ngán, nhưng cậu, tớ chưa từng ăn qua?"
"Nếu không thì cậu để tớ nếm thử đi?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ ăn không ngon, cậu đừng đụng vào tớ!"
Khương Hàn Tô sợ hãi cầm kẹo que chạy đi.
"Trở về đi, không về là tớ đi." Tô Bạch doạ cô ấy.
"Ừ." Khương Hàn Tô ngoan ngoãn đi trở về.
Ở Khương Tập, cô dám chạy loạn, nhưng ở một nơi xa lạ cô không dám chạy lung tung.
Hơn nữa, cô biết Tô Bạch chỉ đang hù dọa.
Hai người bên nhau được một thời gian rồi, đúng là có lúc hắn thật sự muốn chiếm tiện nghi.
Nhưng có một số việc, hắn sẽ không làm.
Bằng không, dù nói cái gì Khương Hàn Tô cũng nhất quyết không đi cùng hắn.
Theo mối quan hệ của hai người càng ngày càng tăng, miệng lưỡi của cô bé này càng lúc càng lợi hại.
Nhưng cãi nhau suốt chặng đường cũng là một chuyện rất thú vị.
Khương Hàn Tô thực chất có sự hoạt bát bên trong, cô ấy càng như vậy, càng nói rõ cô ấy đang dần mở lòng với Tô Bạch.
Có lẽ tính tình hoạt bát này chỉ có người trong nhà cô ấy mới có thể nhìn thấy.
Nhưng hiện tại, Tô Bạch thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít rồi.
Tô Bạch rất mong chờ sự hoạt bát và đáng yêu của cô ấy khi cô ấy trở thành bạn gái của hắn, một người bạn gái vô lo vô nghĩ.
Vẻ đẹp bên ngoài cuối cùng sẽ có một ngày cảm thấy nhàm chán, mà một tâm hồn thú vị thì không.
Tâm hồn Khương Hàn Tô rất thú vị.
Đây là lý do Tô Bạch thích cô ấy.
Sau khi cô ấy trở về, Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt nhỏ của cô ấy, cười nói: "Hàn Tô, tớ chờ một ngày nào đó cậu giải phóng thiên tính."
Khương Hàn Tô nhăn mũi một cái, hỏi: "Cái gì cơ?"
"Hàn Tô, cậu có chút xấu bụng, cậu biết không?" Tô Bạch cười hỏi.
"Xấu bụng nghĩa là gì?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
"Cái này, tớ không nói ra được." Tô Bạch đúng là giải thích không được ý nghĩa của từ xấu bụng.
Khương Hàn Tô lén lút dùng điện thoại di động vào Baidu tra cứu, cô chỉ nhìn câu đầu thôi đã không nhịn được nổi nóng lên.
"Tô Bạch, nhìn bề ngoài cậu hiền lành tốt bụng, nội tâm lại độc ác xấu xa. Cậu mới trong ngoài không đều, khẩu Phật tâm xà đấy." Khương Hàn Tô tức giận nói.
Ban đầu còn nghĩ đây là từ tốt đẹp.
Kết quả khá lắm, đây không phải là có ý nói nội tâm cô gian trá hay sao?
Cô tuy không phải là một cô gái thiện lương, nhưng cũng không tổn thương người nào cả?
Tô Bạch: ". . ."
Xấu bụng không phải là lời ca ngợi sao?
Hắn nhìn thấy rất nhiều tiểu thuyết nữ tần đều viết như thế!